đối với một người đột nhiên xuất hiện ở trong động, cả hai cùng vang lên một hồi chuông cảnh cáo, kinh hoảng rất nhiều, cảnh giác khi nhìn hồ ly Bạch đang nằm trong lòng hắn, béo vù vù , đều lui thành một đoàn.
Hay là. . . . . .
Trên mặt một trận kinh ngạc.
Nam tử áo trắng giống như tiên nhân lâm cảnh, y phục tung bay trong gió, núi non giống như đứng thẳng, nguyệt oản tinh đồng,(ánh trăng như đang thương tiếc) cười rộ lên như băng tuyết băng liên, ngạo mà thánh khiết, cánh tay có xu hướng muốn hai mẹ con im lặng chớ có len tiếng,(giống như động tác "suỵt") áp chế nghi hoặc của mọi người.
tại dười bầu trời này nhất thời tràn đầy một mảnh yên tĩnh, duy nhất chỉ còn nàng oanh oanh những lời nói vô nghĩa, thật cẩn thận đem tiểu hồ ly đặt trên cái giường của tiểu hồ ly, tiểu hồ ly xoay người một cái giống như từ một nơi khác lui tới đứng lên, hoàn mỹ giống như nhất thảm tuyết vũ.
Ngón tay hướng về phía trước điểm một chút, một đạo màu trắng tỏa ra giống như cái lồng màu trắng đem nàng bảo hộ phía bên trong.
Tiểu Mạc Ly hé miệng không nói, trên mặt mang theo một tia tùy ý tức giận, trong ánh giống như một tiểu hài đồng, sâu xa làm cho người ta có cảm giác bình yên.
Nương một mình thi nhau đoán, theo cử chỉ tiếp theo của hắn, có thể kết luận hắn không có ác ý, nhưng mà ở chổ tiểu hồ ly đang ngủ lại thiết lập kết giới, điều này rõ ràng là xem hai người bọn họ là những kẻ ác ôn mà.
Nhất định là bởi vì chuyện lúc trước đã nói là muốn chưng hồ ly bảo lên mà ghi hận, nhưng mà hai mẹ con bọn họ cũng đã chịu tội , bị cái mùi trung tiên của hồ ly chết tiệt này huân cho trời đất cũng đảo điên luôn rồi, đây là đòi mạng mà, mùi rắm thúi của hồ ly này tanh tưởn kéo dài đến buồn nôn.
Tiên nhân nhìn hai người bọn họ, đem ánh mắt của cả hai thu vào trong mắt tỏ vẻ không hài lòng, bờ môi khiêu gợi của hắn dương lên, "Nhị vị lúc này vẫn còn ở trong động, là vì chuyện gì?"
Đầu tiên là ánh mắt của mẫu thân nhìn hắn hắn mang cử chỉ bất phàm, chắt chắn không phải là hạng người bình thường.
"Không nói gạt ngươi, chúng ta là bị người đuổi giết, nhất thời vô ý rơi vào trong động, hiện tại đang lo lắng cho tánh mạng của mình."
Cô gái trước mắt thanh lệ thoát tục, nói chuyện leng keng hữu lực, không hề úy kỵ.
Làm cho người ta có một loại cảm giác trên cao nhìn xuống, bỗng nhiên nhớ tới, giữa Linh Sơn nổi bật mùi máu tươi, nhất định cùng với hai người này có liên quan.
"Hay là chuyện sát hại vào buối sáng là do các ngươi dựng lên?" vân đạm phong kinh phun ra những lời này, dư quang nơi khóe mắt ném qua hai người.
"Đúng vậy, chúng ta chủ ý là vòng qua Linh sơn quay về quê cũ, nhưng nửa đường lại bị kẻ xấu chặn lại, may mà nhóm gia nô tận lực bảo vệ chúng ta lên Linh Sơn xin giúp đỡ, nói đến cũng khéo, cho là chúng ta cùng tiểu hồ kia ly hữu duyên, cho nên mới ở trong động của tiểu hồ ly tránh thoát một kiếp, thật không có ác ý, hi vọng đại hiệp ngươi có thể ra tay đưa chúng ta quay về kinh, ngày sau tất đăng môn hậu tạ."(đăng môn: đến nhà)
Hảo một cái nữ tử, nói thẳng chủ đề, ánh mắt như ưng, tâm tư rất thâm, làm cho người ta không thể không bội phục.
Nam tử trong mắt toát ra vẻ tán thưởng, nhìn thoáng qua tiểu hồ ly còn đang nói mê, ở giữa kết giới, mắt thấy nàng không bị bọn họ quấy rầy, tiếp tục lăn mình không già đi, hắn có dự cảm, tương lại này chỉ có thể yêu tiểu hồ ly vì thế nên thay đổi một chút.
dưới Linh Sơn, phượng quyết ngàn năm, có phải hay không nàng vẫn như cũ vẫn còn nhớ rõ hắn!
Tiểu Mạc Ly mắt lạnh nhìn nam tử trước mắt.
"Tiểu Bạch đích thị là tiên hồ sống trên núi Linh Sơn, thuở nhỏ ở Linh sơn tập thuật, nhưng nàng cũng không có duyên tu tiên, đã có đế lăng tinh chiếu rọi, hôm nay các ngươi cùng nàng kết duyên dưới trần, ngày khác chỉ mong các ngươi có thể đối xử tử tế với nàng, nếu các ngươi có thể đáp ứng, ta nguyện hộ tống các ngươi an toàn để quê cũ!"
Hai mẹ con nghe xong như lọt vào trong sương mù, đầu đầy mồ hôi, người này nói chuyện cũng quá lạc đề!
Bọn họ cùng Tiểu Bạch hồ dù có duyên phận thì cũng chỉ giới hạn đến ngày hôm nay, ngày khác trở lại hoàng thành, làm sao lại có thể tương phùng.
Tiếp tục gật gật đầu, xem như đã bằng lòng đáp ứng .
"Tuyệt không nuốt lời?" Tiên nhân có vẻ lo lắng lên tiếng xác nhận.
"Tuyệt không nuốt lời." Hai mẹ con không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng yêucầu, điều kiện này thật sự là rất đơn giản .
"Nếu như nuốt lời, ngày khác chớ trách ta vô tình." trong lời nói lạnh như băng, giống như la sát từ địa ngục, thanh thanh làm xao động trái tim bọn họ.
"Sẽ không, lời bổn cung đã nói đáng giá ngàn vàng, cùng lắm thì, Bổn cung đem tiểu hồ ly mang theo vào trong cung, nuôi nhốt cho đến khi lớn lên, mãi tới trăm năm sau cho đến lúc quy lão."
Hoàng hậu ngoài miệng vẫn không sửa được vẫn tự xưng mình là ‘ Bổn cung ’, không nghĩ tới mình đã lỡ miệng, tiểu Mạc Ly Bạch vội kéo kéo góc áo nương.
Vội che miệng lại, sau đó róc rách hỏi, "Ngươi không có nghe đến cái gì đi?"
"Ngươi cứ nói đi?"
". . . . . ."
"Mặc kệ về sau Tiểu Bạch sống ở nơi nào, ta tin tưởng nàng gặp được các ngươi là duyên của nàng, cũng là kiếp của nàng, ta chỉ hy vọng ngày sau các ngươi có thể hảo hảo đối xử tử tế với nàng, đừng làm nàng chịu khổ."
Bởi vì một câu này của hắn, tiểu hồ ly bị hai mẹ con kia mang đi, sau này cũng bởi vì câu nói của hồ ly rằng nàng rất muốn phi thăng, tiện đà được đưa đến Lão Tử ở Quái Sơn quỷ bồi dưỡng, chính thức thay tên thành Quỷ Thiên Lãnh, cùng Đào Hoa Nam trở thành đồng sư môn.(cùng thầy)
【 kịch thấu: hồ ly cục cưng thiên 】
Ta là tiểu Bạch, mẹ ta kêu Tiểu Bạch, cha ta cũng kêu Tiểu Bạch, lúc trước N năm cũng đã cùng mọi người chào hỏi.
Ta di truyền tinh hoa của gia tộc hồ ly, ta sắc mà không dâm, chính là hạ dược làm cho cha già bổ nhào vào nương, thuận tiện quang minh chính đại nhìn toàn bộ quá trình;
Ta bướng bỉnh mà không xấu, chính là đánh ngất mẫu thân đem lên thanh lâu kiếm tiền công;
Ta thông minh mà không giảo hoạt, ngôi vị hoàng đế tiện tay mà đến, nghịch quân trong vòng một đêm toàn bộ tan rã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...