Kết thúc công việc trong tay, Khương Doãn Nặc bay về Bắc Kinh trước mấy ngày.
Mảnh đất dưới cánh máy bay, rải rác những khối màu vàng xen trắng, tình hình thời tiết trông có vẻ hơi tệ. Máy bay không ngừng hạ cánh, khi gặp luồng không khí sẽ hơi lắc lư, mảnh đất đó càng ngày càng gần, trong một khoảnh khắc, cô cảm nhận được cảm giác mất trọng lượng trong phút chốc, khiến cho tim bỗng đập nhanh hơn, tay cô không tự giác mà nắm chặt dây an toàn, mãi đến khi máy bay đáp xuống ổn định. Lòng bàn tay hơi ẩm ướt, cô không hiểu, tại sao bản thân lại căng thẳng như vậy.
Có lẽ, chỉ là vì xúc động khi trở về quê nhà mà thôi.
Có lẽ…
Cho dù đã đặt chân lên mảnh đất này, nhưng vẫn cách cậu một nửa Trung Quốc, mà cô không muốn cũng không thể đi gặp lại cậu. Khoảng cách do huyết thống tạo nên, vĩnh viễn không thể dùng lộ trình để so sánh. Về nước nhưng không gặp mặt, không biết như vậy có phải là nuốt lời hay không. Giống như bao năm trước cô đã từng thề son sắt, sẽ không rời xa cậu. Mọi hành vi của cô, đã bị đánh dấu là nuốt lời rồi, giống như vũ khí sắc bén vô hình, cắt rời thân thể và trái tim.
Đúng vậy, mày chính là người như vậy đấy, cô tự nói với chính mình, ích kỷ yếu đuối, bạc tình bạc nghĩa.
Hơn nữa, bao nhiêu năm nay vẫn giống như vậy.
Sau khi ra khỏi cửa, nhìn thấy Trần Tử Sâm đang ở bên ngoài đợi cô. “Xem ra phải ở lại đây vài ngày rồi,” anh ta nhẹ nhàng ôm cô, đưa tay đón lấy hành lý, “Thời tiết không tốt, lại sắp sang xuân, vé về nhà không dễ mua.”
“Không sao, ở lại thêm vài ngày là được,” cô an ủi, “Việc của anh giải quyết xong hết chưa?”
“Chưa, anh còn phải tranh thủ thời gian đến công xưởng của người ta xem thử.”
“Anh làm việc của mình đi, không cần lo cho em đâu.” Trời lạnh cóng, cô thà ở lỳ trong nhà khách.
“Công xưởng không nằm ở Bắc Kinh, cũng không nhất thời mà đến được. Vé đi nơi khác mấy ngày này đều rất khó mua,” Trần Tử Sâm liên tục cười nói, “Em nói xem có khéo hay không, nhà cung cấp vừa hay là đồng hương với em, công xưởng cũng ở chỗ nhà em.”
Khương Doãn Nặc “ồ” một tiếng, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn.
“Có muốn về thăm bố em không?” Trần Tử Sâm hỏi cô.
“Không cần, từ khi còn rất nhỏ em đã tách khỏi ông ấy rồi.” Cô vội vàng đáp. Hơn nữa, ông ta cũng sẽ không muốn nhìn thấy con gái của mình. “Giữa em và ông ấy, đã rất xa lạ rồi, gặp mặt rồi cũng không có gì để nói.”
Trần Tử Sâm nhún vai tỏ vẻ không sao, anh ta không quan tâm đến những việc này cho mấy.
Anh ta chỉ quan tâm đến việc khi nào thì có thể thuận lợi ký được hợp đồng.
*** *** ***
Trong phòng làm việc, Hứa Khả tùy tiện lật xem mấy tờ giấy trong cặp tài liệu.
Một hồi lâu, anh dùng tay chỉ lên một dãy số liệu trên tờ giấy, “Giá cả soda tạm ổn, chỉ số chất béo giảm xuống một chút”, nói xong, anh ném cặp tài liệu lên bàn, không xem nữa.
Lưu Hâm vội nói, “Đúng vậy, gã họ Trần kia dai như đỉa, không ngừng nói với em gì mà hoàn thuế nguyên liệu hóa chất giảm rồi, cửa này chúng ta chuyện gì…” anh ta dừng lại, thấy thái độ của Hứa Khả không rõ ràng, thế là thử thăm dò, “Hứa tổng, đơn hàng này chúng ta có làm hay không, chi bằng trực tiếp từ chối anh ta cho rồi.”
Hứa Khả không lên tiếng, anh rút từ hộp thuốc lá ra một điếu thuốc gõ nhẹ lên bàn, mới nói, “Đừng vội từ chối, cứ treo đó đã.”
Lưu Hâm vô cùng khó hiểu, thầm nghĩ một công ty mậu dịch cỏn con đâu cần phải đối đãi như vậy, lẽ nào đằng sau ẩn giấu khách hàng lớn tiềm năng? Cho dù có thì thị trường trong nước còn cung không đủ cầu, sao lại chiếu cố cho công ty nước ngoài, vụ làm ăn này không có lý chút nào.
Hứa Khả liếc anh ta một cái, “Còn chuyện gì nữa?”
Lưu Hâm hoàn hồn, “Có”, anh ta móc từ trong ví tiền ra một xấp biên lai, “Sếp, gần đây em bị hút không ít máu, họ Lý kia thật sự coi mình như bình luận viên ẩm thực vậy, đổi cách ăn, tối nay còn một bữa nữa, em sắp tìm không được địa điểm rồi.”
Hứa Khả cười khẽ, “Không phải cậu giữ lại biên lai đây sao, bảo cậu đi ăn đồ ngon còn nhiều lời như vậy.”
“Đưa hai người đàn ông đi ăn cơm thì có ý nghĩa gì chứ?” Con ngươi của Lưu Hâm đảo vòng, “Sếp, tối nay đi Thiên Thượng Nhân Gian, có thể thanh toán không?”
Hứa Khả chau mày, “Ra ngoài làm việc, không còn việc gì nữa thì đừng ở đây lải nhải, thằng nhóc cậu còn tưởng mình là tam bồi thật sao.”
(Tam bồi: ăn cùng, uống cùng, chơi cùng)
“Ôi, có muốn đi cũng đi không được,” Lưu Hâm vừa đi ra ngoài vừa làu bàu, “Bữa tiệc tối nay có thêm hai người phụ nữ đấy.”
Tim Hứa Khả đập nhanh hơn, mặt không biến sắc hỏi, “Ai?”
Lưu Hâm xoay người, “Một người là vợ lão Lý, một người là bà xã tương lai của Hoa kiều Trần, vừa mới từ Pháp về nước hôm trước.”
Điếu thuốc trong tay bị bẻ gãy làm đôi, Hứa Khả nhét nó vào trong gạt tàn, nói, “Đặt một phòng bao, tối nay tôi sẽ đến.”
Sáu giờ hơn, anh xử lý xong công việc, lái xe đến nhà hàng. Trên đường đi, bàn tay cầm vô lăng lại hơi run rẩy, trời tối đường trơn, anh giống như một kẻ tay mơ khiến chiếc xe liên tiếp tắt lửa.
Vừa đỗ xe xong, Lưu Hâm đã gọi đến, “Hứa tổng, người vừa mới đến, đều đang ở đại sảnh đợi anh.”
Anh chậm rãi bước vào nhà hàng, đi qua hành lang, từ từ dừng bước.
Cách đó không xa, bóng lưng một người con gái chiếu vào tầm mắt.
Mà bóng dáng ấy trông rất mê người. Chuyên gia tâm lý học Devendra Singh từng nói rằng, người phụ nữ khiến đàn ông một lòng hướng về, tỉ lệ giữa eo và mông đều vào khoảng 0.7. Người đàn ông bên cạnh, tay đặt lên eo cô, độ dài lòng bàn tay gần như che khuất nửa vòng eo.
Mái tóc hơi xoăn xõa trên vai, cô mặc chiếc áo thun dệt kim tay ngắn màu be, để lộ làn da trắng nõn dưới cánh tay, cùng với chiếc váy ngắn tới đầu gối, đi bốt đen, đường cong lộ rõ, duyên dáng yêu kiều. Trong sự cám dỗ xa lạ, nhưng lại không xóa được cảm giác thân quen.
Trái tim anh đập loạn điên cuồng, mong đợi đi kèm với nỗi thấp thỏm lo âu liên tục kéo đến.
Không biết, cô có khuôn mặt nghiêng xinh đẹp hay không.
Không biết, cô có hàng lông mày thon dài thanh tú, có đôi mắt đen láy sáng ngời, cùng làn môi mỏng nhạt màu hơi mím hay không.
Không biết, cô có thật sự là cô ấy hay không.
Khoảnh khắc đó, anh vừa sợ người mình nhìn thấy sẽ là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, lại vừa sợ cô sẽ xuất hiện như vậy.
Anh lặng lẽ đứng ở đó, cho đến khi nhân viên phục vụ bước đến cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.
Anh thấp giọng đáp, người tôi hẹn đến rồi.
Vẫn dừng lại vài giây rồi anh mới đi về phía trước.
Lý Lai Vận nhìn thấy anh trước tiên, cười chào hỏi anh, “Hứa tổng, cậu đến rồi à.”
Anh khẽ gật đầu, “Giám đốc Lý, chào anh.”
Âm giọng trầm thấp êm tai ấy, có chút thăng trầm, nhưng vẫn không che đậy được cảm giác quen thuộc.
Khương Doãn Nặc hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Một thoáng bốn mắt nhìn nhau ấy, chỉ mang đến sự trầm mặc khó xử.
Thoáng chốc cô không thể hít thở, cơ thể khẽ ngã ra đằng sau, được người khác đỡ lấy.
Trần Tử Sâm khó hiểu nhìn cô.
Cả người cô trở nên đờ đẫn, không biết nên nhìn anh hay là nhìn người khác.
Anh nói, “Về rồi à.” Thần sắc lạnh lùng, bình tĩnh không chút dao động, đối với cô, giống như người ngoài.
Cô cố gắng trấn tĩnh, “Ừ.” Ngoài ra, cô còn có thể nói gì đây?
Ba người còn lại đều cảm thấy kỳ lạ, “Sao vậy, hai người biết nhau à?”
Anh không trả lời.
Cô không thể cũng không đáp lại.
Do dự vài giây, cô nói, “Đây là em trai tôi.” Cổ họng tự nhiên khô khốc, cô khẽ nuốt nước bọt.
Thời gian dường như dừng lại.
Lý Lai Vận hoàn hồn trở lại, vỗ tay cười nói, “Hồng thủy xông vào miếu Long Vương, xem ra tôi có thể thành công lui trước rồi.”
(Hồng thủy xông vào miếu Long Vương: ý chỉ vốn là người nhà, bởi vì không biết mà xảy ra xung đột lẫn nhau)
Lưu Hâm âm thầm ngẫm nghĩ, chẳng trách chẳng trách, thì ra là giữ thể diện cho anh rể nhà mình, chỉ là hai chị em nhà này trông có vẻ không thân cho lắm.
Trần Tử Sâm cười đưa tay phải về phía anh, “Thì ra là người một nhà, Hứa tổng, rất hân hạnh.”
Tay phải của Hứa Khả đang đút trong túi quần tây mà không bắt tay với anh ta, chỉ hơi cúi đầu, nói, “Hân hạnh.” Sau đó lại quay về phía Lý Lai Vận, “Giám đốc Lý, ăn một bữa cơm vẫn rất hân hạnh được đón tiếp.”
Trần Tử Sâm ngượng ngùng, nhưng liền lập tức che giấu mà cười cười.
Mọi người sau khi chào hỏi xong thì đi về phía phòng bao trên lầu.
Hứa Khả đi đằng trước, anh tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, cho vào túi quần.
Khương Doãn Nặc chỉ cảm thấy bậc cầu thang xoắn ốc vừa hẹp vừa dài, giày cao gót dưới chân quá cao, trèo lên rất mất sức. Cô vốn dĩ tinh thần không tốt giống như bị thiệt hại nặng nề, lúc này đành phải dùng tay vịn vào lan can từng bước đi lên, dần dần tụt lại phía sau. Đằng trước, bóng dáng người đàn ông cao lớn thẳng tắp, trong mỗi cử chỉ, nét thanh tân lóng ngóng thời niên thiếu đã biến mất, thay vào đó là sự chín chắn, vững vàng và khí chất mập mờ không rõ ràng sau khi đã cho ngủ đông mọi hình tượng. Trong phút chốc, cô không biết phải làm thế nào. Anh đối với cô mà nói đã rất xa lạ rồi, cuộc sống bảy năm, mỗi người một quỹ đạo, là sự đứt đoạn không thể bù đắp, sự ngăn cách khiến người ta kinh sợ, song ánh mắt cô vẫn cứ không tự chủ mà đuổi theo những khi anh không nhìn thấy cô.
Trong bữa tiệc, Trần Tử Sâm ngồi bên cạnh cô, anh ngồi đối diện với cô, nói cười tự nhiên.
Mọi người nói đến hôn lễ của họ sắp đến gần, Trần Tử Sâm khách sáo nói, “Ban đầu chúng tôi định về thăm bác trai trước, nhưng tiếc là gần đây vé tàu và vé máy bay đều rất khó mua được.”
Hứa Khả nhấp một ngụm rượu, mỉm cười nói, “Hai người có thể quay về, ông nhất định sẽ rất vui.” Vô cùng thành khẩn, không chút sơ hở.
Khương Doãn Nặc cúi đầu dùng đũa gảy mấy cọng rau trong bát, không nói tiếng nào.
Lý Lai Vận cười nói ha ha, “Trần tổng, nhà bố vợ này chắc chắn là phải đến thăm rồi, nhân tiện còn có thể đến xem công xưởng luôn.”
Hôm nay Trần Tử Sâm vừa mới biết được điều kiện kinh tế nhà bố vợ tương lai không tồi, trong lòng đã có ý nghĩ lôi kéo, thế là khoát tay nói, “Lần này trở về, chắc chắn là phải thăm nhà bác ấy, công xưởng thì không cần đi xem nữa, người một nhà lẽ nào lại không tin tưởng.” Nói xong, nghiêng đầu nhìn Khương Doãn Nặc.
Trong lòng Khương Doãn Nặc đã vô cùng hỗn loạn, lúc này đành phải giả vờ hồ đồ, mắt điếc tai ngơ, cúi đầu mà ăn.
Trần Tử Sâm đành phải mở miệng, “Nặc Nặc, hay là chúng ta về nhà em trước?”
Lúc đang nói chuyện, Hứa Khả cầm ly rượu lên lại nhấp một ngụm, khi đặt xuống, một ly Ngũ Lương Dịch năm mươi hai độ đã cạn tới đáy.
Lưu Hâm ở bên cạnh nhìn thấy mà lòng hiếu kỳ, thầm nghĩ hôm nay cơn nghiện rượu của ông chủ đến rồi. Nếu là trước đây, Hứa Khả có thể không uống thì sẽ không uống, bình thường tiệc tùng nhiều, rượu ngon mỹ vị sớm đã ngán rồi. Hôm nay cũng không có ai chuốc rượu, lão Lý thì mang theo bà xã cùng đến, có người quản thúc, không dám làm càn, hai vợ chồng Hoa kiều Trần trông cũng không giống người có thể uống được, duy chỉ có mình anh, tự rót tự uống, mà lại uống vô cùng thoải mái nữa.
Lưu Hâm lo lát nữa không ai lái xe, cũng không đụng đến rượu nữa, chỉ theo phái nữ uống nước giải khát.
Khương Doãn Nặc vẫn nói rất ít, thỉnh thoảng chỉ trò chuyện vài câu với vợ Lý Lai Vận, thời gian còn lại thì trầm mặc ăn thức ăn, hoặc là lúc người ấy nói, cô sẽ vểnh tai lên nghe. Nói cô hờ hững, chi bằng nói là căng thẳng cao độ.
Lúc này, một câu cực kỳ đơn giản của Trần Tử Sâm lại khiến cô không lời đáp lại. Đang do dự phải từ chối thế nào, chỉ cảm thấy năm người còn lại trong bàn tiệc đều đang nhìn mình, hình như anh cũng đang nhìn mình, thế là cười một cách áy náy, nói, “Thời gian nghỉ phép của em không dài, hay là năm nay về nhà anh trước, sang năm rồi đến nhà em.”
Lý Lai Vận cười nói, “Trần tổng thật có phúc, Khương tiểu thư thật là chu đáo, nào có giống nhà tôi, giao thừa năm nào cũng đều cãi nhau với tôi, nói muốn về nhà mẹ đẻ đón Tết,” vẫn chưa nói xong, đã bị vợ mình khẽ thúc cho một cái, mọi người đều mỉm cười.
Trần Tử Sâm đương nhiên không hiểu nỗi quanh co trong lòng Khương Doãn Nặc, chỉ liên tục thầm oán thán cô không biết điều. Huống hồ, người ta nói “bà con xa không bằng láng giềng gần”, nhà cung cấp này tuy nói là em vợ tương lai nhưng không thân thiết, chỉ có thời gian nửa bữa cơm cũng không nhìn ra Hứa Khả là người như thế nào, lỡ như tình hình bên phía công xưởng không thực tế thì phải ăn nói thế nào với phía đối tác. Hơn nữa, về thăm ông già, quan hệ giữa mọi người tốt đẹp rồi, đừng nói đến hợp đồng lần này có thể ký suôn sẻ hay không, sau này việc làm ăn của nhà họ Hứa lớn hơn một chút, nói không chừng anh ta cũng có thể được chia một bát canh.
Nghĩ đến đây, anh ta cười nói với Khương Doãn Nặc, “Vậy sao được, khó khăn lắm em mới sắp xếp được thời gian về nước một chuyến, năm nay vẫn nên đến nhà em ăn Tết đi… Đừng tranh với anh, cứ quyết định vậy đi.”
Bà xã Lý Lai Vận nói với chồng mình, “Anh nhìn người ta đó, tôn trọng lẫn nhau, đâu có giống anh.”
Lý Lai Vận nói, “Chúng ta đã là vợ chồng già rồi, có thể so với người ta đang trăng mật tân hôn sao?”
Mấy người đều cười cho qua.
Trần Tử Sâm nói, “Gần đây vé đúng là không dễ mua…”
Hứa Khả nghiêng đầu nói với Lưu Hâm, “Ngày mai cậu mang vé tàu của tôi và thư ký Trương đến đưa cho họ, cậu cũng về cùng, tiện thể dẫn họ đến công xưởng dạo một vòng.”
Lưu Hâm gật đầu dạ vâng.
Trần Tử Sâm vội nói, “Vậy sao được…”
Hứa Khả rút một điếu thuốc, anh tùy ý búng tàn thuốc, nói, “Không sao, công việc chỗ tôi không chắc chắn khi nào mới có thể giải quyết xong, hai người về trước đi. Nhất thời không mua được vé máy bay, chỉ có vé tàu, thời gian hơi lâu một chút, nhưng trên đường đi cũng không mệt… Chị cũng lâu rồi không về, vừa khéo Quan Dĩnh cũng từ Mỹ trở về, cả bọn đều nói Tết phải tụ tập, không ngờ chị cũng về rồi.” Câu sau là nói với Khương Doãn Nặc, không chỉ đích danh, cũng không có bất cứ xưng hô nào.
Tim Khương Doãn Nặc đập loạn xạ, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh, ở đó không thấy một chút dao động nào.
Thế là, cô nói, “Được.”
Anh không nhìn cô nữa, ánh mắt dời đi chỗ khác.
Một lúc sau, vợ Lý Lai Vận tám chuyện với Khương Doãn Nặc, “Bao lâu rồi cô chưa về?” Bà ta cảm thấy hai chị em này hơi kỳ lạ, trông có vẻ còn xa lạ hơn bạn bè bình thường, vì vậy lại nói một câu, “Hai người đã rất lâu rồi không gặp nhau nhỉ.”
Khương Doãn Nặc âm thầm thở ra, gật đầu.
Đối phương vẫn không tha, “Bao lâu rồi không gặp nhau?”
Cô nhìn anh một cái, anh không lên tiếng, ăn thức ăn, uống rượu, hút thuốc, không màng đến ai.
Mỗi khi gặp tình huống thế này, anh đều tỏ vẻ không quan tâm tới.
Trong lòng cô bỗng thấy hơi phiền, thế là trả lời, “Mười bốn năm.” Sau khi nói xong, mới phát hiện đáp án này hoang đường biết bao.
Quả nhiên, người phụ nữ đó cảm thấy vô cùng kinh ngạc, “Nhỏ như thế đã chia xa rồi? Mười mấy năm không gặp, mà vẫn có thể nhận ra.”
Cô cười cười muốn làm lơ cho qua, nhưng người phụ nữ liền nói, “Mười mấy năm không gặp, trẻ con thay đổi chắc là rất lớn…”
Cô thầm nghĩ, đúng là cầm đá đập chân mình. Lén nhìn anh một cái, không ngờ bắt được ý cười như có như không bên khóe môi anh, nghe đầy mùi đùa cợt, không biết là đang cười cô, hay là đang cười chính anh.
Nụ cười như thế, giống như quay lại thời niên thiếu kiêu ngạo nhưng coi thường và che đậy.
Cô cúi thấp đầu, không dám nhìn nữa.
Tối hôm đó, Lưu Hâm cảm thấy ông chủ của mình uống hơi “high” quá.
Ra khỏi nhà hàng, Hứa Khả ném chìa khóa xe cho anh ta, ra hiệu anh ta lái xe, còn mình thì ngồi vào vị trí hàng ghế sau. Hứa Khả uống rượu bình thường không thay đổi sắc mặt, cho dù có uống say, người bên cạnh cũng chưa chắc có thể nhìn ra. Lưu Hâm theo anh đã mấy năm, tổng kết ra một quy luật, lúc Hứa tổng không muốn nói chuyện, hoặc là đang vùi đầu làm việc, hoặc là đã uống say.
Lưu Hâm lái xe, quan sát Hứa Khả từ gương chiếu hậu, anh đang nhắm mắt. Lưu Hâm không chắc là có phải anh đã ngủ hay không, đột nhiên, một âm thanh líu ríu phát ra từ miệng anh, hình như anh đang nói, “Nặc Nặc…”
Âm thanh đó cực kỳ nhỏ, thậm chí Lưu Hâm nghi ngờ mình đã nghe lầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...