Tuy Khương Doãn Nặc nằm dí ở khách sạn mấy ngày trời nhưng trong đầu lại bị nhét đầy ắp những thứ, vì vậy mà không hề cảm thấy nhạt nhẽo. Rất nhiều lúc, Trần Tử Sâm nằm sấp trước máy tính lên mạng, còn cô thì vùi mình trên sofa đọc sách, ai làm việc nấy. Đói bụng thì nhấc điện thoại gọi đồ ăn, mệt thì nhắm mắt nằm một lúc, so với khi công việc bận rộn, lúc này vô cùng thanh nhàn.
Bởi vì trước đó gặp Hứa Khả ở công xưởng, được cho biết Hứa Thụy Hoài đã đi du lịch Malaysia, Trần Tử Sâm cũng không lải nhải bên tai cô những câu đại loại như muốn đến thăm bố vợ tương lai nữa. Ban ngày, Trần Tử Sâm thi thoảng sẽ đi ra ngoài, có lúc tối khuya mới về. Khương Doãn Nặc cảm thấy lạ, bất giác hỏi anh ta, “Ở đây anh có nhiều bạn bè lắm à?”
Trần Tử Sâm nói, “Đúng vậy, có hai người bạn đại học, còn có vài người bạn làm ăn nữa.”
Khương Doãn Nặc gật gật đầu, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Chớp mắt lại đến cuối tuần, Khương Doãn Nặc nhận được điện thoại của Quan Dĩnh. Quan Dĩnh nói, “Tớ và Lôi Viễn dọn đến nhà mới rồi, muốn mời cậu ăn cơm, lát nữa Tiểu Lục cũng đến, lần trước không gặp được, cả bọn tụ tập thêm bữa nữa đi.”
Khương Doãn Nặc buột miệng hỏi một câu, “Chỉ mấy người các cậu thôi à?”
Quan Dĩnh nhất thời hiểu sai, vội nói, “Ừ, không còn ai khác nữa. Dẫn theo người ấy nhà cậu đến xem thử, bọn tớ đều vẫn chưa gặp được đấy.” Cô ấy không gọi là nói thẳng, nhưng Khương Doãn Nặc lại nghe ra ý nghĩa trong lời nói, càng không tiện từ chối, thế là bảo Trần Tử Sâm cùng đến.
Bên này, Quan Dĩnh vừa gác điện thoại, Lôi Viễn liền hỏi cô, “Em vừa gọi điện cho ai đấy? Tối qua anh đã nói với Hứa Khả rồi, bảo cậu ấy hôm nay đến ăn cơm.”
Quan Dĩnh lập tức véo anh ta một cái, “Anh rắp tâm đúng không, anh nói xem có phải anh cố ý hay không, sợ thiên hạ không loạn hả, đã bàn trước là hai người này phải mời riêng, hôm nay mời Tiểu Khương trước, mai mới mời Hứa Khả…”
“Vàng thật không sợ lửa, lần này thật sự không liên quan đến anh.” Lôi Viễn thở ra, đẩy cuốn sổ ghi chép đến trước mặt cô, “Tự em xem đi, thời gian, tên người, còn cả thực đơn ghi trên này đều là do em viết đấy.”
Quan Dĩnh vừa nhìn liền sững sờ, “A, em nhớ nhầm, giờ thì náo nhiệt thật rồi.”
“Phạm lỗi hả, đáng đánh đòn.” Lôi Viễn vỗ vỗ mặt cô, lại an ủi nói, “Chúng ta mời hết trong một lần càng tốt mà, bớt được phiền phức. Hơn nữa đã sắp ba mươi cả rồi, sẽ không khó xử giống như trước đây đâu, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.”
Đợi đến sau khi Khương Doãn Nặc đưa Trần Tử Sâm đến và giới thiệu làm quen, Quan Dĩnh lặng lẽ kéo Khương Doãn Nặc vào trong bếp, có chút khó xử nói, “Lát nữa Hứa Khả cũng sẽ đến, trước đó tớ không biết là Lôi Viễn có gọi cậu ấy nữa.”
Khương Doãn Nặc bình tĩnh, “Rất tốt mà, đông người thêm náo nhiệt.”
Quan Dĩnh nhìn cô một lúc rồi hỏi, “Chỉ như vậy thôi?”
