- Đờ mờ, tụi bây tránh ra hết. Đứa nào còn nhìn nữa thì đừng trách bà ác.Giọng con My the thé bên tai tôi, thực sự rất cảm động, bạn bè là phải vậy chứ. Thử hỏi một đứa đang chịu phạt phải xách hai xô nước đứng trước cửa lớp mà còn có mấy đứa ăn no rỗi hơi đứng chỉ trỏ có nhục không chứ?
Giờ ra chơi tôi hằng mơ ước giờ đây thành địa ngục rồi, cũng may mà có hai đứa bạn tốt ơi là tốt nữa chứ. Con My thì đứng quạt cho tôi, luôn miệng chửi thề để đuổi mấy đứa nhiều chuyện kia đi. Còn Thảo Anh thì khỏi nói rồi, mặt nó tỉnh đến độ đáng sợ, trên môi vẫn là nụ cười nửa miệng quen thuộc, nhưng hôm nay lại đểu hơn vài phần, cái cây dài hơn một mét bằng kim loại cứ nhịp nhịp vào bàn tay, tôi trông mà còn kinh hồn nữa huống gì mấy đứa nhiều chuyện kia.
Nhắm mắt tận hưởng cái cảm giác mệt mỏi, nhục nhã này được một hồi thì cảm thấy là lạ, không nghe tiếng chửi của con My, cũng không nghe tiếng nhịp gậy của Thảo Anh, không nghe tiếng bàn tán của lũ nhiều chuyện. Chẳng lẽ tụi nó bỏ đi hết rồi sao? Mở mắt ra một phát là biết hết!
Mở mắt ra tôi chỉ thấy một gương mặt đẹp đến phát hờn đang mỉm cười nhìn mình, dưới ánh nắng gương mặt ấy càng lung linh hơn, là hắn!
- Sao anh ở đây?
- Đến để giải cứu em.
Hắn ta ngắn gọn, tay vẫn lấy khăn giấy lau mồ hôi cho tôi.
- Giải cứu bằng cách nào? Cô Thúy kinh lắm nhé, bà ý lại rất ác nữa còn...
Chưa kịp nói hết câu thì đã bị ai đó bịt chặt miệng rồi ra hiệu im lặng.
- Đừng nói vậy, kẻo cô ấy nghe là em thảm đấy.
- Vậy anh mau giúp em đi, em không muốn có một làn da rám nắng khỏe mạnh đâu!
Hắn ta mỉm cười nhẹ gật đầu, lại nói.
- Em vào lớp đi, mọi thứ để anh lo.
Ách, muốn chết người hay sao vậy, câu nói đậm chất ngôn tình này có sức sát thương cao ngất ngưỡng đối với một đứa ngây thơ từ bé như tôi. Nói thật chứ lúc đầu tôi chỉ thích cái nhan sắc hiếm thấy của hắn ta thôi, rồi càng ngày hắn càng có những cử chỉ ngọt muốn tan chảy, làm tim tôi có tí rung rinh đến nổi nói với đám bánh bèo kia hắn là bạn trai tôi ý, hắn biết chắc tôi chỉ có nước độn thổ. Chắc hắn cũng có tình cảm với tôi đấy! Tôi có sức hút từ bé mà lị...
Mặc cho tôi vẫn ngơ ngơ nghĩ ngợi, hắn ta đã bẹo má xoa đầu đủ kiểu, lại còn nhẹ nhàng vén những sợi tóc của tôi qua một bên rồi phán một câu thần thánh :
- Anh rất thích những cô gái có chiều cao khiêm tốn, rất dễ thương!_Tôi cảm nhận được hắn có một cái gì đo rất phiền não nhưng không tài nào nhìn ra nổi.
Khiêm tốn cái nồi! Tận một mét sáu ba đấy nhé, dì tôi nói con gái mà cao hơn mét sáu là đẹp rồi. Nhưng thử ngẫm nghĩ mà xem, từ khi vào cái trại tâm thần mang tên 10D7 này, tôi cao thứ hai lớp từ dưới đếm lên ý.
- Này em nghĩ gì mà tập trung vậy?
Ai đó hỏi, nếu hắn mà biết được tôi chửi hắn chắc tôi sẽ chết không chỗ chôn.
- Em cao một mét sáu ba đó, không phải chiều cao khiêm tốn!
- Nhưng anh cao tận một mét bảy chín, vẫn hơn em chứ? Ai thấp hơn thì trong mắt anh khiêm tốn vẫn mãi là khiêm tốn thôi!
Đấy, ăn học cho lắm vào rồi lấy cái lí do vô lí này ra cãi với tôi. Tôi thề sẽ siêng năng uống sữa để cải thiện chiều cao. Không chỉ một mét bảy chín đâu, mà sẽ một mét tám luôn đấy! Mắt vẫn giật liên hồi, nhưng tôi biết đây là một điều không bao giờ xảy ra.
Cãi nhau một hồi tôi cũng vào lớp, hắn thì lấy cái bản chất ''trò ngoan, trò giỏi'' của mình đi nịnh cô Thúy, thế là tôi thoát một màn đẹp đẽ. Tiếp tục sự nghiệp buôn dưa lê bán dưa muối nào!
Thảo Anh nhìn tôi bằng con mắt vô cùng phức tạp, nó hỏi :
- Mày với anh Nguyên tiến triển tốt nhỉ?
- Đương nhiên rồi, bà mày đây 'chucheo' thế cơ mà.
Nó nhếch mép, nụ cười mang vài phần lo lắng :
- Mày nên suy nghĩ kĩ lại mối quan hệ này đi, anh ấy thực sự không đơn giản như mày nghĩ đâu Lam à.
- Bà đây đếch thèm quan tâm, bây giờ vẫn tốt mà, tuy anh ấy nói muốn quan tâm tao nhưng vẫn chưa tỏ tình mày ạ. Chắc muốn tìm hiểu thêm ý.
- Tao chỉ muốn nhắc nhở mày thôi, mày hãy nghe tao mà suy nghĩ và quan sát thái độ của anh ấy. Đôi khi những thứ mày thấy và tin tưởng sẽ là nhát dao đâm ngược lại mày đấy.
Nó nói rồi nằm ườn ra bàn.
Nhỏ này hôm nay bị gì ý, nói như là thánh vậy. Kêu tôi quan sát hắn ta sao? Có thánh mới biết hắn ta nghĩ gì, một sự che dấu quá sức hoàn hảo mà một đứa như tôi thì mù tịt cảm xúc sao nhìn ra nổi?
~*~
Đôi khi con đường tận cùng của sự ngu dốt là đã tin tưởng nhiều người một cách thật dại dột. Và sự dại dột đó là mở đầu cho một bi kịch, tất cả vẫn mới là bắt đầu cho cuộc chơi đẫm máu và nước mắt về sau, con người sẽ không còn là chính mình nữa mà đã bị sự thù hận điều khiển để lột xác hoàn toàn thành một ác quỷ đích thực.
Cuộc sống không chỉ có màu hồng, nó muôn màu muôn vẻ, có cả màu đen nữa. Có lẽ mở đầu là sự êm đềm đến rợn người, sau đó sẽ là một kế hoạch hoàn hảo đã được vạch ra cả chục năm nay. Sẽ có một ngày ác quỷ trở về và gieo rắc đau khổ cho mọi người, những bí mật tội ác đã chôn vùi nhiều năm lại được tái diễn, liệu đâu đó còn có dấu chân hạnh phúc? Sẽ có ánh sáng rửa sạch mọi thứ tội lỗi, hay con người vẫn bị xoáy vào vòng quay đẫm máu?
Một kế hoạch quá sức hoàn hảo đã được vạch ra, những con ác quỷ đội lốt người đang chờ ngày tái xuất... Và, sự trở lại đó vẫn còn là một ẩn số không biết lúc nào sẽ diễn ra...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...