Thứ Bảy, Khương Doãn Nặc đi dạy thêm cả ngày, dạy bù cho những buổi hoãn tuần trước. Bước ra khỏi nhà học trò, cô nhìn thấy Hứa Khả đang đứng trên bãi cỏ dưới lầu, bên cạnh dựng một chiếc xe đạp.
“Sao cậu lại ở đây?” Trong lòng cô vui mừng, gần như chạy vội qua đó.
“Đến đón chị”, Hứa Khả vỗ vỗ thanh ngang phía trước xe đạp, “Lên đi, em đèo chị”.
Khương Doãn Nặc ngó chiếc xe đạp, trông giống chiếc của Lục Trình Vũ, chuông chỉ còn một nửa, yên xe đã không còn, “Hay là chị đạp xe, cậu đi bộ về”, cô nói.
“Lên đi”, Hứa Khả kéo cô đến phía trước, làm tư thế muốn hôn cô.
Khương Doãn Nặc vội né tránh, ngồi lên trên, “Đến trước trường cho chị xuống”.
Phía trước là một khoảnh đất trống, Hứa Khả đạp xe nhanh như bay rồi quẹo một góc thật lớn, gió thổi bên tai, Khương Doãn Nặc níu chặt một cánh tay cậu, dựa sát vào lòng cậu, “Cậu chậm chút”, cô thấp giọng kêu, nếu té xuống thì cô sẽ là đệm lưng đó.
Hứa Khả khẽ cười, vươn một tay ôm cô, “Có vui không?”
“Không vui, cũng đâu phải ngồi tàu lượn siêu tốc”, gió thổi làm cô không thể mở mắt.
“Thế thì chẳng vui gì, cũng không thể ôm chị”, cậu nói.
Mặt Khương Doãn Nặc lại đỏ nữa rồi.
Đột nhiên Hứa Khả hỏi cô, “Nặc Nặc, chị… có muốn về nhà không?”
Cô cúi đầu, ra sức kéo tay áo cậu, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, trong lòng có chút băn khoăn.
Hứa Khả khẽ thở dài nói, “Hay là bỏ đi”.
Đến con đường chính hướng về trường học, người xe dần dần đông đúc, hai người vẫn quyết định cùng đi bộ về. Khương Doãn Nặc vừa nhảy xuống xe, một chiếc Audi “kít” một tiếng dừng trước mặt cách họ nửa mét.
“Là hai đứa thật à”, Hứa Thụy Hoài kéo cửa sổ xe xuống nhìn họ.
Tim Khương Doãn Nặc đột nhiên đập mạnh, không biết Hứa Thụy Hoài nhìn thấy họ từ lúc nào, kiểu đạp xe chở người này đối với chị em mà nói, thật sự có chút mờ ám.
Hứa Thụy Hoài vẫy vẫy tay với họ, “Hai đứa lên xe đi, đến chỗ bố ăn cơm”.
“Bố, lát nữa con còn phải tập luyện, hôm nay không qua được rồi”, Hứa Khả nói.
Hứa Thụy Hoài cười cười, “Cuối tuần mà vẫn bận à, hôm nay hiếm khi bố rảnh rỗi, chị con lâu lắm mới về một chuyến, cả nhà tụ tập cùng nhau thì tốt biết mấy”.
Hứa Khả lo Hứa Thụy Hoài có suy nghĩ khác, cũng không tiện từ chối nữa, “Xe đạp là của bạn con, con phải trả lại trước đã”.
Hứa Thụy Hoài gật gật đầu, “Nặc Nặc, con lên trước đi, chúng ta đến cổng trường đợi nó”.
Khương Doãn Nặc lên xe, Hứa Thụy Hoài hỏi cô, “Hai đứa vừa mới đi đâu chơi thế?”
Khương Doãn Nặc nói, “Con đi dạy thêm, lúc về thì gặp Hứa Khả”.
“Ừ”, Hứa Thụy Hoài lái xe, “Hai đứa đã xa nhau từ nhỏ, bố còn lo khi gặp lại sẽ xa lạ, giờ xem ra rất hòa hợp nhỉ”.
Khương Doãn Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cũng tạm ạ”.
Hứa Thụy Hoài lại nói, “Khả Khả vẫn còn nhỏ, có chuyện gì con nhường nhịn em một chút, con trai ở tuổi này vẫn còn hồ đồ lắm”.
“Ừm”.
Hứa Thụy Hoài nói rất nhiều, cho dù Khương Doãn Nặc chỉ ngồi đằng sau thỉnh thoảng trả lời vài tiếng, ông cũng có thể thong thả an nhàn nói từ chuyện này sang chuyện kia, không chút ngơi nghỉ. Lúc Hứa Khả lên xe, trông hai người có vẻ nói chuyện rất sôi nổi. “Con trai, ngồi đằng trước đi”, Hứa Thụy Hoài vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, “Hai đứa đúng là coi bố như tài xế mà sai khiến rồi, đứa nào cũng chỉ biết ngồi đằng sau hưởng phúc thôi”.
Hứa Khả nhìn Khương Doãn Nặc một cái, rồi ngồi vào ghế lái phụ, hai bố con trò chuyện câu được câu mất. Hứa Khả dẻo miệng, nịnh Hứa Thụy Hoài cười rất vui vẻ. Khương Doãn Nặc ít nói không tập trung, trước mặt Hứa Thụy Hoài cũng rất ít để ý đến Hứa Khả, cô luôn cảm thấy bản thân giống như người dư thừa, trong lòng chỉ mong mau chóng ăn xong bữa cơm để có thể quay về trường.
Hứa Thụy Hoài đưa hai đứa trẻ đi mua thức ăn, khi quay trở về nơi ở của ông, trời đã tối hẳn. Tâm trạng ông có vẻ rất tốt, chạy vào nhà bếp bận rộn một hồi, làm một bàn thức ăn, lại lấy ra một ly rượu bảo Hứa Khả khui một chai Mao Đài.
Khương Doãn Nặc coi giờ, đã hơn mười giờ rồi, hai bố con vẫn uống rất hào hứng, hòa thuận vui vẻ. Bỗng nhiên cô cảm thấy rất mắc cười, nhớ lại cảnh tượng Khương Mẫn từng đưa cô đến công viên Disneyland, dường như cũng là một sự ấm áp của gia đình đã lâu không thấy. Rõ ràng là một gia đình bốn người có thể luôn bên nhau, nhưng giờ thì mỗi người đều có niềm vui riêng, mỗi người có cách sống riêng, còn sống một cách rất sinh động. Chi bằng để họ trở thành người xa lạ ngay từ đầu.
Cô hơi buồn ngủ đứng dậy, bước vào phòng khách xem tivi. Không lâu sau, hai người kia cũng ăn xong, Hứa Thụy Hoài bắt đầu dọn bát đũa, Hứa Khả đi đến lặng lẽ nắm tay cô, “Chị không vui à?” Cậu nhìn chằm chằm màn hình tivi nói.
“Không có”, Khương Doãn Nặc ngó nhìn bóng người trong nhà bếp, “Chỉ là với chị ông ấy không mang lại cảm giác của một người bố, chỉ giống như một người khá thân thiết mà thôi. Nếu ông ấy không phải bố của chị thì tình hình sẽ như thế nào?”
“Cho dù thế nào”, Hứa Khả nhìn cô, “Em đều vẫn vậy”.
Bất luận ông ấy là ai, còn chị lại là ai.
Khương Doãn Nặc lắc lắc đầu, “Chưa chắc, việc này đều liên quan đến hoàn cảnh gia đình và những trải nghiệm thời niên thiếu… Cho nên…”
Hứa Khả dùng sức bóp tay cô, “Nặc Nặc, đừng nghĩ nữa, đây là số mệnh của chúng ta”, cậu thấp giọng nói, “Số mệnh đã định, em… thậm chí còn vui mừng nữa”.
Em không quan tâm gặp được chị bằng cách nào.
Em chỉ quan tâm, có thể gặp được chị giữa biển người mênh mông hay không.
Khương Doãn Nặc ngẩng đầu lên, mỉm cười với cậu, đôi mắt lấp lánh.
Hứa Khả nhìn cô, khẽ nói, “Nguyện vọng lớn nhất lúc này của em chính là có thể hôn chị bất cứ lúc nào em muốn”.
“Khuya rồi, hai đứa ở lại đây một đêm đi”, Hứa Thụy Hoài bỗng đi đến, “Mai bố sẽ đưa hai đứa về lại trường”.
Khương Doãn Nặc giật mình, vội rút tay về, Hứa Khả nhìn tivi, hai tay thọc vào túi quần.
Hứa Thụy Hoài nói, “Trên lầu vẫn còn một phòng ngủ nhỏ, Nặc Nặc lên lầu ngủ, Khả Khả ngủ trong phòng khách ở dưới, khuya rồi, hai đứa đi ngủ đi, trên lầu cũng có phòng tắm, có thể tắm rửa…”
Khương Doãn Nặc đáp một tiếng rồi nhanh chóng lên lầu, cô không dám nhìn mặt Hứa Thụy Hoài, đôi chân mềm nhũn, tim vẫn còn đang đập dữ dội.
Cô bước vào phòng tắm, vặn vòi sen.
Nước hơi lạnh.
Cả người cô đứng ngây ngốc dưới vòi sen, càng tắm càng lạnh.
Cô nghĩ, sao mình lại bỏ cậu lại một mình mà bỏ chạy chứ?
Nghĩ ngợi lung tung, dường như qua rất lâu, cô mặc đồ xong bước ra, dưới nhà tối đen, loáng thoáng nghe tiếng nước truyền đến từ phòng tắm bên dưới, cô thở dài, chân trần đi ra sân thượng bên ngoài.
Tầm nhìn rất rộng, mặt sông bao la mờ mịt, con thuyền màu đen, nhà nhà lên đèn bên bờ đối diện cùng cây cầu được điểm tô bởi ánh đèn rực rỡ, nhìn từ xa giống như sản phẩm trưng bày được nạm đá quý. Không khí tươi mát trong lành, nước sông chầm chậm vỗ vào đá ngầm và bùn đất dọc bên bờ, cô nhoài người qua lan can tựa như đang ngủ.
Hứa Khả, Hứa Khả, cô thầm gọi trong lòng, cậu đã ngủ chưa?
“Đang nhớ em à?” Bên tai vọng đến tiếng cười thật khẽ, cô bị người ta dịu dàng ôm chặt từ phía sau.
Cô xoay người, mũi dính chặt vào lồng ngực cậu, mùi hương dễ chịu quen thuộc, mang đến mùi rượu nhàn nhạt và hơi thở ấm nóng vừa mới tắm xong.
“Cậu lại dám lén chạy lên đây”, cô vừa nói vừa dang hai tay ôm chặt eo cậu.
“Cửa phòng em đóng, bố tưởng em ngủ rồi”, Hứa Khả ôm cô đặt lên lan can, vừa vặn cao ngang bằng cậu, “Giữ chặt em, nếu không sẽ rơi xuống đó”.
“Ừ, vậy thì để chị rơi xuống đi”, cô buông tay, ngửa đầu về sau.
“Cái ngữ nhà chị”, Hứa Khả giật mình, tóm chặt eo cô.
Khương Doãn Nặc tựa lên vai cậu nén cười.
Tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, mở rộng bàn tay, khoảng cách từ ngón giữa đến ngón cái vừa khéo ôm trọn nửa vòng eo cô.
“Ưm, nhột”, cô khẽ cười, vùi mặt vào cổ cậu, giọng nói hồn nhiên non nớt như một đứa trẻ.
“Nhột”, cậu bắt chước cô nói, trong lòng tràn ngập cảm giác tê dại.
“Chỗ này của chị vẫn còn đau”, cô chu môi, chỉ vào vai trái mình, “Chị phải đi tiêm ngừa bệnh dại”.
“Em xem thử”, cậu kéo cổ áo cô xuống một chút, dùng ngón tay khẽ xoa, trên vết thương kết thành một ít vảy nho nhỏ cưng cứng, cực kỳ không tương xứng với làn da mịn màng xung quanh, “Đã khỏi rồi”, cậu cúi đầu lại muốn cắn.
Cô ra sức kéo đầu cậu ra, tức giận nói, “Không được cắn nữa”.
Cậu nắm lấy tay cô, “Vậy thì chị để em hôn đi”.
Cậu cúi đầu hôn vai cô, xương quai xanh, sau đó dừng lại ở trước ngực, chà xát, cách lớp áo mỏng manh.
Tiếng hít thở trở nên nặng nề.
Cô ôm cổ cậu, trong lời nói mang theo tia kháng cự yếu ớt rụt rè, “Chị sắp rơi xuống thật rồi đó”.
Tựa như một sợi dây đàn mảnh mai kéo căng, bỗng nhiên đứt phựt trong đêm tối.
Trong lòng cậu bị một thứ cảm xúc khó chịu chảy xiết lấp đầy. Cậu ôm chặt cô đi đến bên cửa, đặt cô dựa vào vách tường lạnh lẽo cứng ngắc.
Khi cô đang định nói gì đó nhưng lại bị cậu vội vàng dùng môi bịt miệng cô lại.
Mùi rượu nhàn nhạt giống như thang thuốc thôi miên, ngọt ngào lắng đọng trong đêm.
Tay cậu lần vào trong áo cô, lòng bàn tay từ eo di chuyển theo sống lưng lên trên, mang theo sự kiềm nén, rồi chậm rãi thăm dò đến trước ngực, dè dặt nắm lấy.
Xúc giác mềm mại đầy đặn khiến tim cậu đập không ngừng, hô hấp cũng run rẩy theo.
Áo cô đột nhiên bị đẩy lên, cậu cúi người xuống, say sưa mút mát, giống như một đứa trẻ.
Cô mở to mắt nhìn mọi thứ, trong đầu hỗn loạn, muốn đẩy cậu ra nhưng lại ngây ngốc đứng đó, bên tai truyền đến tiếng ong ong giống như tiếng còi vang vọng trên sông, tư duy bay bổng vào không trung, cho đến khi trước ngực nhói đau một cách rõ rệt mà xấu hổ.
Hứa Khả lảo đảo, dựa vào lan can phía sau.
Khuỷu tay chống ra sau, cậu cúi đầu thở gấp.
Rất lâu sau.
Cậu bước tới.
Cô dán chặt người vào vách tường.
Cậu giữ lấy vạt áo cô, tỉ mỉ sửa lại ngay ngắn.
Bấy giờ Khương Doãn Nặc mới cảnh giác, một mình ngây ngốc đứng một hồi lâu.
Hứa Khả đưa tay vòng qua cổ cô, cằm khẽ đặt lên đầu cô.
Cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim cậu đập, kìm nén, rất mạnh, lại rất xa xôi.
Bốn bề vô cùng yên tĩnh.
Có thể nghe thấy rõ tiếng bước chân, không biết đã lên tới cầu thang từ lúc nào, đang ở ngay bên cạnh.
Hứa Khả nhanh chóng buông cô ra.
Hứa Thụy Hoài bật đèn ngoài sân thượng, nhìn hai người họ.
“Muộn lắm rồi sao còn chưa ngủ”, vẻ mặt Hứa Thụy Hoài hơi mệt mỏi.
Sáng hôm sau.
Ba người ngồi quanh bàn ăn sáng, đều không nói chuyện, chỉ có Hứa Thụy Hoài thỉnh thoảng phát ra âm thanh lật báo.
Khương Doãn Nặc thu dọn chén dĩa vào nhà bếp rồi cầm cặp sách lên, “Con còn có giờ dạy thêm nên đi trước”, cô nhìn Hứa Khả.
“Cùng đi đi”, Hứa Khả cũng đứng dậy.
Hứa Thụy Hoài bỏ tờ báo xuống, hỏi Khương Doãn Nặc, “Mấy giờ dạy?”
“Chín giờ”.
Hứa Thụy Hoài nhìn đồng hồ, cầm chìa khóa xe lên, “Bố đưa con đi”.
Ông bước đến cửa, quay người nói với Hứa Khả, “Khả Khả, con giúp bố xem thử máy tính trong phòng, không biết có phải bị dính virus không mà cứ mở không lên. Chị con đang vội, bố đưa chị đi trước”.
“Vâng”, Hứa Khả như có tâm sự nhìn cô một cái, gật gật đầu.
Xe đi thẳng trên quốc lộ dọc bờ sông.
Hứa Thụy Hoài lái xe vào công viên ven sông, tìm một chỗ trống dừng lại.
Mặt trời càng ló dạng khỏi tầng mây, đỏ rực giống như một quả cam chín mọng, tỏa ra hương thơm chua ngọt, người tập thể dục trong công viên dần dần tản đi.
Hứa Thụy Hoài mở cửa xe, “Nặc Nặc, con xuống đi, bố có chuyện nói với con”.
Hai người đi đến bãi cát trước mặt.
Hứa Thụy Hoài móc từ ví tiền ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Khương Doãn Nặc, “Trong này có năm nghìn ơ-rô, con cầm lấy mà tiêu, hết rồi bố sẽ gửi thêm”.
Khương Doãn Nặc không nhận chiếc thẻ, yên lặng đứng đó.
“Con hãy nhanh chóng quay về Pháp cho bố”, người cha này nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...