- Kính thưa quý vị khán giả, trận chung kết giải bóng đá thanh thiếu niên giữa hai đội Trung học Cao Trung và Học viện Bingel sẽ diễn ra trong 5 phút nữa. Hiện tại trên sân, cả hai đội đang khởi động.
Tiếng anh chàng Biên tập viên lém lỉnh phủ đầy sân vận động chật kín. Trận chung kết giữa ngôi trường khét tiếng về thể thao Trung học Cao Trung và Học viện danh giá Bingel được xem là trận đấu được kì vọng nhất của giải đấu năm nay.
Cả hai ngôi trường đều khét tiếng về thể thao lẫn về số lượng mỹ nam chính vì thế đã thu hút một lượng fan hâm mộ cực lớn.
- Gia Hân dưới kia còn ghế kìa.
Gia Hân liền nắm tay cô bạn kéo về phía hai chiếc ghế trống ở hàng đầu.
- Chỗ này có người… Ơ… chị Gia Hân??!!
- Gia Bảo?!! Chỗ này có người ngồi rồi à? Tôi xin lỗi nhé.
Cô khá bất ngờ, cười trừ, định đứng dậy trả ghế.
- Khoan đã, hai người cứ ngồi đây đi.
- Nhưng…
- Không sao đâu. Chắc họ bỏ về rồi.
Gia Bảo nở nụ cười cực baby không quên nháy mắt ra hiệu với hai người nón đen vừa xuất hiện đằng sau hai cô gái.
Cả hai vui mừng cảm ơn không hề hay biết rằng mình đã khiến hai người kia phải chạy đôn đáo tìm chỗ ngồi khác.
Sau tiếng còi dài, trận đấu bắt đầu, cả sân vận động như vỡ òa.
Gia Hân háo hức nhìn xuống sân cỏ, cô đến không chỉ cỗ vũ cho học viện mà còn cả ngôi trường cũ của mình – Trung học Cao Trung cũng chính là đội bóng mà có khoảng thời gian cô từng là người chăm sóc cho đội. Từ khi chuyển trường, Thu Thảo là người thay thế vị trí của cô, hình như cô chưa lần nào gặp lại mọi người ngoài Thu Thảo, họ đều hăng say luyện tập cho ngày hôm nay.
Cô nở trọn một nụ cười, bỗng thấy nhớ những ngày xưa…
Hiệp một kết thúc trong giàng pháo tay giòn giã của người hâm mộ. Nắng bắt đầu lên cao, rọi vào khoảng sân rộng, thổi bùng ngọn lửa nồng nhiệt.
Tỉ số 2-1 nghiêng về Bingel, tuy nhiên vẫn chưa nói lên điều gì cả, thực lực cả hai đội gần như ngang nhau. Bingel vừa ghi một điểm, Cao Trung đã tăng tốc gở lại. May mắn trong những phút cuối của hiệp 1 học viện danh giá đã ghi thêm một trái, lật lại thế ban đầu.
Hiệp 2 bắt đầu trong tiếng cổ vũ hò hét của người hâm mộ. Cả hai đội đang ra sân, Nguyễn Duy đội Cao Trung bắt gặp Gia Hân ở hàng ghế đầu thì cười tít mắt gọi to tên cô. Gia Hân tươi cười đưa ngón tay trỏ về phía anh như những lần cô theo đội.
Ngay trên sân, ai đó bắt gặp hành động của Nguyễn Duy thì tỏ ra hậm hực, khó chịu. Bờ môi cong khẽ nhếch lên nhưng đôi mắt lại ấm áp dán lên người cô gái.
- Vẫn chưa chịu ra sân sao? Anh trai thật kiêu quá!!
- Cậu đang nói ai vậy? – Gia Hân quay sang cậu nhóc Gia Bảo muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao nãy giờ cậu nhóc cứ nói nhảm những điều kì lạ như thế.
- À… không có gì!
Cậu nhóc cười kèm theo cái gãy đầu bối rối.
Đội Cao Trung có vẻ đang dốc hết sức lực vào trận cuối, tấn công liên tục. Bên Bingel không có ý định bảo vệ tỉ số. Cứ như hai con mãnh thú vồ lấy nhau điên cuồng cắn xé.
Nguyễn Duy bắt được đường chuyền dài từ đồng đội, anh khéo léo dẫn bóng tiến về khung thành đối phương. Bóng vừa tới vùng cấm thì bị chặn lại bởi Hàn Phong, Nguyễn Duy giữ chặt bóng ở chân, lúc này anh không thể chuyền bóng cho đồng đội được chỉ còn cách là đối đầu trực tiếp.
Nguyễn Duy có kinh nghiệm và kỹ thuật hơn hẳn nên đã vượt qua Hàn Phong, vào vùng cấm, anh chọn ngay thời điểm thích hợp và sút bóng. Tiếng còi dài vang lên – báo hiệu của bàn thắng. Cú sút như mãnh hổ đã đem lại bàn thắng thứ hai cho Cao Trung, lật lại thế cân bằng, cả sân vận động lại lần nữa vỡ òa trong tiếng thét, tiếng vỗ tay giòn giã hòa cùng tiếng thở dài thườn thượt của cổ động viên Bingel.
Bên cạnh niềm vui đang lấn át, Duy cũng không quên thể hiện tinh thần thể thao. Anh chìa tay có ý giúp Hàn Phong đứng dậy, sau cú va chạm lúc nãy chân cậu đã bị thương nhưng vẫn ngoan cố tự đứng dậy, phớt lờ bàn tay trước mặt.
- Sao phải thay người chứ? Em vẫn đá được.
- Anh là đội trưởng. – Lâm Vũ khá điềm tĩnh, ánh mắt dứt khoát nhìn em trai.
Hàn Phong cau có ngồi xuống cạnh thầy huấn luyện. Đúng là anh đã quá nóng vội khi đối đầu trực tiếp với Nguyễn Duy nhưng lúc đó mọi ý nghĩ đều thôi thúc anh phải làm thế bởi thái độ và nụ cười hắn dành cho Gia Hân cũng như Gia Hân dành cho anh ta cứ như họ rất rất thân nhau. Điều này làm cậu phát bực. Chắc rồi, cậu ghen.
Chỉ còn hơn 10 phút, tỉ số lại đang cân bằng. Bingel thay người, liệu người mới này có đem lại điều mới mẻ?
Nếu âm thanh có thể giết người thì chắc là những fan hâm mộ cuồng nhiệt của Bingel đang tự giết chính mình và mọi sự sống quanh đây. Từ khi cuộc đấu bắt đầu, tầng suất âm thanh chưa bao giờ khủng như lúc này. Nguyên do là chàng cầu thủ trong đồ màu xanh sạch sẽ có dáng người cao nổi bật đang ngạo nghễ bước ra sân. Anh mặc áo số 10 có đề cái tên cực hot “Chấn Nam”.
Chấn Nam vừa vào sân đã gây bão, kỹ thuật điêu luyện, đẹp mắt cùng gương mặt hoàn mĩ pha nét lạnh lùng làm bao cô gái lẫn chàng trai phải vỡ tim tại chỗ.
Gia Hân xiết nhẹ bàn tay, tim chập mất một nhịp, cả người cô cứng đơ chỉ vì chàng trai đó.
Chấn Nam ghi một bàn thắng tuyệt đẹp, một lần nữa Bingel lật lại thế trận. Cướp được bóng, Chấn Nam và đồng đội tiếp tục tổ chức tấn công. Đến gần khu vực cấm thì bị Nguyễn Duy chặn lại, anh bị rơi ngược vào hoàn cảnh của Nguyễn Duy ban nãy. Cú va chạm lần nữa diễn ra, người hâm mộ đều nín thở dõi theo từng hành động nhỏ nhất trên sân.
Quả bóng bay tít lên cao rồi lăn ra ngoài vạch trắng trong tiếng ồ lên kinh ngạc của mọi người.
Chấn Nam nhếch môi:
- Ngu ngốc!
Anh quăng những âm vị lạnh lẽo vào người con trai đang nằm bất động trên sân. Anh vốn không định đối đầu với Nguyễn Duy mà chỉ muốn sút bóng không ngờ tên này lại ngu ngốc tới nỗi muốn phá bóng khi anh đang sút. Thật điên rồ!!!
Nguyễn Duy ngay lặp tức được đưa ra khỏi sân đó là lúc điện thoại Gia Hân reo lên âm ĩ.
Đôi tay nhỏ nhẹ nhàng xoa bóp, nắn nót cái chân đang đau đớn đến tê người của Nguyễn Duy.
- Chỗ này đau không? – Gia Hân ấn vào một chỗ trên chân anh rồi hỏi.
Anh nhăn mặt gật đầu. Cô lại tiếp tục xoa bóp, động tác nhẹ và điêu luyện. Đây không phải là vết thương do Chấn Nam gây ra mà là vết thương cũ bị Chấn Nam làm tái phát và cũng chỉ có mình Gia Hân biết cách chăm sóc vết thương này, mặc dù trước khi chuyển trường cô đã chỉ lại cho Thu Thảo nhưng cô bạn vẫn không làm được vì thế mà hôm nay lại phải nhờ tới nữ sinh của đội đối đầu.
Trong khi anh đang đau đớn với vết thương thì ngoài kia đồng đội đang cũng phải rất chật vật trước những đòn tấn công nghẹt thở của Bingel.
- Đã dặn anh rồi khi thi đấu đừng liều mạng. – Cô gái nhỏ cằn nhằn anh cầu thủ.
- Em mát tay quá. Chút nữa thôi là hết đau.
Cô bặm môi, anh chỉ được cái lảng vấn đề.
CẨN THẬN!!!
Gia Hân ngây người, một quả bóng đang hướng tới chỗ cô và Duy. Quá bất ngờ, cô gái nhỏ ngồi thừ cho đến khi cánh tay anh ôm lấy cô gập mạnh xuống. Quả bóng đập mạnh vào tường khi chỉ vừa lướt qua hai mái đầu. Tiếng ồ lên rõ to làm mọi sự chú ý đổ dồn lên hai người cùng chủ nhân của đường bóng vừa rồi.
Thu Thảo và mọi người chạy lại hỏi han, Gia Hân theo bản năng tìm cái gọi là “nguyên nhân của sự việc”.
Và tay chân cô mềm nhũn ra, vô tình đánh rơi một nhịp thở khi đôi mắt mê hồn của chàng trai ngoài kia chiếu lên cô nét nhìn sắc lạnh mang âm vị tàn bạo.
Gia Hân bước ra khỏi WC, cô chỉnh lại chiếc túi nhỏ đeo chéo ở vai. Trận đấu chắc cũng vừa kết thúc, thắng thua đã định từ khi người đó xuất hiện.
Điều gì đó làm bước chân cô gái dừng hẳn vì nặng trĩu. Ai đó ôm lấy cô từ đằng sau, mệt mỏi ngã đầu xuống bờ vai nhỏ. Cô giật thót tim, ngoắc sang phải chừng 60 độ. Đập vào đôi mắt trong veo là gương mặt cuốn hút của chàng trai, phần tóc mái ướt đẫm, vài giọt nước tinh nghịch rơi xuống trán rồi chảy dài xuống chiếc cằm nhọn. Chàng trai nhắm nghiền mắt, tay cứ ôm lấy cô gái nhỏ từ phía sau.
- Anh… Sao lại??? – Gia Hân cất giọng yếu ớt.
- Anh mệt.
Hàng mi cong khẽ rung, đôi mắt lạnh rơi vào miền không gian xa xôi. Gia Hân không đẩy anh ra cũng chẳng dám động đậy. Đầu anh nặng thật nhưng cô thấy ấm áp. Cái ôm lơi ra, Chấn Nam chộp lấy tay cô gái lôi đi.
…
- Chấn Nam chơi đỉnh thật đấy, chỉ 10 phút cuối đã ghi 3 bàn. Thật đáng nể! – Một người trong đội trầm trồ khen ngợi.
- Mà mọi người nói xem sao lúc nãy Chấn Nam lại đá quả bóng đó hả? Tôi thấy cậu ta là cố tình.
- Có trời mới biệt cậu ta nghĩ gì.
- Hôm nay mọi người chơi tốt lắm. Đi ăn lẩu nhé! Tôi khao.
Cả đội reo lên đầy phấn khích, đội trưởng Lâm Vũ thật biết cách chăm sóc người khác.
- Em sao thế? – Anh khều Hàn Phong.
- Có gì đâu chứ.
- Chân thế nào rồi?
- Hết đau rồi.
Lâm Vũ cười nhẹ, cậu nhóc là đang giận chuyện lúc nãy.
- Phương?!! Em làm gì ở đây thế? – Lâm Vũ khều vai cô nhóc.
Vũ Phương quay lại, có chút bối rối trước sự xuất hiện của Lâm Vũ.
- Em đang đợi Gia Hân. À trận đấu lúc nãy mọi người chơi đẹp lắm.
Vũ Phương đẩy cả hai ngón cái về phía cả đội nở nụ cười như hoa lộ ra núm đồng tiền sâu hút.
- Cảm ơn em nhé! Tên gì vậy? Dễ thương thật. – Một người trong đội mở lời khen làm cô gái gượng đỏ mặt.
- Em ấy là Thu Phương. – Lâm Vũ thay cô giới thiệu với cả đội, xong, anh quay sang cô. – Đi ăn lẩu với bọn anh nhé!
- Nhưng… em phải đợi Gia Hân.
- Thì rủ luôn em ấy cùng đi.
- Ể đó không phải là Lục Chấn Nam sao? Cô gái đó là ai thế?
Câu nói lặp tức kéo theo sự chú ý của mọi người về phía chiếc BMW bên vệ đường. Vũ Phương, Lâm Vũ và cả Hàn Phong cùng bật ra những âm tiết giống nhau.
- Gia Hân??!
***
- Chúng ta đi đâu vậy? – Gia Hân ngơ ngác nhìn người con trai đang ngồi ở vị trí tài xế.
- Biển. – Vẫn ngắn gọn.
- Làm gì chứ?
- Ngắm biển.
- Thế sao phải dẫn em theo? Anh cũng không nói trước với em là sẽ đi xa vậy?
- Không thích? – Anh cau mày, đẩy ngược câu hỏi về phía cô.
- Anh… anh tập trung lái xe đi. Em không muốn chết.
Gia Hân đơ người trong vài giây, cô gái nhỏ khá lúng túng trước đôi mắt biết xé nát suy nghĩ của người đối diện.
Sự im lặng chỉ kéo dài trong vài cái nhích chân của kim giây đồng hồ.
- Lúc nãy sao anh lại làm vậy?
- Làm gì?
- Trái bóng đó là anh cố tình?
- Thì sao?
- Ý em là tại sao anh lại làm vậy?
- Thấy chướng mắt.
- Chướng mắt??? Ý anh là em à?
- Ừ.
Gia Hân im bật, có chút bực bội nhưng vẫn phải lấy im lặng làm hòa bình. Sao anh có thể nói tỉnh bơ như thế chứ? Chướng mắt cô nhưng lại lôi cô đi theo? Anh là người kì lạ.
(Ring… Ring)
- Là tôi đây… – Gia Hân bất máy.
-
- Ơ… Tôi…
Bên kia nói gì đó chỉ biết điều đó làm cô gái bối rối.
*Két*
Xe đột ngột phanh gấp, Gia Hân theo quán tính nhào mạnh về phía trước xuýt đánh rơi điện thoại trên tay.
- Sao anh dừng đột ngột vậy hả? – Cô gắt.
- Đèn đỏ.
Lời nói nhẹ tênh tựa cánh hoa trôi bồng bềnh trên mặt nước. Cô gái nhỏ nhìn ra đường, đúng là đèn đỏ. Cảm thấy khá là bị hớ bởi thái độ gắt gỏng vừa rồi, cô cúi thấp đầu, vẻ ngượng ngùng.
Chớp ngay cơ hội, khi cô gái còn chưa kịp biết gì, anh đã giật ngay chiếc điện thoại trong tay cô. Những âm vị lạnh người phả vào điện thoại.
- Lâm Hàn Phong, cô ấy đi cùng tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...