Khương Doãn Nặc cười nói, “Có thể thế nào nữa, cũng đâu phải là chưa gặp nhau, bây giờ ai cũng có cuộc sống riêng rồi, cái gì nên cắt đứt sớm đã cắt đứt rồi. Yên tâm, không sao đâu.”
Đang nói chuyện, chuông cửa bị người khác nhấn vang lên, Lôi Viễn đi mở cửa, bên ngoài là Lục Trình Vũ và Hứa Khả đang đứng, hai người chào hỏi người trong nhà, nói, “Đúng lúc gặp nhau ở dưới lầu.” Lục Trình Vũ bước vào trước, Hứa Khả khẽ nghiêng người, mọi người mới nhìn thấy phía sau họ còn có một người nữa, một cô gái xinh đẹp.
Hứa Khả giới thiệu, “Chu Tiểu Toàn, một người bạn của tôi, thích ăn cơm chùa.”
Chu Tiểu Toàn vỗ một cái lên vai Hứa Khả, cười nói, “Chẳng có bản lĩnh gì khác, chỉ biết dìm hàng tôi.”
Quan Dĩnh và Lôi Viễn nhìn thấy tình hình như vậy thì đã sớm sinh nghi trong lòng, Chu Tiểu Toàn này lại mọc ở đâu ra vậy? Giờ thì thật sự náo nhiệt rồi.
Hứa Khả lại chỉ vào vòng tròn người trong phòng nói với Chu Tiểu Toàn, “Đều là người một nhà cả, cứ việc ăn thả ga, không ai cười cô đâu, cứ coi như nhà mình muốn làm gì thì làm, đừng khách sáo làm gì.”
Lôi Viễn cười nói, “Câu này cần cậu nói hay sao? Thằng ranh cậu đừng có hễ thấy người đẹp là ngây ngất thế kia.” Tiếp đó lại nhìn về phía Chu Tiểu Toàn, “Đừng khách sáo đừng khách sáo, cứ coi như nhà mình vậy.”
Chu Tiểu Toàn cười không ngớt, liên tục nói, “Con người Hứa Khả này mặt dày lắm, mọi người đừng để ý nhé.”
Lục Trình Vũ khoát tay, “Không để ý, đã quen từ lâu rồi.”
Quan Dĩnh đang ở trong bếp chuẩn bị dọn thức ăn, Khương Doãn Nặc qua đó giúp đỡ, vừa nghĩ rằng hình như đã từng gặp Chu Tiểu Toàn này ở đâu rồi, nhưng không nhớ ra. Ai ngờ, bộ dạng lơ đãng của cô trong mắt Quan Dĩnh vừa khéo là minh chứng tốt nhất của việc mất hồn mất vía, người ngoài cuộc không khỏi âm thầm sụt sùi.
“Có việc gì có thể giúp được không?” Chu Tiểu Toàn bước vào, hai người mỗi người một suy nghĩ trong bếp bị một câu nói bất chợt của cô làm cho giật mình.
“Không cần đâu, sắp xong rồi” Quan Dĩnh cười nói, “Chỉ có con gái chúng ta ở đây bận rộn, thói đời này, đàn ông đều chỉ biết dựa dẫm vào phụ nữ thôi.”
“Đúng thế, Lôi Viễn cũng coi như có mắt nhìn, lấy được một cô vào được nhà bếp ra được phòng khách, sau này cứ đợi mà ăn thôi”, Khương Doãn Nặc ở một bên thái hành tây, vị cay rất nồng, mắt khó chịu gần như mở không ra.
Chu Tiểu Toàn đưa một tờ khăn giấy qua, nói, “Để tôi làm cho, tôi không sợ mùi này.”
“Cảm ơn nhé”, Khương Doãn Nặc bỏ dao xuống, đứng một bên lau mắt, kết quả không cẩn thận dụi nước hành tây trên tay vào trong mắt, càng khó chịu hơn, thế là muốn vào nhà vệ sinh rửa tay trước.
Cô cúi đầu, quay người đi đến cửa nhà bếp thì đụng phải một người.
Nhưng người đó không hề tránh đi.
Dường như để kiểm chứng xem trực giác của mình có chính xác hay không, cuối cùng cô ngẩng đầu lên, cứ nước mắt lưng tròng như vậy mà nhìn anh. Cô hít thở thật nhẹ, dường như có thể ngửi thấy hương nước hoa dành cho nam giới nhàn nhạt trên người anh, nhất thời im lặng. Không ngờ anh cũng sử dụng thứ này, đúng vậy, người có bạn gái đương nhiên sẽ chú ý đến những mặt này.
Chỉ nhìn nhau mấy giây ngắn ngủi nhưng lại trở thành một quá trình kéo dài, không tìm thấy bất cứ cảm xúc gì từ trên mặt anh, vui mừng, hay đau thương, thích thú, hoặc khinh thường. Khương Doãn Nặc thật sự cảm nhận được một tia thất vọng thâm nhập vào tận đáy lòng. Mới nghĩ đến việc phải nói gì đó, nhưng anh lại từ từ xoay người, để cô đi qua.
Giọng nói anh từ phía sau truyền đến, “Chu Tiểu Toàn, cô đang thái rau hay là chẻ củi vậy?”
Hứa Khả hai mươi tuổi nói, Khương Doãn Nặc, chị đang thái khoai tây đấy à? Chị đang chẻ củi thì có.
Anh nói, cho dù ở giữa có cách một cái thớt to, em cũng có thể thái vừa nhanh vừa đẹp hơn chị.
Khương Doãn Nặc mở nước lạnh rửa tay, lạnh đến thấu xương.
Trần Tử Sâm bước đến, “Vừa nhận được điện thoại, bạn có chút chuyện, anh phải đi một chuyến.”
Khương Doãn Nặc lấy một tờ khăn giấy nhìn vào trong gương tỉ mỉ lau mắt, “Anh bận thật đấy.”
Trần Tử Sâm bĩu môi cười cười, “Hết cách rồi, không tiện từ chối, lát nữa muộn quá, em bảo họ đưa em về nhé.”
Cô nhìn anh ta quay người định đi, vội kêu, “Tử Sâm.”
“Sao thế?”
Cô trầm mặc một lúc, rồi khẽ thở dài nói, “Không có gì, anh đi đi.”
Sau đó, cô đứng đấy một mình, nhìn khuôn mặt ở trong gương, chỉ thấy chán ghét, “Đồ bệnh,” cô thấp giọng chửi một câu.
Không lâu sau đó, Quan Dĩnh đã sắp xếp xong một bàn thức ăn, nói với hai người đang trốn một bên tivi xem All-Star Game, “Ăn cơm thôi, các đại thiếu gia, phiền các vị di giá đến phòng ăn.”
Lôi Viễn huơ huơ chiếc điều khiển trong tay, “Đến ngay đến ngay, sắp xong rồi.”
Quan Dĩnh làu bàu, “Đàn ông chính là con nít, kết hôn rồi cũng vậy.”
Chu Tiểu Toàn trêu cô, “Mau sinh một đứa đi, người ta nói đàn ông làm bố rồi mới bắt đầu bước vào giai đoạn chín chắn.”
Khương Doãn Nặc lắc đầu, “Khó nói lắm, loại động vật đàn ông này đến bảy tám mươi tuổi cũng là con nít, cần phải dạy bảo tử tế.”
Lôi Viễn chạy đến giúp sắp bát đũa, “Đang nói gì vậy, ba người phụ nữ một vở kịch, cô nào cũng chê đàn ông không tốt, không có đàn ông để xem phụ nữ các cô sống thế nào.”
Chu Tiểu Toàn cười nói, “Sống thế nào, muốn chết không muốn sống, đáp án này nghe được không?”
“Được được”, Lôi Viễn liên tục gật đầu, “Chỉ không biết Hứa đại thiếu gia của chúng ta có chịu chiêu này không thôi.”
Quan Dĩnh đang bưng thức ăn nên không thể véo anh ta.
Chu Tiểu Toàn cười nhạt, “Đúng là không biết thật đấy, khi nào thử xem mới được.”
Hứa Khả không nói gì, cầm đồ khui chăm chú khui rượu vang.
Lục Trình Vũ mỉm cười, vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh ra hiệu với Khương Doãn Nặc, “Lại đây, ngồi đây đi.” Khương Doãn Nặc nghe theo ngồi xuống cạnh anh.
Lôi Viễn nói, “Chuyện này là sao đây, ông xã người ta vừa mới đi, cậu đã chạy đến tán tỉnh rồi”, sau đó lại nháy mắt với Quan Dĩnh, ý là, biết rồi chứ, có khối người chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lục Trình Vũ uống một ngụm rượu, thong thả nói, “Ông xã ở đâu ra, cũng chưa có kết hôn mà.”
Lôi Viễn cười nói, “Hiểu chứ, có người chưa từ bỏ dã tâm lang sói.”
Chu Tiểu Toàn cười ha hả nhìn cái này, ngó cái kia, rồi lại ngó nhìn Hứa Khả chỉ lo ăn, thầm nghĩ tình huống này không phải phức tạp bình thường.
Khương Doãn Nặc bực bội trong lòng, lại bị vướng Hứa Khả có mặt ở đây, ít nhiều có chút quẫn bách, thế là nói với Quan Dĩnh, “Dẫn đứa trẻ nhà cậu về dạy dỗ đi, ăn nói chẳng ra làm sao hết, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không tiến bộ chút nào.”
Lôi Viễn đã bị Quan Dĩnh đá cho mấy cái ở dưới bàn, lúc này cũng không lên tiếng nữa.
Ngược lại Chu Tiểu Toàn là một người sôi nổi, lúc mới gặp có vài phần thanh cao, sau một hồi chuyện trò đã rất dễ dàng hòa nhập cùng mọi người, đề tài nói chuyện rất nhiều, lúc thì tám chuyện giải trí, lúc thì tình hình quốc tế, ngay cả người kiệm lời như Lục Trình Vũ cũng có thể tán dóc với cô vài câu.
Lục Trình Vũ nghe nói cô là nhân viên tư vấn tâm lý, nên nói, “Khi còn đi học, suýt nữa thì tôi đã chọn Lâm sàng tâm thần học.”
Lôi Viễn nói, “Thảo nào, lúc đó cậu ôm sách của Freud đọc hoài không buông, giống như thằng ngốc vậy, tôi nói mà, sách lão thần tiên đó viết vừa khô khan vừa khoa trương, rất gian manh quái gở, trước khi đọc vẫn là người bình thường, đợi sau khi đọc xong thì tâm lý trở nên u ám, nghĩ thứ gì cũng thấy sai sai, luôn cảm thấy quái dị.”
(Sigmund Freud là cha đẻ của Phân tâm cổ điển, ông sinh ngày 6 tháng 5 năm 1856, ở Freiburg, một thị xã nhỏ ở Moravia, hiện nay là phần thuộc cộng hoà Czech)
Chu Tiểu Toàn gật đầu, “Sách ông ấy viết có vài cuốn chỉ đọc thôi thì được, tuyệt đối đừng tưởng thật. Có một số quan điểm hiện đã được chứng minh là không chính xác thông qua luận chứng của Thống kê học, chỉ là giáo dục trong nước luôn sùng bái ông ta một cách mù quáng mà thôi.”
Lục Trình Vũ nói, “Rất nhiều suy nghĩ của ông ta vào thời nay quả thật bị phê phán rất gay gắt, nhưng nghĩ thế nào thì cũng là người khởi xướng phái Phân tích tâm lý, là người đặt nền móng cho Tâm lý học hiện đại, tiếp thu tinh hoa, loại bỏ cặn bã thôi.”
Lôi Viễn lại nói, “Tôi nhớ ông ta từng nhắc đến quan niệm rằng bản chất con người là ác, vấn đề này tôi không thể đón nhận.”
Chu Tiểu Toàn cười nói, “Còn có Hội chứng Oedipus gì đó nữa, thật là hoang đường,” hễ nói đến vấn đề chuyên ngành là cô liền cực kỳ hào hứng, các kiểu lý luận từ miệng cô nhảy ra bùm bùm, “Ông ấy cho rằng, loài người phổ biến đều tồn tại Hội chứng yêu cha, yêu mẹ, cho nên, vì để ức chế ham muốn tình dục tự nhiên nảy sinh giữa các thành viên trong gia đình, đã sinh ra một quan niệm đạo đức cấm kỵ loạn luân.”
Quan Dĩnh bất giác ho khẽ một tiếng.
Chu Tiểu Toàn hoàn toàn không để ý thấy, tiếp tục nói, “Tôi thì lại đồng ý với quan điểm chọn lọc tự nhiên của Wesrermarck, cấm kỵ loạn luân là một hiện tượng di truyền, sự thân thuộc giữa những người thân đã tiêu diệt ham muốn tình dục, đây chính là kết quả của chọn lọc tự nhiên, loạn luân khiến cho xác suất đời sau mắc bệnh di truyền lặn tăng cao…”
Lôi Viễn khó khăn lắm mới gắp được một miếng sườn om đưa đến miệng, sự chú ý lúc này mới chuyển đến bài luận văn dài của Chu Tiểu Toàn. Cổ tay run run, miếng sườn rơi vào trong bát. Anh ta nghĩ bụng, rất giỏi rất mạnh mẽ.
Chu Tiểu Toàn cũng là một người biết quan sát sắc mặt, đột nhiên cảm thấy không khí cả bàn ăn kỳ lạ khác thường, chưa nói hết câu nhưng giọng nói càng ngày càng thấp.
Lôi Viễn gắp miếng sườn lên nói với Quan Dĩnh, “Nhìn đi, bên trong vẫn còn máu này, chưa chín.”
Quan Dĩnh nhìn thử, “A, đúng là chưa chín thật, em đi bỏ vào nồi nấu lại.”
Lôi Viễn cười nói với mọi người, “Thứ lỗi cho nhé, bà xã tôi mới nhậm chức không lâu, nấu ăn còn thiếu chút tay nghề.”
Lục Trình Vũ nói, “Mấy món khác rất ngon, sắc hương vị đủ cả. Chúng ta vẫn nên cổ vũ thêm cho người mới, nếu không sau này không có chỗ ăn chùa nữa đâu.”
Quan Dĩnh bưng đĩa sườn cho vào lò vi sóng quay quay, thầm nghĩ, chuyện này là sao nhỉ, món om biến thành xào khô!
Ánh mắt Chu Tiểu Toàn đang di chuyển một vòng quanh bàn ăn, đột nhiên một tia sáng lóe lên. Thêm vào đó là khi làm việc cô cũng từng tiếp xúc với trường hợp tương tự, nhưng bây giờ vẫn cảm thấy chấn động trong lòng, trên mặt bất giác để lộ một tia ngại ngùng. Cô lén nhìn Hứa Khả, người ta cũng chẳng động đậy dù chỉ một cái nhíu mày, tiếp tục ăn uống ngon lành. Rồi lại ngó qua Khương Doãn Nặc, cũng là dáng vẻ hờ hững.
Chu Tiểu Toàn nghĩ bụng, lạ thật, biểu cảm trên mặt hai người này giống hệt nhau thế. Hay là mình nghĩ nhiều quá rồi? Tuy là tự an ủi mình, cũng không dám tùy tiện nói gì nữa, sợ không cẩn thận giẫm phải mìn, thế là bàn ăn cũng có chút quạnh quẽ. May mà lâu lâu Lôi Viễn lại lượm lặt những chủ đề không quan trọng để nói nên mọi người cũng vui vẻ nghe.
Bữa tiệc qua được một lúc lâu, món ăn cũng đã dùng được hòm hòm, mấy người đàn ông ngồi yên được ở bàn nữa, chạy đến cạnh tvi xem đá bóng, trong tay mỗi người cầm một chai bia, vừa xem vừa chửi. Lúc này, cũng coi như không khó xử cho lắm.
Xem đấu bóng xong, Lục Trình Vũ nhớ đến con nhỏ ở nhà, đề nghị về trước, thế là hỏi Khương Doãn Nặc, “Đợi bạn trai cậu đến đón hay là mình đưa cậu về?”
“Cậu cho mình đi nhờ một đoạn, anh ấy có việc đến không được,” Khương Doãn Nặc đã gọi điện cho Trần Tử Sâm trước đó, nhưng mãi vẫn không có người nghe máy. Lời vừa nãy của Chu Tiểu Toàn tuy không có dụng ý gì nhưng Khương Doãn Nặc lại cảm thấy rất bức bối, chỉ mong sớm rời khỏi hai người này. Cô bất giác thở dài, Hứa Khả ơi là Hứa Khả, cậu luôn có cách kích thích tôi đấy. Sau đó lại tự cười nhạo mình, làm cũng đã làm rồi, lẽ nào còn sợ người ta nói sao? Thật là nực cười.
Lục Trình Vũ vỗ vỗ đầu, “Quên mất, hôm nay mình không có lái xe đến”, anh đã uống rất nhiều, sắc mặt hơi đỏ.
Hứa Khả đứng dậy, trên tay đang cầm chìa khóa xe, “Cậu thế này cũng không thể lái xe, tôi đưa hai người về.”
Quan Dĩnh níu cánh tay Khương Doãn Nặc nói, “Hay là tối nay cậu ở lại đây đi, chúng ta còn có thể nói chuyện nữa.”
“Kéo tớ làm bóng đèn, mà còn là một nghìn Watt nữa chứ, tớ sợ tớ sẽ chết mất.” Khương Doãn Nặc biết, Quan Dĩnh lo lắng cho cô vì chuyện trước đây mà thấy khó xử trước mặt Hứa Khả và Chu Tiểu Toàn. Trong lòng cô tuy cảm kích nhưng cũng ngại quấy rầy hai vợ chồng người ta.
Lôi Viễn liền nói, “Không sao, tôi làm bóng đèn được rồi, để dành chỗ cho hai người.”
Quan Dĩnh cười nói, “Thế nào, lo Trần Tử Sâm trách cậu qua đêm không về à?”
Khương Doãn Nặc cũng không hàm hồ, “Ừ, anh ấy nhỏ nhen lắm, chuyện gì cũng thích quản.”
Đang lúc nói cười, Hứa Khả và Chu Tiểu Toàn đã đi ra khỏi cửa, trên hành lang, mùi thuốc lá nhàn nhạt phảng phất truyền đến. Khương Doãn Nặc ngó nhìn, thầm nghĩ, thì ra nghiện hút thuốc tỉ lệ thuận với độ tuổi.
Chu Tiểu Toàn chìa tay với Hứa Khả, “Tôi cũng muốn một điếu.”
Khương Doãn Nặc khẽ lắc đầu, hai người này hay thật, hút thuốc chung với nhau luôn rồi.
Bốn người lên xe, Khương Doãn Nặc và Lục Trình Vũ ngồi ở ghế sau. Lục Trình Vũ móc điện thoại ra cho cô xem ảnh con trai mình. Đứa bé môi đỏ răng trắng, Khương Doãn Nặc khen ngợi, “Mẹ đứa bé chắc chắn là một mỹ nhân.”
Lục Trình Vũ hừ khẽ, “Thằng bé giống mình.”
Khương Doãn Nặc cười móc điện thoại của mình ra, “Đắc ý gì chứ, chỗ mình cũng có.”
“Có gì? Con?” Lục Trình Vũ kinh ngạc, vội nhìn sang bức ảnh được lưu trong điện thoại Khương Doãn Nặc, nhưng lại là một đứa bé người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Anh liếc sang vị trí ghế lái một cái, cười nói, “Được lắm, rất giống cậu.”
Khương Doãn Nặc không hiểu là ý gì, tự mình lẩm bẩm, “Con nhà hàng xóm, mới hơn một tuổi thôi.”
Lục Trình Vũ cười cười không lên tiếng, quả nhiên ngó thấy tài xế nhìn qua từ kính chiếu hậu.
Trình tự đưa người về nhà được sắp xếp rất hợp lý, nhà Lục Trình Vũ và Chu Tiểu Toàn đều không cần phải qua sông, chỉ có khách sạn Khương Doãn Nặc ở là nằm ở bờ sông đối diện. Nhất thời, trong xe chỉ còn lại hai người, khi tốc độ xe chậm lại, cô gần như có thể nghe thấy tiếng bông tuyết rơi xuống cửa kính. Khương Doãn Nặc nghĩ thầm, nếu bây giờ cô nói không cần phiền đâu, tự mình bắt xe về thì có phải quá giả nai không? Cô vân vê góc áo, nghĩ bụng, đồ bệnh, cần gì phải như vậy chứ?
Đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên nghe thấy Hứa Khả nói một câu, “Trên cầu kẹt xe rồi.”
Khương Doãn Nặc khẽ thở dài, trong lòng nghĩ rằng, cũng không thể không đếm xỉa đến người ta, thế là mở miệng, vọt ra một chữ, “Ừ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...