Yêu Hoặc
Mặt trời ban mai báo hiệu một ngày mới.
Được ánh sáng nhu hòa vuốt ve, núi Âm Dương trở nên mỹ lệ mà xinh đẹp không bút nào tả xiết.
Thân ảnh suy nhược dưới dương quang cũng vội vã bận rộn.
Ngươi đang làm gì đó?
Tử Chiêu đi đến bên cạnh khẽ hỏi.
Ta đang tìm thêm củi khô để đốt a!
Mị Sinh như trước cười thật ngây thơ.
Ta nghĩ ngươi tốt nhất là cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi, thương thế của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn mà.
Bế hắn đem về đặt lên đệm cỏ, Tử Chiêu một người bắt đầu chạy ra ngoài lăn qua lăn lại.
Mị Sinh nâng cằm híp mắt tỉ mỉ quan sát con mồi của mình.
Khẽ liếm mỗi, y bỗng nhiên có chút chờ mong được cái tên ngọc diện thư sinh kia đặt ở dưới thân giao hoan.
So với 998 kẻ tầm thường trước đây, cảm giác quả thực là tốt hơn rất nhiều.
Ăn đi.
Mị Sinh nhìn chén gạo kê chúc trước mặt mà có chút kinh ngạc.
Cái này ngươi lấy ở đâu vậy?
Ở phía sau miếu ta tìm được rất nhiều túi gạo nhỏ.
Nhất định di vật của người nào đó để lại.
Mị Sinh chậm rãi tiếp nhận chén cháo ấm áp.
Trong nháy mắt hai ngón tay khẽ ma sát.
Cảm xúc ngọt ngào chạy dọc thân thể.
Tại sao lại đỏ mặt a? Ngươi thấy khó chịu ở đâu sao?
Tử Chiêu ôn nhu sờ sờ trán của Mị Sinh.
Không có.
Mị sinh bỗng nhiên không được tự nhiên lánh khai Tử Chiêu, gương mặt cũng khó có thể nở nụ cười quyến rũ như thường ngày.
Vậy là tốt rồi, hôm nay ta đưa ngươi ra ngoài tìm đường xuống núi được không?
Tử Chiêu đứng lên suy nghĩ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài miếu.
Khóe miệng khẽ nâng lên, Mị Sinh thầm nghĩ, muốn rời khỏi núi Âm Dương? Đúng là vọng tưởng.
Ai có thể phá nổi kết giới mà Yêu Cơ vương đã giăng mắc?
Trong truyền thuyết người duy nhất có thể phá trận rốt cuộc vẫn phải chết oan chết uổng không phải sao?
Bằng ngươi một kẻ thư sinh?
Ta nhất định sẽ dùng trái tim mỹ lệ kia để đổi lấy tự do.
Quả nhiên cả một ngày dài phí công.
Tử Chiêu không cam lòng, nhăn mặt nhíu mày.
Chớ có cau mày như vậy, trông thật khó coi.
Vuốt vuốt mi gian đối phương, nhãn thần Mị Sinh mềm như nước hồ thu.
Chân đã đỡ hơn chưa?
Tử Chiêu vẫn như cũ ôn nhu, thanh âm từ tính làm cho kẻ khác muốn ngất xỉu.
Còn có chút yêu thương.
Xấu hổ cúi đầu, là thật tâm hay giả bộ chính mình đều phân không rõ.
Chúng ta tìm một chỗ nghỉ chân vậy.
Tử Chiêu chịu thua thở dài khẽ nói.
Vì vậy lại đành trở về ngôi miếu đổ nát.
Buổi tối gió lạnh cẩn thận thân thể.
Tử Chiêu cởi ngoại bào của mình dịu dàng phủ lên thân thể đối phương.
Vậy còn ngươi?
Mị Sinh nhìn tấm áo đang khoác trên người mình kinh ngạc hỏi.
Ta không sao đâu, nhìn ngươi gầy yếu như vậy chỉ sợ trúng gió sẽ ốm mất.
Tử Chiêu đứng lên mỉm cười.
Đến đây đi, cùng nhau đắp, nếu không trong lòng ta sẽ cảm thấy vô cùng bất an.
Mị Sinh khẽ nâng tay, tư thế vừa có điểm ngây thơ vừa có điểm làm nũng.
Khả ái đến cực điểm nhưng cũng mị hoặc đến cực điểm.
Đây là do Yêu Cơ vương ── Nhan dạy cho hắn.
Kẻ kia từng nói, trên thế gian này nam nhân tối không thể chịu được nhãn thần vô tội cùng nhu hòa.
Cho dù ngươi thân là nam nhi vẫn có thể phát huy điểm ấy vô cùng nhuần nhuyễn.
Bởi vì ngươi sở hữu một đôi mắt thật ngây thơ nhưng cũng tà ác.
Không ai khả dĩ tránh được loại yêu hoặc như vậy, trong nháy mắt nhất định sẽ lộ ra bản tính thật sự.
Thế nhưng lần này mọi chuyện xảy ra hoàn toàn ngoài dự liệu.
Tử Chiêu chỉ đơn giản đi tới thay hắn chỉnh lại y phục, nói:
Hảo hảo ngủ đi, ngày mai ta lại mang ngươi ra ngoài.
Ngày mai ta lại mang ngươi ra ngoài.
Những lời kia tựa như ma chú vô vọng mà thống khổ.
Mị Sinh nhìn thân ảnh đang đưa lưng về phía hắn, thật lâu vẫn không thể lấy lại bình tình.
Có thể sao? Ngươi có thể mang ta ra ngoài sao?
Trăm năm qua không biết có bao nhiêu người từng nói sẽ dẫn ta rời khỏi đây.
Trong trăm năm ấy cũng không biết bao nhiêu người phải chết dưới móng vuốt của ta.
Chưa một ai có thể đưa ta rời khỏi chốn này.
Bởi vì ta không ra được mà các ngươi cũng ra không được.
Thực sự là một gã thư sinh ngốc nghếch khiến cho kẻ khác phải yêu thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...