- Thật vui khi gặp lại anh trong hoàn cảnh này. Hai đứa trẻ có tình cảm rất tốt, chúng rất thân nhau. – Người phụ nữ cười nhẹ, vén lọn tóc ngắn về sau tai.
- Nghe nói em mở một công ty chuyên về mỹ phẩm, anh rất ngưỡng mộ những người phụ nữ thông minh, tài giỏi như em đấy, Thu Hương.
- Còn anh – kiến trúc sư đại tài – giám đốc công ty xây dựng Hoàng Hân có cả chi nhánh ở Đức.
- Em thật là… – Triệu Hoàng cười ngượng, nhấp một ngụm trà nóng.
- Bao năm qua anh vẫn không có tung tích của Phương Linh sao?
Đặt tách trà xuống bàn, ông Hoàng xiết nhẹ vào thành ghế, mắt đượm buồn.
- Gia Hân chắc là rất nhớ mẹ.
- Con bé rất hay mơ thấy mẹ, đêm nào cũng ôm tấm ảnh gia đình đến ngủ quên nhưng lại không dám để anh biết. – Triệu Hoàng thở dài
- Bây giờ anh có còn giận mẹ Gia Hân không?
- Anh thấy hối hận vì đã lúc đó đã quá vô tình với cô ấy, bao năm qua anh lao đầu vào công việc chỉ để quên cô ấy nhưng lại không làm được thậm chí còn làm Gia Hân mất đi tình thương và sự săn sóc. Anh là một ông bố tệ hại!
Người phụ nữ nhâm nhi tách trà nóng, nỗi xót xa hiện dần trong khóe mắt:
- Con bé… không biết sự thật phải không?
- Anh sợ con bé tổn thương nên đã giấu nó tất cả kể cả việc… – Ông Hoàng nói lấp lửng.
- Đến một ngày nào đó, con bé cần phải biết sự thật.
- Anh biết, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc, đợi đến khi con bé trưởng thành, đủ chính chắn cái đã.
*Cốc Cốc*
- Mẹ à, chú Hoàng à, xuống ăn tối thôi, tụi con đói sắp chết rồi nè…
Hai người trung niên nhìn nhau cười, dẹp bỏ những đau buồn của quá khứ để sống cho thực tại.
***
- Hai người nói gì mà lâu vậy? Làm tụi con chờ tới đói meo luôn rồi này… – Ngồi vào bàn ăn, Vũ Phương chu môi trách hai người lớn.
Ông Hoàng tươi cười phát chén cho hai đứa trẻ:
- Đói thì ăn nhiều vào, hôm nay phải ăn hết đấy.
- Không cần anh nói đâu, Vũ Phương nhà em ham ăn lắm.
- Mẹ này… Con đang là tuổi ăn tuổi ngủ, ăn nhiều thì có gì sai chứ?
- Con bé nói đúng đấy!
Trong khi mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì có một người tâm trạng không tốt lắm.
- Gia Hân, sao trông con buồn vậy? Có chuyện gì à? – Mẹ Vũ Phương nhìn Gia Hân lo lắng.
Cô cười gượng:
- Dạ… không, con đang suy nghĩ làm thế nào để ăn nhiều hơn Vũ Phương…
- Không ngờ cậu cũng ham ăn ghê đấy. Nhưng mình nói trước sẽ không nhường cậu đâu đấy…
- Được rồi, hai đứa mau ăn đi. – Mẹ Vũ Phương gấp thức ăn vào chén hai đứa rồi tiếp theo là bố Gia Hân đến nỗi chén tụi nó đầy ắp thức ăn.
Bữa ăn thật ấm cúng, phảng phất hương vị gia đình. Gia Hân nhìn sang bố, có chút do dự rồi nhìn sang mẹ Vũ Phương, e dè lên tiếng:
- Cô à…
- Chuyện gì vậy con? – Cả ba người đồng loạt hướng về Gia Hân.
Cô gái nhỏ liếm môi nói tiếp:
- Cô là bạn của bố chắc cũng biết mẹ con chứ?
- Ờ… đương nhiên rồi.
- Cô có biết mẹ con hiện giờ đang ở đâu không?
- Chuyện này… – Bà bỏ dở câu nói quay sang ông Hoàng để xem thái độ ông thế nào.
- Gia Hân, bố biết con rất nhớ mẹ nhưng cả ta và mẹ Vũ Phương đều không có tin tức về bà ấy. – Đặt chén cơm xuống bàn, ông Hoàng buồn bã thở dài.
Buông đũa, mẹ Vũ Phương nhìn Gia Hân, chậm rãi nói:
- Thật ra ta và mẹ con là bạn thân, lúc trước ta không nói ra vì sợ con lại nhớ mẹ, ta cũng rất muốn gặp lại bà ấy. Ta đã thuê thám tử nếu tìm được ta sẽ nói cho con biết.
Vũ Phương rơm rớm nước mắt, giọng buồn bã:
- Từ đó giờ con cứ nghĩ mẹ Vũ Phương đã qua đời giống ba con nhưng không ngờ bà ấy lại bị mất tích như thế…
Nhận thấy không khí đang chùng xuống, mẹ Vũ Phương vội vàng cứu chữa:
- Được rồi, chẳng phải hai đứa nói giành ăn sao? Ăn nhiều vào…
Bữa cơm lại tiếp tục, có điều mỗi người gửi hồn theo mỗi dòng suy nghĩ khác nhau…
***
Đêm lặng gió, bầu trời như tấm vải thô sơ li ti vài họa tiết, đám mây xám tro dạt sang một bên để trăng hắt vệt sáng mờ ảo, bóng chàng trai đổ dài xuống sàn nhà.
Anh ngồi trên bậu cửa sổ, co một chân, mắt nhắm nghiền thả hồn theo những giai điệu từ dây phone.
Hé mở mắt, anh nhìn trân trân vào chậu cây con ở sát mép tường, cách chân một khoảng ngắn. Là của Gia Hân, đôi mắt lạnh thoang thoáng một nỗi buồn, nỗi đau thương bất tận. Hẳn là Gia Hân cũng đau như thế.
Màn hình điện thoại bừng sáng, một tin nhắn mới, những lí lẽ cứ không ngừng đấu tranh, cuộc chiến giữa lí trí và con tim vẫn chưa kết thúc…
***
Hai dãy phòng học nằm vuông góc nhau. Ở tầng 2 của dãy 11, cô gái nhỏ nép mình sau góc cột, lấp ló nhìn sang bên kia của khối 12, trên dãy hành lang, một chàng trai đang chậm rãi bước đi.
Nhấn nút gọi, không áp tai vào nghe mà nhìn về phía đó, thấy chàng trai khựng lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, cô ấn nút tắt rồi làm vài thao tác trên màn hình cảm ứng.
Bên kia, mà hình điện thoại hiển thị một tin nhắn “Em sẽ chờ cho đến khi nào anh xuất hiện”. Lia mắt về phía dãy phòng 11, chàng trai đút điện thoại vào túi, lãnh đạm bước đi.
Gia Hân lặng người nhìn anh, đôi mắt u buồn và ủ dột như một sinh linh trơ trội giữa dòng đời. Chỉ vậy là đủ, chỉ cần biết anh đã xem tin nhắn.
Đêm. Chiếc moto lao nhanh vào học viện trước khi cánh cửa vàng kim đóng sầm lại.
- Tối thế này cậu vào trường làm gì vậy hả? – Người bảo vệ nói với theo nhưng chiếc moto đã phóng vào tận sân trường.
Gỡ mũ bảo hiểm quăng lên xe, Hàn Phong sải từng bước dài, gấp gáp.
Đêm đông lạnh cắt da. Khuôn viên sau trường mập mờ dưới ánh đèn, thoáng nghe tiếng lao xao của gió qua kẻ lá hay tiếng cựa mình mệt nhoài của cây cỏ. Dưới gốc sao, cô gái nhỏ co mình hệt như mèo con, mi mắt khép lại, vài sợi tóc con phủ xuống gương mặt nhợt nhạt, cô gái nhỏ vật vờ như cánh hoa trong cơn gió mạnh.
Ở một góc nào đó sau bức tường, đôi giày thể thao bước ra rồi lại kéo về.
Hàn Phong ngồi xuống bên cô gái, tay vén sợi tóc con trước mặt, lắc mạnh vai cô cậu gọi Gia Hân trong lo lắng.
- Chấn Nam… – Hàng mi cong khẽ động, bờ môi nhạt mấp máy.
- Tôi là Hàn Phong. Cậu không sao chứ?
- Chấn Nam vẫn chưa đến à?
Hàn Phong nhìn Gia Hân đang mang vẻ tuyệt vọng, dứt khoát nói:
- Không phải là chưa đến mà là sẽ không đến.
- Không đâu anh ấy sẽ đến mà.
- Đồ ngốc, Chấn Nam đã về từ lúc tan học rồi. Cậu có biết mấy giờ rồi không mà còn đợi anh ta?
- Chấn Nam đã đọc tin nhắn thì nhất định anh ấy sẽ đến, tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh ấy.
- Không đợi nữa, theo tôi về. – Hàn Phong nắm lấy tay cô định kéo dậy thì lập tức bị cô vung ra một cách phũ phàng.
- Không đâu tôi đã nói sẽ đợi cho đến khi nào anh ấy xuất hiện.
- Đừng ngu ngốc như vậy có được không? Cậu có đợi tới sáng Lục Chấn Nam cũng không tới đâu. Triệu Gia Hân, cậu làm ơn hãy chấp nhận sự thật đi, Lục Chấn Nam đã có hôn ước, anh ta chính là muốn chia tay với cậu.
Gia Hân gắt lên, cố bác bỏ dù là sự thật:
- Không phải. Trong chuyện này nhất định có lí do gì đó, tôi phải hỏi rõ Chấn Nam, anh ấy không như vậy đâu…
Gia Hân khóc. Nếu nước mắt là đau thương thì đôi mắt là sự biểu hiện cho những đau thương của cô gái. Càng bác bỏ sự thật, cô lại càng đau như thể đi ngược lại với cấm lệnh uy nghiêm mà Thượng đế đã đề ra.
Hàn Phong rơi vào lúng túng và xót xa:
- Tôi… tôi xin lỗi… cậu đừng khóc có được không?
Cúi mặt, cô gái nhỏ thều thào:
- Chấn Nam đã không đến…
- Đừng nghĩ về Chấn Nam nữa… Tôi sẽ luôn bên cậu.
Ôm cô gái nhỏ vào lòng, tim cậu như bắn loạn, thứ tình cảm đơn phương ngủ vùi lại dấy lên.
Người con trai lặng lẽ bước đi, mái tóc ngắn cô độc đến lạnh lùng…
***
Gia Hân rải ánh nhìn vô vị lên ô cử sổ, vò mạnh mẫu giấy trong tay. Có nên hay không? Cô đang rất bối rối. Hôm qua Chấn Nam đã không đến nhưng hôm nay lại muốn hẹn cô ra là vì lí do gì? Có phải là Chấn Nam không? Nếu là anh sao lại không trực tiếp gặp cô như mọi lần mà lại nhờ một cô gái lạ hoắc đưa cô mẫu giấy này.
Chuông reo đánh tan bao mệt mỏi, cô gái nhỏ bước nhanh ra khỏi lớp để đến điểm hẹn. Mặc kệ có phải Chấn Nam hay không cô cũng muốn đến, đơn giản vì trong lòng cô vẫn luôn nuôi dưỡng một hy vọng nhỏ nhoi rằng đó sẽ là Chấn Nam.
…
Sân trường đầy nắng, đôi trai gái nắm tay bước đi trong sự ngưỡng mộ đến ngất ngây của mọi người. Đến trước bậc thang, hai bàn tay đang nắm chặt đột nhiên tách ra từ hai phía.
- Vai diễn này đến khi nào mới kết thúc đây. Tôi mệt mỏi lắm rồi đấy. – Cô gái mái ngang thở dài.
- Tôi có vẻ thích sao?
- Khi chuyện này kết thúc, anh phải thực hiện lời hứa đấy. Tôi không muốn phải lấy người mà mình không yêu thương nhất là đồ máu lạnh như anh.
- Tôi sẽ không thất hứa. – Chấn Nam nhếch môi, đút hai tay vào túi lãnh đạm bước lên.
- Tôi đi dạo quanh đây một chút.
Rin cũng cũng quay người bước về hướng khác.
…
Ở một nơi nào đó trong học viện…
- Uổng cho Triệu Gia Hân thông minh, rốt cuộc cũng chỉ là đứa ngu ngốc trong những chuyện có liên quan đến Chấn Nam. Chỉ cần nói là Lục Chấn Nam thì cô liền đâm đầu chạy đến. Rõ khờ khạo. – Cô gái tóc xoăn khoanh hai tay trước ngực, cười khinh.
- Mấy người muốn gì ở tôi?
- Muốn gì à?
*Bốp*
Cô ta trừng mắt nhìn Gia Hân:
- Điều tôi muốn đấy nhưng vẫn chưa hết đâu… Hôm nay cô phải trả giá vì dám xen vào chuyện của tôi.
Sau lệnh của cô nàng tóc xoăn, Gia Hân bị giữ chặt hai tay. Cô ta nhếch môi:
- Để xem không có sự bao bọc của Lục Chấn Nam, cô còn vênh váo được hay không?
Gia Hân nhắm chặt mắt, chờ đợi cái tát giáng xuống nhưng không…
- Dừng lại. Các người đang làm gì vậy hả?
- Đừng có xen vào chuyện của người khác. Cô… cô chẳng phải là vị hôn phu của Lục Chấn Nam sao?
- Chính là tôi.
- Tốt quá… Tôi đang giúp cô trừng trị kẻ thứ ba này đây. – Cô ta liếc mắt về Gia Hân.
Cô gái mái ngang cười khó hiểu, giọng khinh khỉnh:
- Vậy sao? Nhưng… tôi đâu có nhờ mấy kẻ nghiệp dư như cô.
- Tôi đang giúp cô đấy. Triệu Gia Hân từng dụ dỗ vị hôn phu của cô chẳng lẽ cô không ghét nó à?
- Cô nghĩ Chấn Nam là ai mà có thể bị dụ dỗ, tôi có ghét cô ta không thì có liên quan gì đến cô? Câu “Đừng xen vào chuyện của người khác” phải để tôi nói mới đúng…
- Cô…
- Mau kéo đám người của cô đi đi trước khi tôi nói với Chấn Nam về chuyện cô giả danh anh ấy để gây chuyện.
Cô nàng tóc xoăn hậm hực quay đi, không quên lia mắt cảnh báo về phía cô gái nhỏ.
…
- Cô không sao chứ?
- Không sao. Cảm ơn! Mà sao cô lại giúp tôi? – Gia Hân cúi mặt, nói nhỏ.
- Thấy chướng mắt thôi. Cô không sao thì tốt rồi, tôi đi đây.
Rin quay bước đi nhưng nấn ná một chút, không quay đầu lại, cô nói:
- Nếu cô muốn gặp Lục Chấn Nam thì tối nay cứ đến nhà tìm anh ta…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...