Tại sân bay.
- Chấn Nam và Gia Hân không đến sao?
- Cậu ấy rất bận còn Gia Hân phải đi học. – Minh Triết nhẹ giọng, chuyện Gia Hân bị bắt Lục Chấn Khang không hề biết, Chấn Nam muốn ông an tâm qua Mỹ.
Lục Chấn Khang thở dài:
- Ta thật bất hạnh, ra nước ngoài chữa bệnh mà không một ai đến tiễn.
- Chủ tịch, cậu Chấn Nam là do bận quá khi có thời gian cậu ấy nhất định sẽ thăm ông. – Vị quản gia tay vịn hành lí, từ tốn nói.
Lục Chấn Khang cười xòa vỗ vai vị quản gia, hai người họ cứ như đôi bạn già thân thiết.
- Ta cũng mong thế. Cuối cùng người bên cạnh ta chỉ có ông thôi quản gia.
- Cũng sắp tới giờ rồi chúng ta vào thôi. – Bên cạnh Minh Triết lên tiếng nhắc nhở, cậu được Chấn Nam giao nhiệm vụ hộ tống chủ tịch sang Mỹ đồng thời chữa trị cho ông.
Ba người quay đầu đi vào trong, được vài bước…
- Chờ đã, Chấn Khang…
***
- Cuộc họp kết thúc.
Còn lại một mình trong phòng, Chấn Nam ngửa đầu lên ghế, mi mắt khép hờ. Lớp vỏ bọc lạnh lùng đã che đậy con người bên trong một cách hoàn hảo. Dù luôn bình thản, cứng rắn trước mọi chuyện nhưng đôi lúc Chấn Nam cần phải bọc lộ cảm xúc thật của mình, đó là khi chỉ còn lại mình anh.
Liếc nhìn đồng hồ trên tường rồi lại nhắm mắt. Bây giờ chắc họ đã lên máy bay coi như bớt được một mối lo ngại.
(Ring Ring)
Trên bàn, màn hình điện thoại bật sáng, là Gia Bảo.
Áp tai vào điện thoại, nét mặt ai kia liền thay đổi, mắt quỹ hằn lên những vệt đỏ khiếp đảm…
***
Quỳ xuống trước hai ngôi mộ kề nhau, gập đầu ba cái liền, chàng trai mỉm cười nhìn hai đấng sinh thành.
- Bố, mẹ con trai đã trở về.
Người phụ nữ cười hiền hòa bên cạnh người đàn ông có vẻ mặt nghiêm nghị, dù cuộc sống gia đình có trải qua nhiều sóng gió nhưng cuối cuộc đời họ vẫn được bên nhau. Hạnh phúc chỉ đơn giản như thế nhưng chàng trai đang quỳ đây đâu hiểu được, với anh tất cả không ngoài nghĩa khổ đau.
- Con đã tìm được rồi, những kẻ đã khiến gia đình ta tan vỡ, khiến bố chết trong đau đớn, khiến mẹ đau buồn đến chết, khiến anh em con phải xa cách nhau. Tất cả họ phải trả giá cho những nỗi đau của chúng ta.
Âm thanh sắc lạnh cứa vào gió, hằn lên một vết cắt sâu hoắm. Đưa tay lên cổ áo, kéo ra mặt dây chuyền hình hai vòng tròn đan chéo nhau, viên đá trên vòng tròn nhỏ lóe một đường sáng nhỏ, anh cười ấm áp.
- Con cũng đã tìm được…
…
- Mọi chuyện là thế nào? Sao Minh Triết lại bị thương?
Thấy Chấn Nam, Gia Bảo đứng bật dậy.
- Em đang giám sát Hiệu trưởng thì bị cắt đuôi khi lần đến sân bay thì mọi chuyện đã… Anh ấy đang được phẫu thuật bên trong.
- Thế còn ông ấy?
- Anh nói bố anh à? Chuyện đó… em không rõ chỉ thấy cái này…
Gia Bảo lấy trong túi ra một huy hiệu hình đôi cánh bạc lấp lánh. Xiết chặt vật thể đó trong tay, Chấn Nam như muốn nghiền nát nó.
- Cậu Chấn Nam…
Chấn Nam quay lại, vị quản gia đang từ phòng kế bên bước ra, ông ấy vừa được băng bó vết thương cũng không nặng lắm.
Ngồi xuống ghế, vị quản gia thuật lại mọi chuyện:
- Lúc chúng tôi định bước vào trong thì mẹ cậu đột nhiên xuất hiện, bà ấy nói muốn nói chuyện riêng với chủ tịch nên tôi và bác sĩ Minh Triết chờ họ ở ngoài phòng Vip. Khi chúng tôi vào thì một đám người áo đen và… mẹ cậu đang bắt chủ tịch đi. Bác sĩ Minh Triết vì muốn cứu chủ tịch nên mới…
Vị quản gia nghẹn ngào, tuổi già sức yếu đâu thể chịu đựng nổi mấy chuyện như thế.
- Gia Bảo đưa quản gia về đi.
Khi hai người kia đã đi khỏi, Chấn Nam đấm mạnh vào tường, mắt quỹ lần nữa như muốn giết hết mọi thứ. Đầu tiên là Gia Hân, kế là Jay và bây giờ là Lục Chấn Khang và Minh Triết, những người bên cạnh anh lần lượt trở thành mục tiêu của bọn khát máu. Còn Hiệu trưởng, bà ấy quả nhiên có liên quan. Anh nhất định phải làm rõ mọi chuyện và bảo vệ những người anh yêu thương.
***
Ở một nơi cách xa thành phố, biệt lập với sự ồn ào, tấp nập của cuộc sống.
Trong căn phòng đổ nát, Lục Chấn Khang bị trói chặt trên ghế, tay và chân đều mang xiềng xích, bộ vest sang trọng giờ đã lấm lem.
Cửa mở rồi nhanh chóng đóng gầm lại.
Lục Chấn Khang ngước nhìn người phụ nữ mang vẻ đẹp của hoa bách hợp. Những cảm xúc đan xen nhau thật khó để nói thành lời.
Kéo ghế, ngồi xuống, bà ta nhếch môi:
- Lục Chấn Khang không ngờ ông lại có ngày hôm nay.
- Phương Linh, thật ra bà muốn gì?
- Ông hỏi tôi muốn gì à? – Người phụ nữ cười nhạt, nhấn mạnh từng chữ. – Tôi chính là muốn thấy Lục Chấn Khang ông đau khổ cho đến chết.
- Bà căm hận tôi đến vậy sao?
- Tại ai chứ? Tại ai mà tôi bị ép lấy Triệu Hoàng rồi bị ông ta ruồng bỏ, tại ai mà tôi phải đau khổ khi đứa con vừa sinh ra đã chết, tại ai mà tôi phải biệt tích mười mấy năm… Lục Chấn Khang tất cả đều do ông. Là ông phản bội lại tình cảm của tôi, là ông đã đánh tráo Chấn Nam với đứa trẻ đã chết, là ông đã đối xử tàn bạo với con trai của chúng ta, là ông đã hại chết Tuệ Linh… Lục Chấn Khang ông không có tình người.
Phương Linh gần như hét lên, bà trợn mắt nhìn Lục Chấn Khang đầy căm hận.
- Chuyện… chuyện đó bà biết rồi sao? – Lục Chấn Khang lắp bắp, mồ hôi rịnh đầy hai bên mặt.
Nghiến răng, đôi mắt đỏ ứ căng ra cố kèm nén những giọt yếu lòng:
- Đúng vậy, tôi đã biết tất cả.
- Tất cả là do tôi. Tôi sai rồi nhưng Phương Linh bà phải nghe tôi giải thích. – Ông ta nói như van này.
Bà gắt:
- Giải thích? Mọi chuyện đã rõ ràng như thế ông còn muốn ngụy biện sao?
- Phương Linh bà phải nghe tôi thật ra chuyện lúc trước của chúng…
- Ông im đi. Tôi không muốn nghe ông nói thêm gì cả. – Lần nữa gắt mạnh.
- Phương Linh tôi xin bà… Khụ…Khụ… Khụ…
Lục Chấn Khang đột ngột ho dữ dội, máu chảy ra từ khóe miệng mà không có dấu hiệu dừng lại.
Phương Linh hoảng hốt bật dậy, bà vỗ vỗ lưng ông đầy lo lắng.
- Chấn Khang ông sao vậy?
Ông nắm chặt tay bà, giọng yếu ớt:
- Chuyện… lúc trước tất cả đều là hiểu lầm. Tôi đã nhận được bức thư của bà nhưng trước đó bố tôi đã phát hiện, ông ấy đã sửa lại địa điểm, đêm đó tôi cũng đã đợi bà dưới ngọn đồi cho đến sáng. Tôi rất hận bà nên… đã bắt Chấn Nam, lúc đầu tôi không hề biết nó là con ruột của mình nên đã trút mọi hận thù lên nó còn cái chết của Tuệ Linh chỉ tai nạn. Sau khi biết được toàn bộ sự thật tôi đã rất đau khổ, rất hối hận. Phương Linh xin bà… Khụ… Khụ…
Máu vẫn không ngừng rỉ ra.
- Chấn Khang ông…
Lục Chấn Khang xiết chặt tay bà hơn:
- Phương Linh bà hãy tin tôi những điều tôi nói hoàn toàn là sự thật.
- Được rồi, ông đừng nói nữa, tôi… tôi tin ông.
Lục Chấn Khang cười mãn nguyện:
- Phương Linh nói rõ mọi chuyện với bà tôi có chết cũng an lòng.
- Ông nói bậy bạ gì thế hả? Chấn Khang thật ra… ông bị sao vậy?
- Khối u não là quả báo của tôi.
- Khối… khối u não?!!
***
- Vết thương không đau phải không? – Chấn Nam lãnh đạm nhìn người đang nằm trên giường.
- Cậu thử bị đâm một nhát xem có đau không? Mà cậu không nói được câu nào tình cảm hơn à, ví dụ như cậu đã khỏe rồi chứ có thấy đau chỗ nào không, đại loại như vậy đấy. – Minh Triết cau có.
- Tôi không GAY.
Câu nói vừa thốt ra đã khiến Minh Triết sầm mặt, ý cậu ta là anh gay à? Nhớ tới vết thương anh giằng lại cơn giận nhưng vẫn không chịu nhịn.
- Tôi cũng không GAY.
Mọi thứ rơi vào im lặng, Minh Triết nhìn theo hướng Chấn Nam đang nhìn, trên chiếc giường bên cạnh cửa sổ, Jay nằm đó, mắt nhắm nghiền, gương mặt xanh xao thấy rõ.
Hôm đó ở công viên, Jay đã đỡ viên đạn thay Chấn Nam, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Minh triết và Jay nằm cùng phòng phần để thuận tiện phần vì nhường lại phòng trống cho các bệnh nhân khác.
- Cậu ấy sẽ mau tỉnh thôi. Chúng ta đều là những học trò xuất sắc của Kan, nhiêu đó không nhầm nhò gì đâu.
Minh Triết lạc quan nói, anh biết giờ đây tâm trạng của Chấn Nam rất tồi tệ khi những người bên cạnh cậu lần lượt gặp nguy hiểm, Gia Hân và chủ tịch lại chưa có tung tích gì.
Cạch.
Lâm Vũ bước vào kèm theo túi nhỏ, túi lớn. Việc đầu tiên là nhìn sang người đang nằm bên cửa sổ, một nỗi buồn man mác.
- Đồ ăn tới rồi. Người bệnh tôi đang đói sắp chết nè. – Minh Triết đột nhiên reo lên.
-
Lâm Vũ nói như đùa:
- Một nhát xem ra không nhầm nhò gì với anh nhỉ?
