Yêu Không Giới Hạn

Trước mắt Gia Hân chỉ còn một màu đen u tối nhưng hơi ấm vững trải vẫn ôm choàng lấy cô. Khoảnh khắc Chấn Nam ôm cô xoay người lại tim Gia Hân như chết đứng, nước mắt không rơi nhưng cứ đọng đầy trên khóe mắt đỏ ứ.
Chỉ khi Chấn Nam mỉm cười nhìn cô và nói thật khẽ:
-          Anh không sao.
Thứ chất lỏng đó mới tuôn rơi kèm theo một nụ cười nhẹ nhỏm. Nhưng… chẳng phải có tiếng súng hay sao?
Gia Hân ló đầu ra xem, nồng súng trên tay Duy Anh đang ngút khói và một thân thể ngã xuống sàn, máu không ngừng tuôn ra từ bả vai do bộ đồ đen nên khó mà nhận ra đó là máu nhưng lỗ đạn ghim vào lại rất dễ thấy, máu ộc ra từ khóe miệng, toàn thân người đó không ngừng co giật.
Bỗng chốc tầm nhìn Gia Hân bị che khuất bởi chiếc nón đen Chấn Nam vừa ụp xuống đầu cô, anh không muốn Gia Hân nhìn thấy mấy cảnh này. Người đó là tên lúc nãy đã giữ Gia Hân lại nhưng tại sao hắn ta lại đỡ viên đạn đó thay Chấn Nam?
-          Anh có biết mình vừa làm gì không? – Duy Anh gằng từng chữ nhìn người nằm dưới sàn, thật khó mà bình tĩnh được khi người của mình lại đỡ viên đạn thay kẻ thù.
-          Tôi… tôi có nhiệm vụ phải… bảo vệ leader Chấn Nam… Duy Anh tôi… xin lỗi… cậu…
-          Thì ra anh chính là tên nội gián cuối cùng.
Bước về phía người đó, Duy Anh cười nhạt, khẩu súng lần nữa được lên đạn.
-          Uổng công tôi đã tin tưởng anh. Giờ thì… chết-đi.
-          Đủ rồi đấy Hoàng Duy Anh.
Cuối cùng Kan cũng đã tới, bên cạnh còn có Jay, Lâm Vũ, Gia Bảo và đội quân Black Hats. Blacks Hat chỉa súng vào Wings và ngược lại, tình hình đang trở nên căng thẳng tột độ.
Sau hiệu lệnh của Kan và Duy Anh cả hai bên đều kéo súng về, tình hình đã khá dịu hơn.
-          Ông chính là người sáng lập Black Hats, Kan – Trương Gia Minh.
-          Còn cậu là Hoàng Duy Anh – leader của Wings đồng thời cũng là con trai trưởng của tập đoàn Hoàng Anh và là cháu ngoại của Ken.
-          Đúng là Kan, cả chuyện ông ngoại tôi cũng biết.
-          Ông ngoại cậu là người sáng lập Wings cũng là bạn thân của ta, cũng như Black Hats, Wings thành lập nhằm mục đích bảo vệ tập đoàn của ông ngoại cậu và thực thi Pháp luật nhưng khi cậu trở thành leader thì Wings trở thành một tổ chức khát máu, sẵn sàng giết bất cứ ai ngáng đường. Hoàng Duy Anh cậu bị thù hận làm điên loạn rồi hãy dừng lại trước khi quá trễ.
-          Các người lạ thật đấy, ai cũng nói y như nhau. Hôm nay cứ giải quyết mọi ân oán đi, kể cả Wings và Black Hats chỉ có thể tồn tại một.
-          Hãy nghe tôi nói đã chàng trai trẻ, ông ngoại cậu hay tin cậu về đây trả thù, ông ấy đã bất chấp bệnh tình mà về đây. Nhưng vừa về tới thì bệnh đột nhiên tái phát, ông ấy hiện đang được cấp cứu trong bệnh viện.

Duy Anh mở to mắt nhìn Kan, ông ngoại là người thân duy nhất còn sót lại của anh và Gia Hân, là người đã cưu mang anh khi bố mẹ qua đời, là người mà anh hết mực kính trọng.
-          Ông nói thật chứ?
-          Ông ta đang chờ cậu, hãy mau tới đó và gặp ông ta lần cuối. – Kan buồn bã nói, ông và Ken dù tuổi tác có chênh lệch nhưng hai người từng là anh em cùng vào sinh ra tử.
Duy Anh lặng đi như con thú hoang được thuần chủng, tay cầm súng mềm nhũng ra, khẩu súng lưng chừng như sắp tuột khỏi bàn tay.
Duy Anh bỏ chạy như điên ra ngoài, dẹp bỏ tất cả sang một bên, thù hận và kế hoạch để lấy những cái giá đều bốc hơi. Ông ngoại đang chờ anh nhưng thời gian không chờ đợi bất kì ai…
***
Gió mơn nhẹ mái tóc mềm, tà váy trắng chờn vờn quanh đôi chân nhỏ nhắn. Cô gái nhỏ bước đi trong vô hồn, một cách vô tình giẫm lên xác lá.
Vạn vật khi sinh ra đều đã định sẵn ngày tạm biệt cuộc đời và người ta luôn đặt ra câu hỏi “Tại sao chúng ta phải sống khi biết rằng một ngày nào đó phải chết”. Tạo hóa tạo ra con người để nuôi dưỡng hy vọng, để đốt cháy khát khao, để vươn lên tầm cao vũ trụ… Tạo hóa bắt con người phải chết nhưng thật ra chúng ta vẫn sống nhưng không sống bằng thực thể mà sống trong tim của những người thực sự yêu quý ta. Khi còn tình yêu thì khi đó con người là bất tử.
Đôi mắt trong veo ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng thoáng qua nhẹ nhàng và bình yên đến kì lạ. Thù hận, quá khứ và những nỗi đau hãy để tất cả được ngủ yên để cuộc sống bình yên như mây trên bầu trời.
Sau cuộc dạo trong vườn, Gia Hân bước vào nhà, căn nhà sang trọng nhưng lạnh lẽo bởi sự mất mác đau thương.
Đã một tháng sau tang lễ của ông ngoại – người thân duy nhất của hai anh em cô, thật buồn khi lần đầu tiên Gia Hân gặp ông lại chính là lần cuối cùng và đó cũng là lần đầu tiên Gia Hân thấy anh trai khóc. Hôm đó ông mất cũng là ngày giỗ của bố, mọi thứ quá đột ngột và khó có thể chấp nhận.
Một tháng qua, anh luôn nhốt mình trong phòng nếu có cũng chỉ là quỳ suốt đêm trước di ảnh của ông. Ý định trả thù của anh cũng đã theo ông qua bên kia thế giới, di nguyện cuối cùng của ông là có thể nhìn thấy hai anh em sống hạnh phúc và đừng bao giờ trả thù, hãy để tất cả được ngủ yên.
Một tháng cũng là khoảng thời gian Gia Hân không liên lạc với Chấn Nam dù chỉ một tin nhắn, điều đó không có nghĩa là Gia Hân không nhớ anh. Cô cũng không đi học và không liên lạc với bất kì ai, cuộc sống chỉ quanh quẩn trong căn nhà lạnh lẽo này.
Cuối cùng, Duy Anh cũng bước ra khỏi phòng anh như già thêm cả chục tuổi, thân hình gầy gò, tóc tai rối bù, râu ria đầy mặt, Gia Hân nhìn anh mà xót xa. Sau đó, Duy Anh lao mình vào công việc, tính tình cũng trầm lặng, đó là cách anh quên đi cái chết của ông.
Và Gia Hân biết đã đến lúc mình cần quay lại cuộc sống của một nữ sinh cấp Ba, cô phải đi học.
Bước xuống nhà trong bộ đồng phục tươm tất, Gia Hân dịu dàng và thanh khiết khi buộc tóc thấp về một bên với dây buộc màu xanh dương. Không hiều sao cô thấy phấn khởi và vui mừng lắm cứ y như ngày đầu tiên đi học vậy chắc tại cô sắp được gặp người mà mình mong nhớ.
Cô gái nhỏ mỉm cười chào người làm trong nhà rồi bước đến chỗ sofa, Duy Anh đang đọc báo.
-          Anh, em đi học nhé!
Duy Anh liếc nhìn em gái, lạnh giọng:
-          Nghỉ đi.

-          Sao ạ?
-          Anh bảo nghỉ học đi. Tuần sau chúng ta sẽ sang Mỹ, anh sẽ làm thủ tục chuyển trường cho em.
-          Sao khi không lại sang Mỹ? Anh không nói trước với em gì cả.
-          Anh đang nói đây.
-          Em không đi đâu. Em muốn học ở đây thôi.
-          Sao cũng được nhưng em nhất định phải sang Mỹ.
-          Em nhắc lại em sẽ không đi đâu hết, nếu muốn anh cứ đi.
Gia Hân nói nhanh rồi vùng vằng bước ra cửa nhưng đám cận vệ đâu thể để cô đi khi đã có lệnh từ ai kia.

-          Anh ơi…
Tiếng gọi nũng nịu làm Lâm Vũ hơi cau mày, dẹp đống tài liệu sang một bên anh chăm chú nhìn cô gái vừa chạy vào.
-          Em tới lớp tìm nhưng không thấy anh, biết ngay là anh ở đây mà.
Bảo Châu tươi cười nói rồi đặt trước mặt anh một hộp cơm.
-          Gì đây?
-          Là cơm hộp, em tự làm đấy. – Bảo Châu ngồi xuống ghế đối diện, chu môi nói.
-          Ăn được không?
Cô xụ mặt:
-          Em đã bỏ rất nhiều công sức đấy.

Nhìn hộp cơm bắt mắt, Lâm Vũ phán xét:
-          Có vẻ ăn được.
-          Đương nhiên, em cũng có tài nấu nướng lắm chứ bộ.
-          Nhưng chắc chắn là rất khó ăn.
Nụ cười trên môi bất động, Bảo Châu cúi gằm mặt, không thèm nói thêm câu nào, người ta đã bỏ rất nhiều công sức vậy mà chưa ăn miếng nào anh đã phán một câu như thế có buồn không chứ.
-          Khó cách mấy anh cũng sẽ ăn. – Lâm Vũ cười khì.
Có vậy cô bạn gái nũng nịu của anh mới thôi giận dỗi nhưng thật ra anh lại thích cái cách ai kia giận dỗi còn ai kia lại thích cái cái anh trêu chọc rồi nhanh chóng dỗ dành cô.
-          Mà anh này, anh có liên lạc được với Gia Hân chưa? Một tháng rồi không gặp em nhớ cậu ấy lắm. – Bảo Châu buồn bã nói.
-          Anh cũng vậy, có lẽ bây giờ Gia Hân đang sống với anh cô bé.
-          Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ, Vũ Phương lại là chị em cùng cha khác mẹ của Gia Hân, còn Hiệu trưởng là mẹ ruột của Chấn Nam và là mẹ nuôi của Gia Hân. Mà Chấn Nam dạo này cũng không thấy mặt mày đâu nữa. Học viện đúng là càng ngày càng chán…
Nói đoạn Vũ Phương quay sang Lâm Vũ, sắc mặt anh đột nhiên rất tệ.
-          Anh sao vậy? – Cô lo lắng hỏi,
Lâm Vũ nhăn mặt khổ sở cứ như bị thứ gì ám ảnh ghê gớm lắm mà chính xác thứ đó là thành phẩm bếp núc của cô bạn gái.
-          Từ nay… anh cấm em nấu ăn.
***
Thảy mình lên tấm đệm trắng muốt, Gia Hân thất thiểu nhìn trần nhà, mấy ngày trốn trong phòng không màng ăn uống khiến cô gái nhỏ gầy đi trông thấy, tay chân bủn rủn chẳng còn tí sức lực nào. Căn bệnh đau dạ dày được dịp hành hạ cô nhưng Gia Hân vẫn nhất quyết cắn răng chịu đựng. Anh vô lí trước thì cô sẽ cứng đầu cho anh thấy.
Duy Anh bước vào kèm theo một khay thức ăn ngon lành. Thấy anh, Gia Hân ngồi bật dậy lơ đãng nhìn đâu đó.
-          Ăn đi. – Đặt khay cơm xuống, anh ra lệnh.
-          …
-          Em muốn thế này tới bao giờ?
-          …
-          Liệu có nhịn đói cả đời được không?
-          Em muốn gặp Chấn Nam. Em không muốn đi Mỹ. – Gia Hân đột nhiên nhìn anh.

-          Không đi Mỹ cũng được.
Ngạc nhiên lẫn vui mừng, Gia Hân nghi hoặc hỏi:
-          Anh nói thật sao?
-          Nhưng không được gặp mặt Lục Chấn Nam.
Chút hy vọng nhỏ nhoi vừa nhen nhóm đã ngay lặp tức dụi tắt, chia cắt cô và Chấn Nam mới là ý định thực sự của anh.
-          Anh… sao lại vô lí như vậy chứ? Chẳng phải anh đã hứa với ông là bỏ qua tất cả thù hận sao?
-          Bỏ qua tất cả thù hận không có nghĩa là sẽ tác hợp cho em và Lục Chấn Nam. Anh nắm chặt chặt vai em gái. – Gia Hân nghe anh đi ở bên cạnh Chấn Nam em chỉ đau khổ thêm thôi.
Đẩy tay anh ra, Gia Hân gắt lên:
-          Em không nghe. Chuyện của em em tự quyết định được không cần anh trai như anh phải xen vào.
Bốp.
-          Em ghét anh lắm.
Gia Hân nói xong thì ôm mặt chạy ra khỏi phòng, nước mắt lả chả rơi. Anh quá đáng lắm sao lại đánh cả em gái mình.
Duy Anh lặng đi, nhìn bàn tay phải đang đỏ ửng có chút nhói lòng.
-          Tránh ra. – Gia Hân quát to, nước mắt không ngừng chảy làm đám cận vệ hơi mủi lòng nhưng vì lệnh họ không thể để cô qua.
Thấy hiệu lệnh từ người đang đứng trên bậc thang, họ mới dám nhích qua nhường đường cho Gia Hân. Còn cô do không để ý nên không nhận ra, điều quan trọng bây giờ là phải rời khỏi đây.
Gia Hân dễ dàng chạy ra khỏi cổng nhưng do quá gấp gáp và bất cẩn, cô ngã xuống đường, đầu gối và tay đau rát.
Phủi lại quần áo và tay chân, Gia Hân đưa tay dụi mắt cố gắng đứng dậy dù khó khăn. Đi được vài bước thì suýt ngã nhưng lúc đó đã có người kịp giữ cô lại.
-          Hàn Phong.
Dưới ánh đèn đường hiu hắt, Gia Hân dễ dàng nhận ra người trước mặt là cậu bạn cùng bàn.
-          Cậu không đau ở đâu chứ? – Hàn Phong lo lắng hỏi.
-          Tôi… Hàn Phong tôi xin cậu đưa tôi đi gặp Chấn Nam có được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui