Bữa cơm chiều hôm nay đã chậm đi rất nhiều so với mọi khi, bởi vì Bộ Nguyên Ngạo đột nhiên quyết định đi đến sân khác qua đêm. Bọn hạ nhân rối cả lên, vì thế bữa cơm chiều tự nhiên dời lại một lúc lâu.
Uất Lam sửa sang lại thùng gỗ, thời tiết đã lạnh rồi, trời bắt đầu vào đông, mà quần áo nàng mang theo bây giờ đã sờn rách cả rồi, nên nàng luôn cảm thấy lạnh lẽo.
Du Hợp Trang không cho phép người ăn kẻ ở đốt than sưởi ấm trong phòng, nên vào đêm trong phòng rất lạnh. Buổi tối vừa rồi nàng ăn đồ ăn đã nguội lạnh, nên cảm thấy có chút đau bụng, nàng ngồi bên trên bãi đá ngoài căn phòng nhỏ, hít thở không khí trong lành, nàng mới cảm thấy dạ dày thoải mái được một chút.
Đêm càng sâu, ánh trăng càng chiếu rọi rực rỡ hơn, cảnh vật xung quanh được chiếu rọi rõ ràng bởi ánh sáng bàng bạc, giống như được phủ một tầng sương mờ ảo.
Ở cái hậu viện nho nhỏ này, đám kẻ hầu người hạ cũng không biết đi đâu cho ấm, nên chắc bọn họ thừa dịp chủ nhân không có ở đó, đều đến sân trước ấm áp trong viện mà nói chuyện phiếm. Uất Lam đứng lên, chuẩn bị về phòng, nàng không thích loại yên tĩnh này, nó làm cho nàng có cảm giác cô đơn.
Chợt nàng ngửi thấy mùi rượu phảng phất, vô tình liếc mắt nhìn qua, đã thấy dưới ánh trăng bạc, một thân ảnh quen thuộc đang đứng đấy. Nàng theo bản năng sợ hãi lùi lại, thân mình đụng vào bức tường phía sau…Nàng lập tức rũ mắt xuống, đứng thẳng người hướng về phía hắn mà thi lễ.
Hắn…không phải hôm nay đi sân khác sao? Nàng gục đầu xuống, cúi đầu đi về phòng, hắn đi đâu, đến nơi nào, hay ở bên người phụ nữ nào, cũng chẳng liên quan gì nàng cả.
Mùi rượu ngày càng nồng nặc, nàng cảm thấy cánh tay truyền tới cảm giác đau đớn, hắn đi lên phía trước nàng, giữ nàng lại. Nàng hoảng sợ nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, nhưng lại nhanh chóng cụp mắt xuống, đôi mắt này….Nàng không được phép nhìn thẳng.
“Buổi tối không ngủ được, nhớ ai sao?” Bộ Nguyên Ngạo cười mỉa mai, lạnh lùng nói: “Mẫn Lan Thao sao?”
Nàng vẫn im lặng, chuyện của nàng, không cần giải thích với hắn.
Nàng và Mẫn Lan Thao, dù có xảy ra chuyện gì, có giải thích với hắn cũng vô dụng mà thôi, vẫn là…vĩnh viễn.
“Quyến rũ y có gì tốt? Có thể cho cô ăn ngon, mặc đẹp, thoải mái mà sống sao?” Không thấy nàng trả lời, giọng nói của hắn càng tàn nhẫn thêm gấp bội.
Đây là lý do hắn nghĩ sao? Nàng cười mỉa mai, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói: “Đúng vậy!”
“Tiện nhân!” Hắn tức giận vung tay đẩy nàng ra, xoay người, nghênh ngang bỏ đi. Sự hận thù của hắn như trút toàn bộ trên cú đẩy này, nàng ngã nhoài xuống đất, khuỷu tay đau đớn, nàng nằm trên mặt nền đá lạnh lẽo, im lặng chịu đựng cảm giác đau đớn này, hưởng thụ sự đau đớn này.
Với hắn mà nói, nàng cùng lắm chỉ là một ả đàn bà đê tiện vì miếng ăn mà đi mê hoặc đàn ông. Nàng thật không hiểu, hắn đã nghĩ nàng ti tiện như thế, lại còn đặc biệt tự hạ mình đến đây làm gì kia chứ, nhục mạ nàng sao….Nàng cười, nàng lại tự cho là mình đúng rồi? Hắn sao lại có thể vì nàng mà đến đây, đại khái chắc là hắn uống nhiều rượu quá rồi, vô tình đi ngang qua nơi này mà thôi.
……………
Nàng chạm tay vào nước, lạnh quá….Lạnh tới tận xương tủy, bàn tay nàng nếu lại nhúng nước lạnh, sẽ lại tiếp tục bị hoại tử, nhưng nàng không quan tâm nữa.
Một bàn tay chống xuống nền đất, một bàn tay cầm lấy khăn tay, Uất Lam dùng sức chà mạnh trên mặt đường….Buổi tối ngày hôm qua, quả nhiên đã có một trận sương giá rơi trên mặt đất. Một mũi băng tuyết khẽ cứa vào tay nàng, khiến nàng đau đớn, loại đau đớn này giống như là bị rắn cắn, chui vào huyết mạch của nàng, khiến cả cánh tay nàng đau đến nỗi cứng đờ.
Nàng cả kinh, run run đôi môi, chậm rãi đứng dậy, là hàn độc sao! Không thể nào, lần phát tác trước chỉ mới có hơn mười ngày thôi mà…. Là nàng sơ sót sao. Ngón tay nhăn nheo của nàng co rúm lại, cánh tay nàng cũng đã bắt đầu run rẩy, nàng bối rối, vô tình va vào thùng nước. Nước trong thùng lập tức tràn ra ngoài, khiến nàng trượt ngã cả nửa người trên mặt đất, dòng nước lạnh như băng nhanh chóng thấm qua quấn áo đơn bạc của nàng, khiến cái lạnh nhanh chóng bủa vây nàng hơn.
Nàng sợ hãi…như thế này, hàn độc sẽ phát tác càng nhanh hơn.
Để đứng lên được, đã là khó khăn vô cùng, cơ trên đùi nàng bắt đầu co rút, nàng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt….Nếu nàng bị hắn phát hiện ra đang ở trong bộ dáng như thế này, hắn lại sẽ, lại sẽ……Tra tấn nàng như lần trước.
Không! Nàng thật sự sợ cảm giác bị Bộ Nguyên Ngạo lăng nhục….Cho dù Mẫn Lan Thao không thể cứu được nàng, thì nàng thà chịu đựng sự đau đớn tới xương tủy này, cố gắng đi đến Tu Đức Uyển, đi, đi tìm Mẫn Lan Thao. Y đã nói với nàng, chỉ cần mỗi khi hàn độc phát tác, nàng để cho y nghiên cứu mạch tượng, y sẽ lấy máu từ Bộ Nguyên Ngạo cho nàng, khả năng này quả thật rất mong manh, nhưng nàng thà tin y, đặt hết hy vọng vào y.
Chân nàng bắt đầu bị rút gân, không thể duỗi thẳng chân ra, nàng cuộn mình thành một bộ dạng hết sức ghê tởm, qùy rạp trên mặt đất…..Tu Đức Uyển, vẫn còn xa quá, xa tới nỗi khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng. Bây giờ vẫn còn quá sớm, căn bản không có người khác đi qua lại chỗ này, nàng, ngay cả người để cầu xin giúp đỡ, cũng không có.
Lại một cơn đau đớn khác ập tới, nàng run rẩy kịch liệt hơn, cắn chặt môi, ngón tay cào mạnh trên nền đất ẩm ướt….Trước mắt nàng, cảnh vật bắt đầu mơ hồ, u ám, nàng còn có thể kiên trì được bao lâu nữa đây? Dù không thể kiên trì chịu đựng được nữa, nàng cũng sẽ không quay đầu lại!
Bỗng có ngươi đỡ nàng ngồi dậy, dấy lên cho nàng một tia hy vọng: “Đưa ta, …đưa ta đến Tu Đức Uyển.” Đôi mắt nàng mờ mịt, không hề có tiêu điểm, nhỏ giọng van xin.
“Tu Đức Uyển? Mẫn Lan Thao có thể cứu cô sao?!” Hắn cúi đầu xuống nhìn nàng, giọng nói đầy chế giễu, nàng cố gắng nhìn cho rõ, tập trung ánh mắt, thật sự….là hắn!
Cảm giác đầu tiên của nàng là xấu hổ.
Ba năm rồi, mỗi khi hàn độc phát tác, nàng đều âm thầm cảm thấy may mắn, hắn không nhìn thấy bộ dạng xấu xí đó của nàng….Dường như đã thành thói quen.
Nhưng mà, hiện tại, nàng đã không cần phải để ý tới nữa, hắn nhìn thấy thì đã sao? So với sự xấu xí này, thì điều hắn mong muốn nàng phải chịu còn nhiều hơn rất nhiều.
Uất Lam đau tới nỗi không thể nghĩ ngợi được gì, nhưng theo bản năng lại cảm thấy sợ hãi, không biết nàng lấy sức lực ở đâu, đẩy Bộ Nguyên Ngạo ra, bước về phía trước vài bước.
Bộ Nguyên Ngạo trừng mắt nhìn Uất Lam, thì ra…Hàn độc phát tác lại khủng khiếp như thế. Ba năm, nàng đã phải vượt qua những đau đớn đó như thế nào?
Nhưng cơ thể nàng lại kéo tới một cơn co rút….Nàng, thế nhưng lại khóc òa lên.
Hắn bước đến trước mặt nàng, ôm lấy nàng. “Theo ta trở về.” Nàng nhất định là rất đau…Nàng là người chịu đau đớn giỏi nhất mà Mẫn Lan Thao từng gặp, thế nhưng lại khóc hu hu như thế, chắc hẳn là nàng rất đau đớn rồi.
Đã thành ra thế này, mà nàng còn dám đẩy hắn ra sao!
“Được! Ta đem cô đến Tu Đức Uyển! Ta muốn xem coi Mẫn Lan Thao dùng cách nào mà cứu được cô!” Hắn tức tối, hắn hận!
Trong trí nhớ của hắn, nàng đã dịu dàng với Mẫn Lan Thao thế nào, sao bây giờ với hắn, lại xa xôi tới thế?! Ngoại trừ lừa gạt, nàng chỉ biết từ chối hắn, chỉ biết cự tuyệt chống đối lại hắn! Nàng còn có thể khiến hắn tức giận tới mức nào?!
Mẫn Lan Thao vừa mới rửa mặt chải đầu xong, y cầm mấy bộ quần áo dơ ném ra giỏ trúc phía ngoài sân, để cho nha hoàn đến đem đi giặt.
Bộ Nguyên Ngạo ôm Uất Lam hổn hển vọt vào trong viện, va vào người Mẫn Lan Thao, khiến Mẫn Lan Thao lảo đảo ngã lui về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa thì té ngã.
Ngước mắt lên nhìn, thì thấy quần áo Bộ Nguyên Ngạo dính đấy đất cát, y nhìn kĩ Uất Lam đang nằm trong lòng Bộ Nguyên Ngạo….Khuôn mặt của nàng đã tái nhợt, đôi môi đã bị cắn nát, một dòng máu chảy xuống đến cằm, đỏ chói mắt. Khuôn mặt nàng, đầm đìa nước mắt.
“Cứu đi! Ngươi cứu nàng ta đi!” Bộ Nguyên Ngạo hung hăng trừng mắt với y, trên thái dương của hắn, gân xanh đã nổi lên dày đặc.
Mẫn Lan Thao không để ý tới cơn giận của Bộ Nguyên Ngạo, y ôm lấy Uất Lam chạy nhanh vào phòng, đem nàng đặt trên giường. Nàng khóc, nước mắt chảy ra, cầu xin y: “Mẫn công tử…Mẫn…” Nàng run run nói nhỏ, y không xác định được, nàng có còn tỉnh táo hay không.
Đối mặt với bệnh nhân… Lần đầu tiên y biết thế nào là bối rối, y cầm có một cây ngâm châm, nhưng không thể giữ chặt được, bàn tay run rẩy.
Y mở quần áo của nàng, nhìn thân thể co rúm của nàng, y không thể nào xuống tay được, tâm…đã rối loạn thành một mớ.
“Ngươi làm gì vậy?!” Bộ Nguyên Ngạo cũng đã bước vào trong phòng, tức giận rống lên, nhanh chóng chạy đến, kéo lại quần áo cho Uất Lam.
Mẫn Lan Thao cũng tức giận, tiến lên đẩy Bộ Nguyên Ngạo ra: “Không cởi quần áo, sao ta có thể nhìn thấy huyệt vị đây?!”
“Mẫn …..Mẫn….” Nàng mê man, thốt ra những lời vô nghĩa.
Mẫn Lan Thao bối rối hạ châm xuống, đâm vào đầu vai nàng…đau đớn không hề giảm. Y lại châm vào huyệt vị ở cánh tay, nhưng cũng không được. Uất Lam khóc thét lên, nàng, đau đến cùng cực.
Mẫn Lan Thao oán hận nhổ hết ngân châm trên người nàng xuống, không thử nữa, y không thử nữa, y không thể ở trong sự đau đớn của nàng mà thử nghiệm cái phương pháp chó má kia được nữa. Y bắt lấy cánh tay của Bộ Nguyên Ngạo, luống cuống vung dao cắt xẹt qua ngón tay của Bộ Nguyên Ngạo, máu tươi chậm rãi chảy xuống yết hầu của nàng, nàng thở dài một hơi ... Cơn đau vừa bớt, nàng đã kiệt sức ngất đi.
Y vuốt ve bàn tay, bàn chân của nàng, y mím chặt môi, hàn độc, huyệt vị, thứ gì y cũng không cần….Chỉ cần nàng không đau đớn nữa, gì y cũng có thể buông bỏ được!
Bộ Nguyên Ngạo nheo mắt, lãnh khốc nhìn Mẫn Lan Thao, bàn tay nắm chặt khiến miệng vết thương xé ra, trong lòng bàn tay là một mảng ẩm ướt dính dấp.
Hắn lao đến đẩy Mẫn Lan Thao ra, đem nàng ôm vào trong ngực…..Ả đàn bà này dù có chết, cũng phải chết trong lòng hắn!
“Từ nay về sau….Ngươi không được gặp nàng nữa!” Hắn trầm giọng uy hiếp.
“Ngươi có thể ngăn ta sao?” Mẫn Lan Thao lạnh lùng nhìn lại Bộ Nguyên Ngạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...