Ngụ mình trong lòng thành phố, tòa nhà lấp kính xanh dương cao chót vót như một biểu tượng hùng hồn- đỉnh cao của kiến trúc. Dưới ánh nắng, tòa nhà hiện lên như viên kim cương được mài giũa tỏa thứ ánh sáng đầy mê hoặc. Để chạm vào viên kim cương quý giá ấy phải vượt qua thứ ánh sáng bao quanh nó, đó chính là rào cảng khi thứ thứ ánh sáng đó sẽ tiêu diệt bất cứ ai đi qua nó nếu không đủ bản lĩnh.
Tầng cao nhất – nơi không dành cho những loài côn trùng nhỏ bé. Trong một căn phòng sang trọng – nơi người ta nắm trong tay mọi quyền lực.
- Chủ tịch, có người tìm ông. Bà ấy nói là vợ ông.
Người đàn ông khẽ chau mày, những nếp nhăn xô vào nhau hằn lên sự già cõi trong đôi mắt. Nhưng chỉ sau vài cái nhích mình của kim giây, chỉ còn thấy một vẻ mặt bình thản đến lạnh lùng.
- Cho bà ấy vào.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa, bước vào là một người phụ nữ với chiếc váy đen dài trên gót chân, đôi giày cao gót đính đá lấp lánh, chiếc áo lông thú khoác lên người vẻ kiêu xa, sang trọng. Chỉnh chu lại mái tóc ngắn màu hạt dẻ, đôi giày cao gót uyển chuyển từng bước đi.
- Chủ tịch Lục, đã lâu không gặp. – Đôi môi đỏ thẫm nhếch một đường ngọt ngào.
Lục Chấn Khang đẩy gọng kính, tay nhâm nhi tách cà phê thơm nồng, thần thái của một vị chủ tịch được thể hiện qua phong thái uy nghiêm và nét mặt vô cảm.
- Về đây có chuyện gì?
- Thật là chẳng thay đổi gì cả, mười mấy năm vợ chồng cũ mới gặp nhau ông không hỏi thăm một tiếng được sao? – Lắc nhẹ tách cà phê sóng sánh, người phụ nữ lia mắt về phía đối diện, trách yêu.
- Có thật là bà đến đây để thăm hỏi không?
Hai cánh môi đỏ thẫm chạm vào nhau, vị đắng của cà phê còn đọng lại trong vị giác:
- Đừng đa nghi vậy chứ? Tuy đã li dị nhưng thú thật tôi rất ngưỡng mộ ông đấy, có thể dẫn dắt một công ty bình thường trở thành tập đoàn hàng đầu Châu Á thật không đơn giản.
- Đừng vòng vo nữa. – Lục Chấn Khang lãnh đạm lên tiếng.
- Thực ra lí do tôi về đây chính là để gặp đứa con trai yêu quý. Tôi đã đến biệt thự nhưng quản gia nói nó đã đi tập huấn gì đó nên tôi mới đến đây. Nó bây giờ đã 18 tuổi rồi nhỉ, chắc là đẹp trai và tài giỏi chẳng thua gì ông? Chẳng biết nó còn nhận ra người mẹ này không?
Ông Lục hừ lạnh, đanh giọng nhìn bà vợ cũ:
- Bà bắt đầu có lương tâm của một người mẹ từ khi nào thế, giám đốc Đinh?
- Thế người bố như ông thì có lương tâm à? Dù sao đi nữa tôi cũng là người đã sinh ra Chấn Nam còn ông – một người cha tàn bạo. Chấn Nam đối với ông chỉ có căm hận mà thôi.
- Đinh Ngọc Thanh tôi cứ tưởng bà chỉ quan tâm đến người tình của mình thôi chứ không ngờ bà cũng có chút quan tâm đến gia đình cũ của chúng ta.
- Lục Chấn Khang cuộc hôn nhân của chúng ta cơ bản chỉ vì tiền thôi. Tôi và ông chẳng yêu thương gì nhau cả, tôi có người tình thì ông cũng có hai cô bạn gái song sinh đấy thôi.
Quý bà họ Đinh khẽ nhếch môi tỏ vẻ thích thú với thần thái uy nghiêm đang dần sứt mẻ của người đối diện. Đôi môi đỏ thẫm kiêu hãnh nói tiếp:
- Cô chị có chồng ông đã quơ ngay cô em vào lòng rồi hay là… ông muốn tìm hình ảnh cô chị trong cô em cũng đúng thôi họ giống nhau quá mà. Khi cô em có thai ông lại đem cô ấy đi giấu nhưng… số cô ta đúng xui xẻo… một xác hai mạng…
Lấy lại vẻ uy nghiêm trước những lời nói tựa con dao sắc bén, Lục Chấn Khang ra giọng châm biếm lẫn răn đe:
- Miệng lưỡi đúng là càng ngày càng sắc bén. Đừng tưởng tôi không biết bà là người đứng sau vụ tai nạn năm đó vì nể tình vợ chồng nên tôi mới không truy cứu và sẽ không bao giờ có lần thứ hai.
Giấu nhẹm nỗi ngạc nhiên dưới lớp mặt cáo già, người phụ nữ nhịp nhịp ngón tay thon dài với bộ móng đỏ tươi lên thành tách:
- Lục Chấn Khang ông thật cao thượng đấy. Nhưng tôi lại nghĩ… ông thực chất chẳng yêu thương gì cô em cả nên mới bỏ qua dễ dàng như thế, người ông yêu chính là cô chị đã lấy chồng.
Đâm thêm nhát dao cuối, quý bà họ Đinh tỏ vẻ luyến tiếc khi phải rời khỏi sau cú điện thoại.
Còn lại một mình trong căn phòng rộng lớn, Lục Chấn Khang ngã người vào thành ghế, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền, tay bất lực buông thỏng. Những vết thương của quá khứ đang dày vò ông. Hơn cả đau đớn!
***
Trong khu rừng “Thiên Sinh” rậm rạp, khi các học viên đang phải vật vã với những cạm bẫy, những tên trộm, mục tiêu lá cờ đỏ và tìm đường đến tòa nhà trung tâm thì lúc này có hai học viên đã hoàn thành xong nhiệm vụ, họ là đội đặc biệt và là đội đầu tiên.
Lúc đầu, Gia Hân có chút ngạc nhiên trước vẻ đẹp của tòa nhà trung tâm, một căn nhà rất to, đậm nét truyền thống Nhật Bản. Giao nộp ba lá cờ xong, Gia Hân chẳng thấy Chấn Nam đâu cả, lạ thật anh vừa mới ở đây cơ mà. Nghe thầy huấn luyện gợi ý chỗ ăn trưa, Gia Hân dẹp bỏ Chấn Nam sang một bên, một mình tìm đến nhà ăn.
Tòa nhà chia làm nhiều khu, khu ăn uống được bày trí như một căn-tin nhỏ và điều đặc biệt là không cần phải trả tiền, những suất cơm này đặc biệt chuẩn bị cho các đội khi buổi tập huấn kết thúc vào chiều nay.
Gia Hân ngồi xuống một bàn trống, vô tư tập trung vào việc ăn uống cho đến khi bàn có thêm một vị khách… Người đó ngồi bên cạnh, mắt dõi theo từng hành động của cô gái nhỏ.
- Anh cần gì? – Không còn tự nhiên được nữa, Gia Hân ngước mặt nhìn người đó.
- Anh đói.
- Vậy anh tự đi mà lấy cơm. – Cô nhăn mũi.
- Anh muốn cơm của Gia Hân.
Sau vài giây suy nghĩ, Gia Hân đẩy một thìa cơm trước mặt anh, nhoẻn miệng cười. Đáp lại Chấn Nam lạnh lùng ngoảnh đầu sang hướng khác, anh cực ghét mấy chuyện sến sú thế này.
Cô gái nhỏ chề môi cảm giác như hụt hẫng. Nhìn anh một hồi thì e dè lên tiếng:
- Minh Thành nói với em hôm qua anh đã đánh Hàn Phong.
Chấn Nam cau mày nhìn cô, không chút cảm xúc.
Để môi chạm nhẹ vành lưỡi, cô gái nhỏ cất giọng nhẹ tênh:
- Dù lí do là gì em cũng mong hai người có thể là bạn tốt. Hàn Phong cậu ấy thực sự rất tốt. Cậu ấy nói với em lúc nhỏ hai người từng có xích mích vì một món đồ gì đó nhưng đó chỉ là quá khứ, Hàn Phong cũng không cố ý. Có thể nào bỏ qua để làm bạn không?
- Em nghĩ tôi trẻ con đến thế sao? Vì ai nên mới như vậy hả?
Chấn Nam dường như gắt lên, mọi thứ trên bàn bị hất mạnh, tiếng đỗ vỡ chang chát làm mọi thứ như chết ruội. Không khí ngột ngạt lúc này có thể giết chết những loài côn trùng nhỏ bé.
Gia Hân ngồi thừ, thần thái sứt mẻ như cây cỏ dại sắp tàn, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô không khỏi bàng hoàng, anh ban nãy còn ngồi cạnh cô giờ chỉ còn lại bóng lưng. Một lần nữa đối diện với sự tàn bạo của anh, có cảm giác như mọi thứ đang vùng vằn quay lưng với mình, cô sai ở đâu chứ?
***
Mặt hồ thoáng gợn. Gió mang hương rừng phả đầy không khí. Nước lăn tăn từng đợt nhỏ như một cuộc chạy đua kì bí, khi cuộc đua kết thúc mặt hồ được trả về trạng thái tĩnh lặng. Hình ảnh chàng trai với mái tóc ngắn gọn gẽ in hằn trên mặt hồ nổi bật lên vẻ khỏe khoắn đầy nam tính.
Viên sỏi nhỏ rơi xuống, hình ảnh chàng trai trở nên ngoằn ngoèo.
“Dù lí do là gì em cũng mong hai người có thể là bạn tốt. Hàn Phong cậu ấy thực sự rất tốt.”
“… Hàn Phong cũng không cố ý. Có thể nào bỏ qua để làm bạn không?”
Lời nói của Gia Hân cứ lắp đầy tâm trí anh như một khối u ác tính đang ăn mòn bộ não. Gia Hân là người con gái duy nhất anh yêu thương nhưng cũng chính cô là chất xúc tác nhanh nhất để tâm quỹ ngự trị con người anh. Bất cứ ai làm cô tổn thương, anh sẽ khiến họ đau đớn gấp trăm ngàn lần nhưng đôi khi chính anh sẽ là người làm tổn thương cô nếu cô chống lại anh.
Trở về căn nhà gỗ, không thấy cô đâu anh đã phát điên lên. Không ở lại đó chờ anh còn để đám người Hàn Phong ở cùng, anh giận cô nên mới ra tay với Hàn Phong. Khi tìm được cô thì sao? Cô trong vòng ôm của người khác mà chẳng hề phản ứng gì hay là cô đang ngầm chấp nhận? Dù vô tình hay cố tính thì bất cứ ai nhìn vào cũng không khỏi bực tức huống hồ là một con quỹ vốn tính tàn bạo như anh. Gia Hân ngăn anh đánh Hoài Nam khi chính hắn là người gây cho cô bao tổn thương, trước mặt anh, còn bênh vực Hàn Phong khi chính tên đó là kẻ xem cô như đồ chơi. Cô nghĩ anh trẻ con thế à? Chỉ vì một món đồ mà mang thù hằng với một tên nhóc nhưng cô đâu biết thứ đó với anh quan trọng thế nào? Trong lòng cô thật ra ai mới là người quan trọng nhất?
- Ta đã đưa con bé về thành phố rồi. Trông nó có vẻ mệt mỏi và buồn lắm! – Giọng nói trầm ấm cắt ngang dòng suy tư của Chấn Nam.
Không chút ngạc nhiên và bận tâm, Chấn Nam quay sang người đó, buông ra câu hỏi chẳng mấy liên quan.
- Thầy có quan hệ gì với Hiệu trưởng?
Chấp hai tay về phía sau, người đó ung dung bước về phía bờ hồ đang gợn nước.
- Chẳng có quan hệ gì cả. Bà ta bỏ ra một số tiền rất lớn để thuê học trò của ta huấn luyện cho đám trẻ kia. Ta chỉ đến xem vui thôi.
- Thầy không biết gì về bà ta sao?
- Bà ta có vẻ rất tâm huyết với học viện nhưng bà ta không là gì cả. Thế lực chống lưng cho bà ta mới đáng bận tâm. Ta nghi ngờ rất có thể là Wings.
- Wings? Không phải chỉ hoạt động ở Mỹ sao?
- Đúng vậy nhưng theo thông tin từ bên đó, tập đoàn trá hình của Wings đang lăm le tấn công thị trường Việt Nam. Nếu họ chỉ muốn kiếm tiền thì không có gì để nói nhưng nếu mục tiêu của họ là B.H thì đúng là rắc rối đấy. – Trầm ngâm một lát thầy Kan quay sang hướng Chấn Nam, giọng quan tâm. – Con đã bị thương à?
- Chỉ là vết thương nhỏ. – Chấn Nam lãnh đạm trả lời.
- Nhỏ với con chắc cũng đủ lấy mạng người khác. Lần này Lục Chấn Khang chắc đã tính toán để đẩy nguy hiểm về phía con. Con định để mặc ông ta đến bao giờ đây?
- Vẫn chưa phải lúc.
Thầy Kan tỏ vẻ gật gù, những suy nghĩ của thiếu gia này ngay cả ông cũng không nắm rõ nhưng ông tin tưởng ở anh. Chợt nhớ ra điều gì đó, ông nhìn vào mắt chàng trai, giọng điềm đạm:
- Chấn Nam con yêu rồi phải không? Con yêu con bé đó?
- …
- Việc này ta không thể cấm con nhưng con có chắc sẽ không hối hận không? Nếu giữ con bé ở bên cạnh, không những con có yếu điểm mà cả con bé đó cũng sẽ gặp nguy hiểm.
- Con biết phải làm sao.
- Được rồi. Ta tin ở Lục Chấn Nam.
Người đàn ông mỉm cười vỗ vai Chấn Nam. Ông là người duy nhất anh cho phép mình kính trọng. Ngày đó khi chỉ là một cậu nhóc, buổi tối khi đang hối hả trở về nhà, anh vô tình va phải một người đàn ông. Ông ta bị trúng đạn và đang bị truy sát. Chấn Nam khi đó đã không chần chừ giúp ông trốn thoát khỏi bọn sát thủ đồng thời giúp ông lấy đầu đạn ra dựa vào sự hướng dẫn của ông.
Với ông lúc đó Chấn Nam là một cậu bé đặc biệt, cực kì thông minh, nhanh nhạy, dũng cảm và giàu nghĩa khí. Điều đặc biệt nhất là đôi mắt, cậu có một đôi mắt của quỹ mà bên trong ẩn hiện một lớp sương mù đau thương.
Ông đã dạy cho anh và đứa con trai ruột của mình tất cả mọi thứ. Chấn Nam và Gia Bảo được ông huấn luyện cực kì nghiêm khắc nhưng hoàn toàn khác với người cha tàn bạo kia. Ông dùng tình yêu thương ấm áp của người cha mong sưởi ấm phần nào trái tim lạnh lẽo, nghèo nàn của cậu nhóc. Gia Bảo tuy khá thông minh và nhanh nhạy nhưng vẫn không thể sánh kịp với Chấn Nam, anh hoàn hảo một cách khó tin, cực kì tàn bạo và sẵn sàng tàn nhẫn với bất cứ ai ngáng đường.
Ông ta chính là người thầy bí mật đã nâng đỡ và đưa Chấn Nam lên vị trí cao nhất của Black Hats, người đã cứu rỗi một tâm hồn gần như chết lạnh, người đã giúp anh đứng dậy và chiến đấu với người cha vô nhân tính. Ông ta – chính là Kan – Trương Gia Minh.
- Bọn trẻ chắc cũng sắp tìm đến đây rồi nhỉ? Ta phải đi xem thế nào.
Mái đầu điểm bạc quay đi nhưng chỉ vài bước thì ngoảnh lại:
- Mà mẹ con quay về rồi đấy!
***
- Học viện vừa gọi điện, Lâm Vũ đứng thứ 2 khối 12 còn Hàn Phong… – Lâm phu nhân đỡ lấy chiếc áo khoác từ chồng nhẹ nhàng lên tiếng và ngập ngừng khi nhắc đến con trai út.
- Chắc lại cuối danh sách chứ gì? – Lâm Hàn Quân lạnh giọng nhưng trong lòng vẫn luôn nuôi một hy vọng mong manh.
- Ai bảo thế hả? Con trai Hàn Phong của chúng ta đứng hạng 5 là hạng 5 của khối 11 đấy.
Trong vài giây ngắn ngủi trên gương mặt người đàn ông thoắt lên vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhưng vẫn cố giữ phong thái uy nghiêm vốn có, ông hừ lạnh.
- Chỉ một chút thành tích thì chứng minh được gì hả?
- Gì chứ? Chút thành tích sao? Bộ ông tưởng để đứng hạng 5 của khối là dễ lắm à? – Lâm phu nhân gắt lên nhưng khi bóng lưng của chồng đã khuất sau cánh cửa, bà lắc đầu cười khổ. – Tôi còn không hiểu ông sao? Thương thằng nhỏ nhưng cứ tỏ ra nghiêm khắc để làm gì? Không thấy mệt mỏi sao, ông xã?
Khi cánh cửa khép lại, người đàn ông nở nụ cười hài lòng khác hẳn với thái độ nghiêm nghị ban nãy.
“Giỏi lắm. Con trai!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...