Buổi tối kề đông, trời se lạnh, cô gái nhỏ trong chiếc áo khoác mỏng manh say sưa ngắm nhìn bầu trời đêm, để mặc gió vô tình phả vào gương mặt mộc.
Đã hai tuần trôi qua và mọi chuyện giờ đã rõ ràng, cô vẫn đến trường mà không còn phải chịu đựng những ánh mắt như giết người nữa. Và có một điều làm cô không ngờ tới, người rắc tâm đẩy cô vào bi kịch chính là người bạn cùng lớp ngồi phía trên cô. Điều này làm Gia Hân thấy buồn, ngày cô mới chuyển vào bạn ấy cũng rất tốt bụng giúp đỡ cô nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Còn về Lâm Vũ, cô chẳng thể nào trách anh được, mọi chứng cứ lúc đấy đều gây bất lợi cho cô, anh lại là một Hội Trưởng nên chẳng thể làm gì khác. Bù lại tất cả, cô có Vũ Phương làm điểm tựa – người duy nhất tin cô, từ đây cô lại có thêm một người bạn tốt.
Cô dang rộng hai tay, đôi bàn chân tựa như cố nhón thật cao và hít một hơi thật dài. Bầu trời đêm thật đẹp, không khí thật trong lành và tâm trạng Gia Hân cũng thật tốt. Đôi mắt to long lanh giờ đây mệt mỏi nhắm nghiền lại. Nghĩ về ai đó nhưng đó là ai thì không rõ, chiếc áo đó, mùi hương đó rất quen thuộc nhưng cũng thật khó nhớ. Mọi chuyện vừa kết thúc hay chỉ đang bắt đầu?
“Kéttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt”
Tiếng phanh xe làm đứt đoạn mớ suy nghĩ mơ hồ trong đầu Gia Hân, dưới nhà một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng vừa đỗ. Cô vội chạy xuống mà chưa kịp nhìn rõ người trong xe là ai, cô nghĩ đó là bố, bởi ông bảo ông vừa sắm một chiếc màu đen như thế.
Cô mở cổng, người trong xe bước ra…
- Hàn Phong, cậu sao lại đến đây giờ này?
Cô hỏi cậu khi tay vẫn còn nắm chặt cánh cổng sắt, sự ngạc nhiên chẳng có ý định giấu giếm qua gương mặt đó.
- Đến tìm cậu.
Hàn Phong không nói gì chỉ từ từ tiến về phía Gia Hân, nhìn cô chằm chằm. Cậu mệt mỏi buông ra câu nói khi chỉ còn cách cô một bước chân.
- Tìm tớ… nhưng có chuyện gì chứ?
Gia Hân ngước nhìn cậu, cũng cao lắm, chừng 1m80. Cô không nhìn rõ mặt cậu nhưng cũng đủ nhận ra cậu đang say, giọng cậu có chút khàn khàn, người cậu đầy cái mùi của thứ chất lỏng đắng nghét ấy. Bất giác, cô thấy sợ.
Tay cậu bỗng nắm chặt lấy vai cô, xiết nhẹ. Cậu nhìn cô rồi thật nhanh, cậu ôm lấy cô. Cái ôm khá đột ngột, không mạnh bạo nhưng vẫn giữ người con gái này chẳng thể vùng vẫy được.
Chuyện quái gì thế này? Cậu đang làm gì thế? Ôm ư? Gia Hân mất mấy giây để nhận thức rõ những hành động kì lạ của cậu và phản ứng đầu tiên là cố đẩy cậu ra nhưng cô bất lực.
- Một lát thôi. Xin cậu…
Gia Hân sững người, đôi tay cô buông thõng trong không khí. Tuy thời gian cô quen biết cậu không dài nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một Lâm Hàn Phong thế này. Giọng cậu nhỏ dần về cuối câu, nó yếu ớt như van xin một ân huệ to lớn. Trong phút giây ngắn ngủi này, cậu thật đáng thương như đứa trẻ cần một nơi ngả đầu. Chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì…
- Hàn Phong…
Và người ta thấy, trong đêm sương se lạnh, một chàng trai cao to ôm lấy một cô gái nhỏ, nếu chỉ nhìn sẽ thấy chính chàng trai mới là người đang che chở cho cô gái nhưng sự thật đâu phải thế, đầu cậu tựa vào vai cô như thể tìm về một điểm tựa – một nơi ngả đầu lý tưởng. Mùi rượu tỏa ra hòa cùng từng nhịp thở, nhịp tim chợt bất thường khi cậu cảm nhận được, bàn tay ai đó đang đặt trên lưng cậu, cảm giác ấm áp và dịu nhẹ ngấm vào từng mạch máu trong cơ thể.
Cứ thế cho đến khi Gia Hân thấy vai mình nặng dần, nặng dần. Cô gọi nhưng cậu không trả lời. Cậu ngất, cô thấy mình chao đảo, cô không chịu nổi trọng lượng của cậu và chỉ có một trường hợp duy nhất xảy ra, cô và cậu sẽ cùng nhau đáp đất. Nhưng không, ai đó, có ai đó đã kéo cô ra, như một quán tính, cô sà vào lòng người đó.
Áp mặt vào vòm ngực rắn chắc của người đó, trong vòng tay anh, có cảm giác gì đó len lỏi vào tim mà tạm thời cô chưa thể đặt tên cho nó. Sự ấm áp như bao bọc khắp cơ thể, có cái gì đó rất gần, cứ như đã từng quen, cái mùi hương này… Thời gian như ngưng lại… cho đến khi…
- Định ôm tôi mãi sao?
Cô bật ra khỏi vòng tay ấy rồi ngước nhìn người trước mặt.
- Anh…
Câu nói nghẹn lại và đứt quãng, Gia Hân lùi lại một bước, thoáng có chút xấu hổ và sợ sệt. Sau chuyện lần trước cô vẫn còn thấy sợ anh, anh vẫn vậy, vẫn cái dáng vẻ ngạo nghễ và lạnh lùng ấy. Hai tay đút vào túi quần, anh đứng đấy nhìn cô đầy thích thú. Điều này càng làm cô sợ hơn, đôi tay lạnh toát bắt đầu xiết mạnh…
Đột ngột nhớ ra chuyện gì đó, cô gạt bỏ Chấn Nam sang một bên, quay đầu lại để tìm người đó. Và cảnh tượng duy nhất trong mắt cô lúc đó là một chàng trai nằm dài trên mặt cỏ. Cũng may là cỏ!!!
***
- Hàn Phong đâu?
Lâm Vũ từ đâu hớt hải chạy vào, vẻ mặt anh vô cùng lo lắng, vừa nghe Gia Hân báo tin anh đã lập tức chạy đến bệnh viện.
Gia Hân thấy anh thì lập tức đứng dậy, bước về phía anh, giọng đều đều:
- Hàn Phong bị ngộ độc rượu cộng thêm sốt cao, nhưng bây giờ thì không sao rồi, cậu ấy đang nghỉ ngơi. Anh đừng lo.
- Cảm ơn em. – Mắt anh nhìn cô đầy cảm kích rồi đột nhiên dậy lên nỗi ngạc nhiên, anh nhíu mày – Nhưng sao lại là em đưa Hàn Phong vào đây?
- Cậu ấy đến tìm em.
Lâm Vũ lại nhíu mày, đôi mắt anh tràn ngập nhiều cảm xúc hỗn độn.
- Nhưng không phải mình em đưa cậu ấy vào đây.
Một dấu chấm hỏi được Lâm Vũ nhanh chóng đặt ra. Không để anh thêm thắc mắc, Gia Hân nhẹ giọng nói tiếp.
- Là anh ấy. – Gia Hân hướng mắt về dãy ghế nhiều màu phía đối diện.
Chấn Nam ngồi đó, nãy giờ vẫn im lặng nhưng không để lắng nghe cuộc trò chuyện của họ mà để suy nghĩ một điều gì đó, rất mờ nhạt. Con người đó vẫn vậy, bất cần và ngạo mạn chính là cách sống mà anh luôn tôn thờ. Nhưng chính điều đó lại làm anh trở nên đặc biệt, im lặng nhưng không hề mờ nhạt mà ngược lại anh luôn là tâm điểm chú ý của mọi người. Điển hình là nãy giờ, mấy cô ý tá cứ đi qua đi lại, chỉ trỏ, rồi nhìn anh một cách đầy mê mẩn. Điều này vốn dĩ không làm anh khó chịu, bởi họ chưa bao giờ đáng để anh bận tâm đến. Anh ngạo mạn đến thế đấy!
- Chấn Nam?
Lâm Vũ nhìn thấy người bạn cao ngạo của mình thì càng ngạc nhiên hơn. Lục Chấn Nam sao có thể giúp em trai anh – Lâm Hàn Phong cơ chứ? Hai người họ rõ ràng là không thể nào hòa giải được.
- Cảm ơn cậu đã giúp Hàn Phong. – Lâm Vũ đột ngột ngồi xuống cạnh Chấn Nam, anh nghiêng đầu nhìn Chấn Nam, tia cười hiện rõ trên gương mặt điển trai kia.
Chấn Nam vẫn im lặng và dường như không hề có biểu hiện gì, đôi mắt trong veo không cảm xúc vẫn hướng về một nơi nào đó, thật xa xôi.
Lâm Vũ cười khổ, dù quen biết đã lâu nhưng anh vẫn chưa thể quen với sự cao ngạo đến bất cần của Chấn Nam.
- Em phải về rồi.
Gia Hân đứng trước hai người đang ngồi, hai tay gì chặt quai balo đang mang sau lưng, rụt rè lên tiếng.
- Anh đưa em về nhé. – Lâm Vũ liền đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn Gia Hân.
-
Nhưng sự vui mừng chưa được bao nhiêu thì lại bị cắt ngang.
- Tôi đưa em ấy về. Cậu ở lại bệnh viện với Hàn Phong.
Chấn Nam nói xong thì bất ngờ nắm lấy tay Gia Hân kéo đi. Lâm Vũ đứng đó, nhìn hai người kia khuất dần sau dãy hành lang lạnh lẽo. Ánh mắt anh tràn đầy nỗi hụt hẫng.
- Anh có nhiều chuyện muốn nói với em…
***
*Kétttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt*
Tiếng phanh xe một lần nữa vang lên giữa bao sự tĩnh mịch, Gia Hân bước ra khỏi xe, có chút mệt mỏi. Cô định chào anh như phép lịch sự bình thường rồi sẽ vào nhà ngay nhưng không ngờ anh cũng bước ra khỏi xe, không những thế con người kì lạ này lại còn tự tiện mở cổng, một cách tự nhiên nhất anh bước vào nhà mà không thèm để ý tới ánh mắt ai đó đang mở to hết cỡ nhìn mình. Mà khoan đã, mở cổng, mở cổng, tại sao anh lại có chìa khóa nhà cô chứ?
Gia Hân vội đóng cửa rồi chạy theo anh vào nhà, thấy anh đang ung dung ngồi trên ghế salong, trên bàn là một chiếc xách tay vừa mới mở, anh đem theo nó từ xe vào. Một cách điêu luyện, các ngón tay lướt nhẹ lên bàn phím, màn hình laptop hiện ra những kí tự gì đó rất kì lạ.
- Nè, sao anh lại không về, còn tự tiện vào nhà tôi còn nữa tại sao anh lại có chìa khóa nhà tôi vậy?
Gia Hân đứng trước mặt anh, hai tay theo thói quen vẫn gì lấy quai balo, cô nhìn anh rồi nói ra một lèo những thắc mắc của mình.
- Thích.
Mắt vẫn chuyên sâu vào màn hình laptop, không nhìn cô, anh buông ra một từ cực súc tích.
- Nhưng đây đâu phải là nhà anh, anh thích gì thì cứ về nhà anh ấy. Khuya rồi, tôi còn phải ngủ. – Gia Hân bực tức đáp lại lời anh.
- Trở nên hung dữ từ khi nào thế?
- Tôi… tôi nhưng chuyện này thì liên quan gì anh chứ, anh về đi.
Gia Hân khựng lại vài giây để suy nghĩ, chẳng biết từ bao giờ cô lại như thế nữa nhưng dù sao cũng không thể để Chấn Nam ở lại đây được, sẽ là một mối nguy hiểm. Lần này cô đuổi anh ra mặt.
Các ngón tay trên bàn phím chợt khựng lại, các kí tự đau đầu cũng không còn tiếp tục hiện ra trên màn hình. Anh ngước nhìn cô, sẽ rất khó để nhìn thấy tia cười trong mắt anh và đương nhiên Gia Hân ngốc nghếch cũng không ngoại lệ. Rồi chỉ mấy giây sau, anh lại tiếp tục công việc.
Gia Hân bất lực, uể oải thả mình trên chiếc ghế đối diện, ngửa cổ vào thành ghế, cô nhắm hờ mắt rồi một chốc lát lại mở to đôi mắt trong veo nhìn về phía người đối diện. Dáng vẻ anh khi làm việc thật làm cho người ta si mê, nhìn cái cách anh tập trung thật cuốn hút, bỗng chốc cô nhớ đến điều gì đó, còn mờ nhạt lắm. Khoảnh khắc này, họ đối diện nhau, hai trái tim tràn đầy những cảm xúc không tên…
- 15 phút.
Chấn Nam gấp lại chiếc laptop nhìn Gia Hân đầy ma mị. Gia Hân thôi không nhìn anh nữa, nhìn sao nữa khi mà say sưa ngắm nhìn người ta mà bị người ta đột ngột nhìn lại như vậy chứ, thật là xấu hổ. Mặt cô nóng ran, hơi thở trở nên bất thường.
- Em nhìn tôi đúng 15 phút. Có muốn nhìn nữa không? Phải trả tiền. – Anh chòm người về phía cô, đôi mắt trong veo không tồn tại một chút cảm xúc.
- Tôi… tôi không có. Anh đừng nói bậy. – Gia Hân lấp bấp cãi lại.
- Em đang nói dối.
- Không có.
- Mặt em đỏ.
- Mặt tôi vốn vậy.
- Tôi đói.
Gia Hân mở to mắt nhìn anh, anh đang nói gì nhỉ, đói à? Không liên quan đến chuyện đang nói chút nào.
- Thì sao? – Gia Hân vô tư hỏi lại.
- Có gì ăn được?
- Hết rồi.
- Vậy em nấu đi.
- Không biết.
- Tôi cho em 10 phút.
Câu nói phát ra từ miệng anh một cách nhẹ nhàng, không chút cảm xúc nhưng lại rắn rõi và vô cùng sắc lạnh như thể đóng băng mọi phản kháng của người nghe. Gia Hân xụ mặt, uất ức vì chẳng thể nào cãi lại anh. Quăng balo lên ghế, cô phụng phịu bước vào nhà bếp. Ở phía sau lưng, một nụ cười hiện rõ trên gương mặt tuyệt mĩ của chàng trai – một nụ cười cực hiếm hoi.
***
- Chuyện gì?- Chấn Nam bất máy, vẫn là gắn gọn và đi thẳng vào vấn đề.
- Cậu chủ. Ông chủ tìm cậu. Ông chủ bảo cậu phải…
“Tút…tút” Điện thoại bị tắt ngang trong khi đầu dây bên kia có lẽ vẫn còn chưa thốt ra trọn vẹn điều cần nói.
Đôi mắt lạnh buốt nhìn vào màn hình điện thoại vẫn đang sáng, 00:34 rồi lại tắt ngủm để lại một màu đen tĩnh lặng. Anh quay lưng bước về hướng nhà bếp – nơi tràn ngập thứ ánh sáng màu trắng đầy lạnh lẽo.
Chấn Nam đứng trước cửa nhà bếp, nhìn cô gái nhỏ đang nhón nhón đôi chân để lấy chiếc dĩa trên kệ, nhón vẫn chưa tới, cô nhảy lên nhưng như thế thì làm sao mà lấy được chứ, bực tức, cô đập mạnh và cái tủ kính như muốn trút mọi tội lỗi lên đầu nó. Chấn Nam nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi bật cười, anh tiến về phía cô, chân anh chỉ cách chân cô vài cen-ti-mét. Một cách dễ dàng, anh lấy chiếc dĩa xuống.
Gia Hân lập tức quay lại, trước mắt cô là thân hình cao lớn của anh, vòm ngực rắn chắc sau chiếc áo sơ mi trắng, anh thật cuốn hút. Mùi hương nam tính quen thuộc nhanh chóng cuốn lấy tâm trí cô, nó làm cô bất động hoàn toàn, ngự trị trong cô chỉ có mùi hương quen thuộc ấy.
“Người ấy là anh?”
Một lúc sau, chiếc dĩa trên tay anh được đặt lên mặt bàn tạo thành tiếng “cộp” – thứ âm thanh ấy lại vô tình đánh tan sự bất động nãy giờ của Gia Hân, đôi mắt trong veo ngước nhìn anh, lòng cô bộn bề những cảm xúc không tên.
- Tôi đói. Nhanh!
***
- Dở! – Chấn Nam vừa đưa một đũa mì lên ăn thì buông ra một câu nhận xét thẳng thừng, mặt không để lộ một tí cảm xúc.
- Dở sao? – Gia Hân nghi ngờ hỏi lại, dù cô nấu ăn không ngon nhưng cũng đâu tới nỗi dở mà món này lại hết sức đơn giản – mì gói.
- Cũng đâu tới nỗi nào chứ, vị giác của anh có vấn đề rồi. Đã ăn nhờ ở đậu người ta mà còn kiêu căng đến thế. – Gia Hân sau khi gấp một đũa mì trong tô mình lên nếm thử thì nhăn nhó nhìn anh, tỏ vẻ bực tức.
- Ăn nhờ ở đậu? – Chấn Nam tuy nói dở nhưng vẫn cắm cúi ăn, nghe cô nói thì nhíu mày.
- Không… không phải sao? – Gia Hân có vẻ lung túng trước cái nhìn sắc lạnh của anh, cô cũng không ngờ mình có thể can đảm nói ra những điều như thế.
- Em nợ tôi.
- Nợ?
- Ừ.
- Khi nào chứ?
- Lúc nãy. Em đã cầu xin tôi.
- Tôi…tôi…
Gia Hân đuối lí, giờ mới nhớ ra lúc ban nãy khi Hàn Phong ngất cô đã cầu xin anh mãi để anh đưa Hàn Phong vào bệnh viện. Đúng là cô nợ anh!
- Mà anh này…
“Ring…ring” – Tiếng chuông điện thoại đáng ghét cắt ngang lời Gia Hân.
- Chuyện gì? – Giọng anh nói vào điện thoại lạnh buốt.
Đầu dây bên kia nói gì đó, không rõ chỉ thấy anh liếc nhìn cô rồi tắt máy.
- Nói đi? – Anh đột ngột đứng dậy, nhìn cô như chờ đợi điều gì đó.
- À… không…không có gì.
- Tôi sẽ khóa cửa.
Anh bước đi, để lại mình cô trong căn bếp lạnh với những cảm xúc vẫn chưa rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...