- Anh cậu là ai chứ? Có điều không ngờ người suốt ngày mặc áo blue đi khám bệnh như tôi lại có ngày mặc đồ bệnh nhân và nằm trong chính bệnh viện của mình… – Minh Triết thở dài.
Lâm Vũ chìa trước mặt anh tô cháo nóng hổi. Thấy Minh Triết cứ cau mày, Lâm Vũ bèn hỏi:
- Không phải anh nói đói sắp chết rồi sao?
- Cậu không thấy tôi là bệnh nhận à? Phải đút chứ.
- Chấn Nam cậu đút được không? – Lâm Vũ quay sang Chấn Nam.
- Tôi không GAY. – Chấn Nam nhắc lại cậu nói lúc nãy một cách cay cú.
- Bộ con trai đút cho con trai ăn là gay sao? – Lâm Vũ ngơ mặt hỏi rồi quay lại với Minh Triết. – Em không gay nên không biết đút, em chỉ biết mớm thôi anh có muốn…
- Thôi thôi được rồi tôi sẽ tự ăn.
Nhích người lên gối nằm, Minh Triết nhận lấy tô cháo và cúi đầu ăn, nãy giờ anh chỉ giả vờ làm nũng với hai mỹ nam.
- Tôi đã tìm khắp thành phố mà vẫn không tìm được Gia Hân, bố cậu lại càng không. – Lâm Vũ áy náy nói, anh thấy mình thật vô dụng khi không giúp được gì.
- Anh nói Gia Hân bị làm sao hả? – Từ cửa xông vào, một giọng nói khác bất ngờ chen vào cuộc nói chuyện của họ.
…
- Lục Chấn Nam, tất cả cũng tại anh. Nếu không quen biết anh thì Gia Hân cũng không bị đám người đó bắt đi. – Nắm chặt cổ áo Chấn Nam, Hàn Phong nghiến răng đầy tức giận, nếu không theo dõi anh trai mình thì cậu cũng không biết được chuyện Gia Hân bị bắt cóc.
Lâm Vũ vội cang ngăn:
- Hàn Phong em mau buông tay ra.
Giằng mạnh tay Hàn Phong ra, Chấn Nam xốc lại cổ áo rồi lạnh lùng quay đi.
- Tôi nhất định sẽ đem Gia Hân trở về dù là Wings hay bất cứ ai tôi cũng sẽ đập tan bon chúng.
***
Bước ra cửa, Phương Linh liếc nhìn hai tên áo đen đang canh gác.
- Lục Chấn Khang đột nhiên ho dữ dội, ộc máu không ngừng, hai người mau đến báo với Duy Anh để cậu ta điều bác sĩ đến.
- Nhưng thưa bà nhiệm vụ của chúng tôi là canh gác. – Một trong hai tên lên tiếng.
- Nhưng nếu để Lục Chấn Khang chết cậu có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không?
Hai tên nhìn nhau lưỡng lự.
- Vậy thì mình cậu đi thôi còn cậu theo tôi vào trong xem ông ta thế nào.
…
- Cậu tới gần kiểm tra xem ông ta có giả vờ không. Tôi sợ máu nên…
Tuân lệnh, tên đó từ từ bước lại, Lục Chấn Khang vẫn đang bị trói chặt trên ghế, mặt gục xuống.
Bốp.
Tên đó ngã nhào xuống sàn, bất tỉnh. Buông ngay khúc gỗ to đùng, Phương Linh lục người tên đó tìm chìa khóa.
Bà mừng rỡ cầm chìa khóa tiến về phía Lục Chấn Khang. Mất một lúc tra, cuối cùng cũng mở được, cả hai nhìn nhau mỉm cười, lúc này mồ hôi cũng rịnh đầy trên mặt.
Quăng dây xích sang một bên, bà ta đỡ ông dậy, tim vẫn không ngừng đập mạnh.
- Phải nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.
Bà nắm chặt tay ông rồi kéo nhanh ra phía cửa.
- Đi gấp vậy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...