Yêu Không Bến Bờ

Cô đã ngủ say, chân mày giãn ra, mấy cọng tóc mướt mồ hôi phủ lên mặt, đầu vùi trước ngực, hai tay cuộn tròn đặt bên khóe miệng, giống như một con tôm cuộn mình trên góc giường.
Bao nhiêu năm nay, vẫn là thói quen ấy, dáng ngủ giống như em bé nằm trong tử cung vậy. Anh nhớ đã từng đọc thấy trên báo, rằng người thích ngủ tư thế này thường thiếu cảm giác an toàn, luôn có tâm lý ỷ lại vô cùng mạnh mẽ đối với người thân hoặc môi trường quen thuộc. Thế nhưng cô không giống một chút nào, rời khỏi anh, cô vẫn sống tốt, yêu đương cùng người đàn ông khác, tiếp tục hẹn hò, hoàn toàn không ngây ngô giống anh, càng muốn vùng vẫy càng không thể thay đổi.
Nghĩ kỹ lại thì, dường như chưa từng thấy cô thật sự tập trung vào một việc gì, dù là sự quấn quýt cuồng nhiệt lúc nãy, anh vẫn có thể cảm nhận được sự khắc chế, kiềm nén thậm chí thấp thoáng nỗi bất an của cô.
Anh thở ra một tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm khóa van nước lại. Kéo áo khoác qua, móc thuốc lá và bật lửa ra, châm lửa, đứng bên cửa sổ lặng lẽ hút thuốc. Bên ngoài mưa bay mịt mùng, nhưng trong nhà lại ngột ngạt, lan tỏa hơi thở sau khi vui vẻ.
Bỗng nhiên nghe thấy cô ho liên tiếp hai tiếng, anh vội kéo cửa sổ ra, không khí se lạnh xộc vào, thổi bay mây mù xanh nhạt. Quay đầu nhìn, cô vẫn nhắm mắt nằm nghiêng, đôi môi mỏng hơi mở, hơi thở nhẹ nhàng, chăn trên người trượt xuống, để lộ bờ vai xinh xắn và nửa bộ ngực mềm mại, đường vòng cung tròn trịa đầy đặn bị cánh tay trắng muốt đè lên, khẽ rung theo nhịp thở.
Anh đứng tại chỗ ngắm nghía hồi lâu, rồi ngậm điếu thuốc bước qua.
Nhẹ nhàng quỳ xuống bên giường, dùng tay vén tấm chăn mỏng ấy lên từng chút một, từ từ tuột xuống bên đùi cô.
Làn da trắng như ngà voi làm nổi bật ra giường sẫm màu nam tính đặc biệt mê người, hai chân mảnh khảnh thon dài khép hờ. Anh vê điếu thuốc trong tay, cúi người xuống, đầu tiên là dùng môi khẽ chạm vào bắp chân nhỏ nhắn mượt mà đáng yêu kia, sau đó thuận theo đường cong mềm mại của cơ thể hôn lên trên, đến chỗ xương chậu, chỗ đó hơi nhô lên, nở nang hơn trước rất nhiều, nhưng bụng thì vẫn phẳng lì như xưa. Lên trên nữa, đường cong hơi hạ xuống, vòng eo mềm mại đến lạ lùng, bất giác dùng râu lởm chởm chà lên eo cô, làn da non mềm bỗng chốc đỏ đến ngại ngùng.
Hình như cô đã tỉnh, khẽ rên vài tiếng, hơi trăn trở trên giường, anh bèn dừng lại không chạm vào cô nữa, ở bên cạnh hút thuốc, yên lặng ngó cô.
Không lâu sau, cô lại ngủ say, lười biếng hiền lành nằm trước mắt anh, không chút đề phòng.
Anh dứt khoát ném điếu thuốc trên tay đi mà không thèm dập lửa, điếu thuốc rơi xuống đất, đốm lửa lập lòe chớp tắt, rồi dần dần hun tối sàn gỗ.
Mái tóc dài rơi xõa trên vai và sống lưng cô, cẩn thận vén chúng lên, đặt trong lòng bàn tay, anh nhắm mắt hôn lên chúng, rồi lại từ từ hôn lên vùng da trần trụi, dùng miệng mút mát, dịu dàng thưởng thức. Miệng di chuyển đến chỗ cánh tay mềm mại, không nhịn được cắn nhẹ một cái. Rồi nhẹ nhàng nâng cánh tay cô lên, giúp cô gạt đi sức ép trước ngực. Nơi ấy trắng muốt, mạch máu màu xanh nhạt rất rõ ràng, dấu hôn đỏ thẫm và dấu răng bầm tím thấy mà đau lòng. Anh không nỡ tiếp tục giày vò, chỉ lè lưỡi liếm, ngắm nhìn đầu vú âm thầm dựng đứng bên khóe miệng, mềm mại đầy đặn.
Ngọn lửa trong lòng sớm đã bùng cháy, anh nằm xuống phía sau cô, dán chặt cô vào ngực mình, kéo bụng cô về phía sau, nhẹ nhàng tách đùi cô ra, bắt đầu thử tiến vào nơi ướt át.
Lúc này đương nhiên là đã làm cô tỉnh giấc. Miệng cô ấp úng kêu khẽ, quay đầu lại nhìn anh, trong mắt đầy nghi hoặc và xấu hổ, như rất tức giận, mặt đỏ tới mức giống như quả táo, khiến người ta muốn cắn mạnh một miếng.

“Em làm chị đau à…” Anh cắn nhẹ lên trái tai cô hỏi, động tác dưới thân kiềm chế mà chậm dần.
Cơ thể căng lên rất khó chịu, nỗi hối hận trong lòng lại kéo đến, cô vội trở tay đẩy anh ra, nhưng đẩy thế nào cũng không ra được, đành phải đi gỡ bàn tay đang nâng mông cô ra, vẫn không có chút tác dụng nào.
Cô đứng thẳng dậy, muốn ra sức dịch sang chỗ khác, hô hấp của anh càng thêm gấp gáp, không chút nhượng bộ dính lấy cô, cho đến khi ép cô tới trước đầu giường. Cô không còn chỗ để đi nữa, nước mắt lưng tròng, xoay người dùng sức đánh anh. Anh nóng lòng bóp chặt hai tay cô, “soạt” một tiếng thắt lưng tuột ra khỏi quần dài, không cẩn thận làm phần đuôi thắt lưng quất vào eo cô, cô đau tới mức rụt người lại, nhưng mông lại càng chổng lên trên, bị anh ra sức ấn xuống, khiến cho sự kết hợp giữa hai người càng thêm sâu.
Sức của anh rất mạnh, suýt khiến cô ngừng thở, trong lòng giận vô cùng, lầm rầm chửi một tràng bằng tiếng Pháp. Anh hôn cô tới tấp, nói trong tiếng thở dốc: “Xin lỗi, Nặc Nặc, xin lỗi chị… Em không thể kiềm chế được.”
Cô nói như khóc: “Không được… vào trong quá rồi.”
Anh thương tiếc hôn đi nước mắt của cô, nhưng lại xấu tính hỏi: “Cái gì mà vào trong quá rồi?”
Cô cắn môi hung dữ trừng anh. Anh dùng thắt lưng cột hai cổ tay cô lại với nhau, chẳng màng quan tâm. Cô phiền vô cùng: “Chúng ta không thể như vậy… Lần nào cậu cũng đều như vậy…”
“Giữ chặt.” Đặt tay cô lên tay vịn phía trước, anh nói, “Em toàn làm những chuyện ngốc nghếch trước mặt chị… Nhưng, chị đã nói là chị thích…”
Cô hận không thể cắn anh một cái: “Tôi thèm thích vào. Chi bằng cậu giết tôi đi cho xong, kết thúc mọi chuyện.”
“Không được.” Anh ôm chặt cô từ phía sau, tì cằm vào hõm vai cô, nghiêm túc nói, “Chúng ta phải cùng nhau sống, sống thật tốt.”
“Sống thật tốt?” Cô cười giễu, “Tốt như thế nào? Cậu như vậy, lỡ như tôi mang thai thì phải làm sao?” Cũng từng lo lắng vì chuyện này, lúc đó còn cảm thấy may mắn vì ra đi kịp thời, không ngờ sau bao nhiêu tháng ngày lại quay trở về điểm ban đầu, trong lòng càng thêm ảm đạm.
Anh càng ôm cô chặt hơn, nói: “Thì sinh ra.”
Cô bất giác sững người, lạnh lùng nói: “Năm nay cậu hai mươi bảy tuổi, không phải bảy tuổi, có một số chuyện ngay cả trẻ con cũng biết. Cậu đang giỡn với tôi đấy à?”
Anh trầm mặc hồi lâu, rồi mới nói: “Đó là con của chúng ta mà.”

Cô không nói gì thêm nữa, tâm trạng không thể nói rõ ràng dâng lên trong lòng, đột nhiên rất muốn khóc một trận thật to. Anh luôn có cách làm cô khóc.
Anh hôn cô, thấp giọng nói: “Em sẽ cẩn thận, trong nhà không còn bao, sau này em sẽ luôn mang theo…”
Cô lạnh nhạt trả lời: “Không có sau này, không còn lần sau.”
Anh dừng lại, siết chặt cánh tay cô, rồi lại thả lỏng, hai tay tuột đến eo cô ra sức véo lấy, cơ thể mạnh mẽ đẩy về phía trước.
Cô run rẩy quỳ ở đó, bất lực nắm chặt tay vịn trước mặt, nhưng cơ thể lại trở nên mềm nhũn theo sự va chạm không ngừng, cuối cùng dựa lên tay vịn giống như sắp tan chảy, cô cảm thấy bản thân như sắp chết đi vậy.
Bỗng nhiên anh dừng lại bóp cằm cô: “Tự chị nhìn ra giường đi.”
Cô choáng váng cúi đầu xuống, ra giường giữa hai chân cô đã ướt một mảng, dường như còn có chất lỏng đang không ngừng chảy xuống dọc theo đùi. Khuôn mặt vốn dĩ đã ửng hồng lại càng thêm đỏ, cô lúc này chán chường mà yếu đuối, ham muốn dần đuổi sạch mọi thứ trong đầu, cố gắng kiềm chế không phát ra tiếng rên khe khẽ từ trong miệng.
Nhưng anh không chịu tha cho cô, khàn giọng nói bên tai cô: “Nặc Nặc, cục cưng à, kêu to lên, em muốn nghe.” Sau đó kéo cô từ chỗ tay vịn xuống dưới thân mình, ấn eo cô xuống, nâng mông cô lên, khiến cho tư thế của cô càng thêm mê hoặc phóng túng. Anh còn đưa cánh tay qua chắn ngang trước ngực cô, không thể kiềm chế mà chà xát, đau tới mức cô phải cắn chặt răng. Cô ra sức ôm lấy cổ tay anh, giống như nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Yếu ớt từ chối, chỉ còn lại mặc ý đắm chìm, cô vô thức đón lấy mọi thứ của anh, dù là dịu dàng hay thô bạo.
Phút chốc, cao trào nhanh chóng bùng nổ.
Anh hét to thở dốc ở phía sau cô, chất lỏng bắn ra, văng lên sống lưng cô, nóng hổi lan tràn.
Rất lâu…
Cho đến khi sự kích động trong tâm hồn dần bình ổn lại.

Cảm giác tội lỗi bỗng nhiên ập tới, lấp đầy tất cả hư không. Cô dùng chút sức lực cuối cùng, xoay người thoát khỏi vòng ôm của anh, chui người vào trong chăn.
Anh không cưỡng ép nữa, chỉ ôm cô cách một lớp chăn.
Cô đưa tay tới trước: “Bỏ ra.”
Anh lắc đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô nói: “Đến giờ rồi, tôi phải đón xe.”
Anh cười khẽ: “Đón xe? Hay là đi gặp Trần Tử Sâm?” Anh đột nhiên nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, rồi nói: “Khiến xương cốt em mềm nhũn cả rồi. Chị và anh ta ở trên giường cũng giống như vậy?”
Cô bỗng chốc đỏ mặt, tức đến nỗi không biết phải phản bác thế nào. Cuối cùng cô đã sai rồi, dù là ở bên Trần Tử Sâm, hay ở bên anh. Thế là xoay người đi, lại cuộn mình như một con tôm nhỏ, không nói gì nữa.
Nhưng lại nghe thấy anh thở dài nặng nề, nói: “Cưỡng ép chị như vậy, đến bản thân em cũng thấy nực cười.”
“Vậy thì thả tôi ra, và quên hôm nay đi.” Cô dùng ngón tay cào nhẹ ra giường, bất giác hai mắt lại ướt đẫm, lén lau khô, không dám để anh biết.
Anh ở phía sau thấp giọng hỏi cô: “Nếu bảo chị quên hôm nay đi, không biết cần bao lâu, mấy ngày? Mấy tuần? Hay là mấy tháng?”
Nếu là cả đời, vậy thì là bao nhiêu ngày? Bao nhiêu tuần? Rồi lại bao nhiêu năm tháng?
Cô đổi đề tài, nói: “Thật ra, tôi và Trần Tử Sâm là cùng một loại người, chúng tôi ở bên nhau, không gọi là ai tính toán với ai… Hai chúng tôi thật sự rất giống nhau, nên mới có thể chung sống cùng nhau, anh ấy tốt với tôi, chỉ là dùng cách của chính anh ấy mà thôi.” Vì chúng tôi đều muốn tuân theo luật chơi của
thế giới này, tìm thấy sự cân bằng giữa cái tôi và hiện thực. Còn cậu, không phải vậy, cậu ở trong trò chơi hiện thực nhưng lại giữ vững cái tôi thuần túy nhất. “Hứa Khả, cậu đừng hao tổn tâm sức với tôi nữa, không đáng đâu.”
Dường như anh suy nghĩ điều gì đó, nhất thời không đáp lời, lúc đang định nói thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Ngó cô một cái, anh đành phải mặc quần dài vào, sửa soạn lại một chút rồi đi ra mở cửa.
Lưu Hâm vừa thấy anh liền thở phào nhẹ nhõm: “Hứa tổng, coi như tìm được anh rồi, một tốp người đang ở xưởng đợi anh đấy.” Chưa nói xong, bất giác trộm đánh giá anh. Hứa Khả để trần nửa thân trên, đầu tóc rối bời, rõ ràng nhất là một hàng dấu răng xinh xắn rõ rệt in trên xương quai xanh của anh, một mảng bầm lớn hằn tia máu, rất khó để không bị phát hiện.

Hứa Khả không để ý “ừ” một tiếng, hỏi: “Họ Trần?”
Lưu Hâm ngây người một lúc, rồi đáp: “Không chỉ vậy, bên phía Bắc Kinh có vài người đến, quản đốc Thẩm đang ở cùng họ. Tuyết lớn thế này cũng không biết sao lại đến đây, tối nay sẽ về, người ta muốn về nhà ăn Tết…”
“Được rồi,” Hứa Khả cắt lời anh ta, “Cậu qua đó ứng phó trước, lát nữa tôi sẽ đến.” Nói xong định đi vào nhà.
Lưu Hâm ngẫm nghĩ, gọi điện không nghe còn tắt máy, thật không giống tác phong bình thường của sếp, không phải là lén gặp bồ nhí đấy chứ, cũng không đúng, chị gái người ta đang ở đây, gặp gì mà gặp cơ chứ. Nghĩ đến đây, anh ta vội nói: “Sếp, Trần tổng cũng đang tìm chị gái anh, có điều vẫn chưa tìm được…”
Hứa Khả cũng không tỏ thái độ, không nói gì liền đóng cửa lại.
Lưu Hâm mới xoay người, bỗng nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng kêu khẽ của phụ nữ, tiếp đó lại nghe thấy người phụ nữ đó nói: “Cậu đang làm cái gì vậy hả?” Lúc đầu anh ta coi như chẳng có chuyện gì, nghĩ bụng thì ra bà xã của Hoa kiều Trần đúng là đang ở trong nhà này thật, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại thấy không đúng lắm, lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào, chỉ là khó hiểu, tim đập nhanh hơn.
Trong nhà, Hứa Khả nói: “Đợi em trở về.”
Khương Doãn Nặc không lên tiếng, trừng mắt nhìn tay mình. Anh tháo thắt lưng trên tay cô ra, nhưng lại dùng khăn quàng cổ trói hai tay cô vào khung giường.
Anh hôn cô: “Ngoan nào, nhất định phải đợi em, em sẽ về sớm thôi.”
“Hứa Khả,” cuối cùng cô cũng mở miệng, “Còn nhớ tối hôm trước cậu nói với tôi những gì không?”
Anh đang mặc đồ, bất giác cau mày nhìn về phía cô, chờ đợi vế sau.
Khương Doãn Nặc cười lạnh, “Dựa vào cái gì, chị có tư cách gì nói nhân tính và lương tri với em.”
Anh im lặng, mở cửa ra, “Không nhớ,” anh nói, “Nên em sẽ không nói những lời này với chị nữa.” Nghĩ một lúc lại nói, “Em cũng đã nói, em ghét nhất là quản chế người khác, đáng tiếc rằng, từ khi ra đời em đã quen biết chị.”
“Cậu ngang ngược quá rồi đấy.” Cô nói xong, từ từ xịch tới khung giường, dùng răng cắn nút thắt khăn quàng cổ.
Anh không hề ngăn cản, đã bước ra khỏi cửa, dáng người thẳng tắp nhưng lại quay trở lại cạnh bên cửa, anh nói, “Nếu lần này chị đi, thì từ nay về sau, đừng để em nhìn thấy chị nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui