Kiên trì và lưu đày, chỉ trong một suy nghĩ vụn vặt.
Đôi môi cậu mỏng mà mềm mại, hơi thở ấm áp phả lên má cô, mang theo vài sự kiềm chế và thăm dò. Sự tiếp xúc nhẹ nhàng ngắn ngủi khiến lòng dạ cô rối bời, mâu thuẫn và bao dung dần dần biến mất sạch sẽ.
Là ai gây với ai, là ai dễ dàng vượt qua vùng cấm địa đó, lại là ai khiến cho mọi thứ gương vỡ khó lành.
Không biết là để trừng phạt cậu hay trừng phạt chính mình, cô khẽ mở miệng cắn mạnh xuống, sự mềm mại tại nơi tiếp xúc ở kẽ răng, mang đến sự dễ chịu không thể tả, và khoái cảm trả thù.
Hứa Khả nhất thời đau điếng, khẽ hừ một tiếng, từ từ đẩy cô ra.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh tra chìa vào ổ khóa.
Hai người ôm nhau cuối cùng cũng tách ra.
Lúc Lôi Viễn bước vào, liền nhìn thấy hai người im lặng đứng đối diện cách nhau một mét trong bầu không khí kỳ quặc. Một người mặt đỏ bừng giống táo Phú Sĩ, một người đang oán hận dùng tay che miệng. “Sao vậy, hai cậu lại cãi nhau à”, cậu ta ngang ngược xông vào, lại ngang ngược đứng chen giữa hai người, trái tim bé nhỏ của Khương Doãn Nặc suýt nữa thì nhảy ra ngoài.
“Doãn Nặc, cậu đánh cậu ấy à? Thằng nhóc này lại làm gì cậu sao? Trẻ con lớn rồi chỉ có thể từ từ dạy dỗ, không được dùng vũ lực, hơn nữa đánh đâu cũng được nhưng đừng đánh vào mặt…”, Khương Doãn Nặc cố gắng lờ đi những suy nghĩ vặt vãnh của cậu ta, xoay người đi tìm điều khiển tivi. Trong phòng quá yên tĩnh, trừ giọng nói ồn ào của người nào đó.
“Cậu làm gì vậy”, Hứa Khả tiện tay lau miệng, nhìn tay Lôi Viễn đang cầm ba lô của mình khó hiểu hỏi.
Vẻ mặt Lôi Viễn rất vui vẻ, cúi xuống bên tai cậu thì thầm, “Biết điều một chút, đổi phòng với Quan Dĩnh”, nói xong liền nhét ba lô vào tay cậu, sau đó bắt đầu sắp xếp hành lý của Quan Dĩnh, cậu ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý hai người sẽ cùng phản đối, cũng quyết định kiên quyết đến cùng. Khó khăn lắm Quan Dĩnh mới đồng ý, nhưng không thể để người ta chia cắt uyên ương được. Đêm xuân ngắn ngủi, không trân trọng thì không phải đàn ông.
Nhưng không ai lên tiếng.
Hứa Khả liếc Khương Doãn Nặc một cái, người ta đang tập trung xem phim tình cảm. Cậu không nhịn được le lưỡi liếm môi dưới, vị tanh ngọt nhàn nhạt kích thích đầu lưỡi, đây là tiếp xúc thân mật nhất giữa hai người họ, chỉ vì cô một lần nữa từ chối cậu.
Lôi Viễn không cho phân bua liền móc chìa khóa phòng trong túi Hứa Khả ra, lại ném chìa khóa của Quan Dĩnh lên bàn. Lúc sắp đi còn không quên nói một câu, “Đừng chọc giận chị gái cậu, hai người chung sống hòa thuận, đàn ông chúng ta không đấu với phụ nữ”.
Khương Doãn Nặc ôm gối ngồi trên giường, nhỏ giọng ném sang một câu, “Đối tốt với Quan Dĩnh một chút, đừng gây ra án mạng”.
Lôi Viễn hơi áy náy, cười hi hi mang theo chìa khóa phòng bước ra ngoài.
Khương Doãn Nặc tựa cằm lên gối tiếp tục xem tivi, Hứa Khả hơi căng thẳng, cô càng yên lặng thì cậu càng hồi hộp, lúc thi đấu ghi bàn ba điểm quyết thắng cũng chưa từng căng thẳng như vậy. Cậu nắm chặt tay rồi lại thả lỏng, thầm hít thở sâu, cuối cùng ngước mắt nhìn cô, giống như vị khách không mời mà đến vô tình xông vào lãnh địa người khác, đầu óc choáng váng, không biết nên làm gì.
Thế nhưng, người căng thẳng lại chỉ có mỗi mình cậu.
Khương Doãn Nặc giả vờ như không có chuyện gì xảy ra theo dõi phim dài tập đang đến lúc cao trào. Lúc này, cô gái õng ẹo cuối cùng cũng một hơi nói xong mười lần câu “Tôi choáng”, Khương Doãn Nặc không nhịn được toát mồ hôi lạnh, cho đến khi xác định bản thân không chịu được bầu không khí này nữa mới vội vàng cầm áo ngủ, chạy như trốn vào nhà tắm.
Nước trong vòi hoa sen trút xuống, cô nhất thời quên cởi đồ, ngây ngô nhảy vào bồn tắm.
Loạn rồi, tất cả đều loạn rồi.
Hứa Khả ngồi xuống bên giường, bất lực gãi đầu.
Một lúc sau, cậu bước đến cửa nhà tắm, gõ cửa, nghe thấy tiếng nước bên trong nhỏ dần, mới nói, “Tôi ra ngoài đây, chị ngủ sớm nhé”.
Tuy đêm trên núi hơi ẩm ướt lành lạnh, song dù sao cũng là tiết trời tháng Năm, Khương Doãn Nặc cuộn tròn trong chăn, không bao lâu liền thấy nóng nực khó chịu. Cô đẩy chăn ra, chỉ đắp một góc lên người, nhưng lại cảm thấy hơi lạnh. Lặp đi lặp lại nhiều lần, không thể nào ngủ được, nhìn điện thoại, đã mười hai giờ khuya.
Chiếc giường đơn cách đó một mét vẫn để trống, chỉ để lại một ngọn đèn vàng nhạt nho nhỏ trên đầu giường.
Hứa Khả không mục đích đi dạo trên phố một lúc, sau đó ghé vào hàng net, đánh CS.
Thoải mái giết chóc trong không gian nóng như thiêu đốt làm cậu tê liệt.
“Chết tiệt, đá mình ra rồi”, người ngồi bên cạnh ra sức gõ bàn phím.
Người đó đứng dậy đi lại khắp nơi trong hàng net, cuối cùng đứng lại bên cạnh Hứa Khả, “Tôi bảo này, không phải là cậu đá tôi ra đấy chứ”.
“Không phải”, Hứa Khả không ngẩng đầu trả lời cô gái ở đằng sau.
Cô gái thò đầu qua nhìn màn hình máy tính của cậu, mái tóc dài uốn cong màu nâu nhạt rũ xuống vai cậu, “Chơi khá đó”, cô nói, “Thêm tôi vào đi, chúng ta cùng tiêu diệt bọn họ”.
Thế là hai người kết bạn tại hàng net, cùng là phong cách nhanh chóng tàn nhẫn, cuối cùng đại thắng, cô gái ở bên cạnh cười ha hả vui cả nửa ngày trời.
Hứa Khả nhìn thời gian, hai giờ sáng, thật sự không trụ nổi nữa, chuẩn bị quay trở về.
“Về rồi à, cùng đi đi”, cô gái đứng dậy, tràn trề sức sống đi theo sau cậu.
“Tôi tên Chu Tiểu Toàn, còn cậu”, cô gái theo kịp bước chân cậu, đưa tay ra với cậu.
Cậu nhẹ nhàng nắm tay cô, “Hứa Khả”.
Chu Tiểu Toàn cười khanh khách, “Cái tên nữ tính quá, tên ở nhà của cậu có phải là Khả Khả không”, sau đó cô lại khẽ kêu hai tiếng, “Khả Khả, Khả Khả”.
Trong lòng Hứa Khả khựng lại, khẽ nhíu mày, “Đừng gọi tôi như vậy”.
Chu Tiểu Toàn chẳng thèm quan tâm bĩu môi, “Lạ lắm sao”.
Hai người trò chuyện câu được câu mất, mãi đi đến cửa phòng Hứa Khả.
Chu Tiểu Toàn nói, “Ê, chúng ta thật là có duyên, cùng nhà trọ, cùng tầng lầu, tôi ở bên kia”, cô chỉ chỉ căn phòng ở cuối hành lang, “Tối mai cậu vẫn ra ngoài chơi chứ?”
“Chắc có”, Hứa Khả ngẫm nghĩ rồi trả lời.
Chu Tiểu Toàn nói, “Vậy được, chín giờ tối, tôi đến đón cậu, đợi tôi nhé”, nói xong, ngâm nga hát nhàn nhã đi mất.
Hứa Khả mệt mỏi vuốt sống mũi, khẽ mở cửa phòng, bước vào trong.
Ban đầu cậu đi về phía giường của mình, nhưng giữa chừng lại đổi hướng.
Người trên giường hít thở đều đều, trông như đã ngủ say, mái tóc dài xõa bên gối.
Hứa Khả đứng bên cạnh một lúc, cuối cùng vẫn cúi người, hai tay cậu chống lên giường, lặng lẽ ngắm cô, cô cách cậu gần như vậy nhưng lại rất xa.
Tối hôm sau, tiếng gõ cửa vang lên, Khương Doãn Nặc nhìn giờ, thầm nghĩ thật là đúng giờ.
Hứa Khả đang tắm. Khương Doãn Nặc ném chiếc điều khiển trong tay lên giường, chậm rãi đi mở cửa.
Khoảnh khắc cửa mở ra, Chu Tiểu Toàn hơi ngây người, cô nhìn thấy một cô gái khoảng chừng tuổi mình, hoặc nhỏ hơn một chút, mặc bộ đồ thể thao ở nhà màu xanh nhạt, mỉm cười đứng dựa vào tường. Dáng vẻ khá lanh lợi, nhưng lại ẩn chứa khí chất mang theo sự ngang ngạnh.
“Hứa Khả đâu”, Chu Tiểu Toàn nhìn đằng sau cô, miệng nhai kẹo cao su, vẻ mặt mang theo tia ngạo mạn theo thói quen.
Trang điểm mắt khói tối màu, tóc uốn để thả, dáng người tràn đầy sức sống… Khương Doãn Nặc thầm thở dài, thằng nhóc xấu xa có gì tốt mà bên cạnh luôn là sủng vật thế chứ, “Còn đang tắm”, cô trả lời.
Lời chưa nói xong, Hứa Khả đã từ nhà tắm bước ra, tóc còn ướt nước, áo thun trắng, quần vải bông dài màu nâu nhạt. Chu Tiểu Toàn đánh giá cậu từ trên xuống dưới, trong lòng nghĩ rằng, thằng nhóc này thật đẹp trai.
Hứa Khả chào cô rồi cầm điện thoại và chìa khóa trên bàn cho vào túi áo, lại nói với Khương Doãn Nặc, “Chị khóa cửa kỹ vào, tôi mang theo chìa khóa”.
“Ừ”, Khương Doãn Nặc gật đầu, khép cửa lại.
Chu Tiểu Toàn vui vẻ, “Bạn gái cậu ngoan thật đấy, nửa đêm còn thả cậu một mình ra ngoài chơi, thật cam lòng”.
Trong lòng Hứa Khả nói, vì tôi là em trai chị ấy.
Khương Doãn Nặc không ngừng ấn điều khiển, đổi kênh tivi hết lần này đến lượt khác, đột nhiên cô ném điều khiển xuống sàn nhà.
Trong quán bar của làng du lịch, Lục Trình Vũ đang tán gẫu cùng vài người bạn. Một người bên cạnh khẽ kêu lên, “Có một người đẹp mới vào, bên cạnh không có đàn ông, tôi đi trò chuyện cùng cô ấy”.
Lại có một người cười khì khì, “Gì thế kia, đó không phải Khương Doãn Nặc sao”.
Lục Trình Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Doãn Nặc đang ngồi xuống trước quầy, gọi một ly rượu. Cô uống một ngụm rượu lớn, không lâu sau lại gọi một ly nữa.
Hai người lúc nãy lần lượt lớn tiếng nói với cô, “Doãn Nặc, thong thả thôi”.
Bây giờ Khương Doãn Nặc mới phát hiện ra họ, cười vẫy tay với họ.
Lục Trình Vũ bước đến, “Sao lại đến đây một mình”.
“Chán quá”, cô uể oải cười.
“Uống như vậy sẽ say đấy”.
“Yên tâm, tửu lượng của mình rất tốt”, nói xong lại uống hết một ly.
Lục Trình Vũ nhíu mày nhìn cô, cúi xuống bên tai cô hỏi một câu, “Hứa Khả đâu?”
“Ai biết, hoạt động của cậu ấy nhiều lắm”.
Lục Trình Vũ vẫy tay lại gọi thêm hai ly rượu, “Cậu uống đi, say rồi mình cõng cậu về”, lông mày cậu đen đen, dưới ánh đèn vàng vô cùng xinh đẹp.
Khương Doãn Nặc không nhịn được nhìn thêm lần nữa, cùng là hàng lông mày rậm đen, rất đẹp, nhưng đáng tiếc, cậu không phải là cậu ấy. Một lúc sau, cô mới nói, “Không cần, bỗng nhiên mình… muốn đánh cược với bản thân một lần. Có điều khả năng thắng không lớn, mình rất xúi quẩy.”
“Là gì vậy”, cậu hiếu kỳ hỏi.
“Ha ha”, cô cười nhưng không trả lời, “Mình muốn ở một mình, được không?”
Không ngờ cô sẽ nói như vậy, Lục Trình Vũ trước giờ không thích miễn cưỡng người khác, cậu từ từ bước ra ngoài, mới đó mà đã hai giờ sáng, mấy bạn học cùng đến đều đã về hết. Cậu quay đầu nhìn cô gái dưới ánh đèn, nhớ đến buổi chiều mưa bay hôm ấy, trên khán đài cạnh sân tập, bóng dáng đau buồn cô đơn chẳng băn khoăn gì, dường như nhìn thấy tận sâu trong tâm hồn yếu đuối, là sự cô đơn vắng lặng vô bờ. Trong đám đông, cô đã quen chôn vùi thật sâu những điều này.
Cậu không biết mình có thể mở được cánh cửa tâm hồn đó không, cậu sớm đã bị nhấn chìm trong đám đông người. Trong lòng bỗng nhiên có một âm thanh đang nói, “Thôi bỏ đi”. Cậu cầm điện thoại bấm số, người trước giờ luôn bình tĩnh đột nhiên cảm thấy hơi nóng giận, gầm lên một câu với ống nghe, “Mẹ kiếp cậu đang ở đâu?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...