Yêu Hoặc Phật Tâm



Edit: V.O

"Yêu nghiệt, dám tới Kim Sơn Tự." Giọng hắn nhàn nhạt, không quá lớn, nhưng ta có thể nghe rõ ràng. Chỉ thấy hắn hơi nghiêng người qua, lộ ra nửa ánh mặt trời, lẳng lặng quét qua mặt hắn, hắn nhìn chằm chằm ta, dường như nhìn thấu tất cả. Ta chỉ biết là trong nháy mắt con ngươi của ta phóng đại, cảm thấy thời gian cũng ngừng nửa phần.

Ta vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa. Bây giờ bề ngoài là rắn, lại có cảm giác mặt nóng đỏ. Người này, người này khiến linh hồn của ta bắt đầu nóng lên, hốt hoảng không biết làm sao. Ta chưa bao giờ có cảm giác này. Hắn mi mục thanh tú, mặc dù quanh thân tản ra hơi thở bình thản mà an tường, nhưng mặc quần áo tăng lữ màu trắng, có vẻ xa cách lạnh lùng không thân cận. Hòa thượng này, vẻ ngoài thật đẹp. Nhất thời ta cũng không biết dùng từ gì để hình dung, chẳng qua là cảm thấy, đẹp...

"Ngươi...là người phương nào?" Nếu nhìn một cái đã nhận ra thân phận của ta, nói vậy cũng là người lợi hại, ta cố gắng ổn định linh hồn run rẩy mất khống chế của mình, lên tiếng hỏi.


"A di đà phật. Pháp Hải." Hai tay hắn tạo thành chữ thập, nhẹ nhàng nói ra hai chữ khiến ta nghẹn họng nhìn trân trối!

Pháp Hải? Hắn là Pháp Hải? Ta sững sờ nguyên tại chỗ, không phải Pháp Hải là lão đầu râu bạc không thông đạo lý, cậy mạnh sao, sao lại biến thành một hòa thượng còn trẻ đẹp như vậy? Nhưng mà, thật là, quá đẹp. Ta nghĩ lúc này nhất định là ta ngốc rồi, yêu quái khác thấy sát tinh hung danh quát sát này trốn còn không còn kịp nữa, mà ta lúc này lại táo bạo nổi lên mê trai. Đợi đến lúc hắn cầm Kim Bát lên hướng về phía ta, Kim Bát ở trước mặt ta cản tầm mắt của ta, ta mới nghĩ tới phải chạy trốn. Đáng tiếc, đã chậm...

Kim quang chói mắt, tiếng nói hỗn loạn, ta bị thu vào trong Kim Bát. Hòa thượng này dùng mỹ nam kế! Ta không phục! "Ngươi thả ta ra, ta không làm chuyện gì xấu!" Ta đụng vào bốn vách, phát ra tiếng vang bang bang, dẫn tới sự chú ý của hắn.

"Xà Yêu năm trăm năm còn chưa hóa hình lại dám tới Kim Sơn Tự quấy rối." Hòa thượng lẳng lặng nói: "Ngươi nói ngươi không tới làm chuyện xấu, nơi này người phàm phần đông, nếu ngươi không tới làm chuyện xấu, sao không tu luyện trong núi sâu?" Hắn cúi đầu nhìn ta. Ta cúi đầu, thật ra thì hắn nói vẫn rất có đạo lý, ta là tới trộm, không, tới mượn Xá Lợi, đây coi như là làm chuyện xấu. "Nhưng ta lại không làm." Ta chỉ giải thích một câu không có sức thuyết phục gì.

"A di đà phật." Pháp Hải chỉ đáp lại ta bằng một câu A di đà phật lạnh nhạt. Rồi bưng ta đi tới trước. "Này, hòa thượng thối, ngươi muốn đưa ta đi đâu?" Pháp Hải chính là Pháp Hải, cho dù đổi thành hòa thượng trẻ tuổi anh tuấn giá trị nhan sắc cao, vẫn là một tên kiêu căng danh xứng với thật, cậy mạnh vô lý, hòa thượng thối vô lý không giảng đạo lý!


"Hòa thượng, ngươi mau thả ta ra!" Ta vòng tới vòng lui ở trong Kim Bát, thứ nhỏ như vậy, hết sức chắc chắn, bất kể ta lăn lộn thế nào, cũng không ra được. "Hòa thượng ca ca, ngươi xem ta cũng chưa từng làm chuyện xấu, vậy, ngươi thả ta ra, ta lập tức trở về rừng núi tu luyện có được không." Ta bất đắc dĩ, vẫn lựa chọn nói mềm, ôm hi vọng biết đâu hòa thượng này nổi lòng tốt, thả ta đi.

"A di đà phật, đương nhiên bổn tọa sẽ thả ngươi." Pháp Hải gật đầu, giọng nói không thay đổi âm điệu, nhìn ta nói.

"Vậy bây giờ thả ta ra đi." Ta vừa nghe, vẩy cái đuôi, có chút lấy lòng nói. Hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, chạy thoát thân trước rồi nói.

Hắn liếc nhìn ta, cũng không trả lời ta, tay áo đắp lên, cứ như vậy


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui