“Hóa ra anh trở về cũng chỉ vì cái chết của Thẩm Biên.”
Ninh Hoắc Đông bật cười nhưng ánh mắt lại u tối đến cực điểm.
Hắn ngồi nơi tối nhất quán bar, nơi ngoại trừ tiếng nói của Liễu Mạch Hàn đối diện thì không có bất cứ âm thanh nào có thể lọt vào tai hắn được nữa.
Lúc này Liễu Mạch Hàn vẫn chưa lên tiếng, nhưng Ninh Hoắc Đông vẫn nghe thấy tiếng nói.
Là tiếng nói của Thẩm Biên.
Dù hắn ta có biến thành Thẩm Thế Mạc hay một cái xác chết vẫn luôn là một bóng ma trong lòng Ninh Hoắc Đông.
Nhưng người bên cạnh hắn trở về đều là vì muốn báo thù cho hắn ta.
Sao Ninh Hoắc Đông không biết Sơ Địch lần này trở về cũng là muốn báo thù.
Hắn có thể mình đầy thương tích cũng muốn giữ chặt cô ở bên cạnh mình.
“Ninh Hoắc Đông, anh sẽ phải trả giá cho những chuyện tàn nhẫn mà bản thân đã làm.
Buông tha cho Sơ Địch đi, ở bên cạnh anh cô ấy không bao giờ có thể có được hạnh phúc.”
Cuối cùng Liễu Mạch Hàn mới nhàn nhạt lên tiếng.
Hắn biết lời nói này vẫn không thể thay đổi quyết định trong lòng Ninh Hoắc Đông.
Nhưng hắn vẫn cố chấp muốn ôm một hi vọng rằng Ninh Hoắc Đông sẽ vì lời nói ấy mà thay đổi.
Liễu Mạch Hàn không muốn ngồi đây lâu với Ninh Hoắc Đông nên nói xong câu nói này hắn liền đứng dậy, trước khi hắn hòa vào đám đông ngoài kia.
Ninh Hoắc Đông đã lên tiếng, nói vọng về phía hắn.
“Tôi sẽ không bao giờ buông tha cho Sơ Địch.
Tôi chính là niềm hạnh phúc của cô ấy.”
Bả vai Liễu Mạch Hàn khẽ run lên cũng đồng nghĩa với việc hắn đã nghe thấy từng câu từng chữ của Ninh Hoắc Đông.
Hắn không nói gì, chỉ lắc đầu một cái rồi lặng lẽ bước đi.
Cả thế giới này ai cũng biết Ninh Hoắc Đông mãi mãi không thể trở thành hạnh phúc của Sơ Địch mà chỉ có thể trở thành bóng ma trong lòng cô.
[ … ]
Ngày hôm sau, trên các trang báo lớn nhỏ có đưa tin lô rượu mới do Ninh thị sản xuất gặp sự cố khiến hàng loạt những chai rượu vang sắp xuất hàng đều bị hỏng, chính phủ đã sớm cho người đến xưởng sản xuất của Ninh thị để kiểm tra lượng an toàn.
Sự cố lần này đã khiến giá trị cổ phía của Ninh thị tổn thất 1,6% tương đương hơn bảy chữ số.
“Là Liễu Mạch Hàn đã nói với chính phủ đưa người xuống kiểm tra.
Hắn cứ nhờ người chuyển lời đến cho anh đây là cái giá phải trả cho việc động vào người Sơ Địch.”
Đường Tố lặp lại không sót lời nói của Liễu Mạch Hàn.
Sau khi Đường Tố chết, Đường Tố chính là người đảm nhiệm vị trí của hắn ta.
Sắc mặt Ninh Hoắc Đông không tốt lắm.
Nhờ chuyện tốt của Liễu Mạch Hàn mà cả sáng ngày hôm nay Ninh Hoắc Đông đã ngồi lì trong phòng họp, họp liên tiếp mấy cuộc họp để đưa ra phương thức xư lý.
Đám cổ đông ham tiền vừa hay tin đã liên tục gọi điện chèn ép hắn, muốn Ninh Hoắc Đông phải nhanh chóng giải quyết chuyện này trước khi Ninh thị có tổn thất lớn hơn.
Đường Tố nhìn sắc mặt bơ phờ của Ninh Hoắc Đông, hắn đắn đo không biết có nên nói ra câu nói này hay không.
Nhưng suy đi tính lại, Đường Tố vẫn cảm thấy đây là câu nói cần thiết nhất trong khoảng thời gian này.
“Ninh tổng, Sơ tiểu thư vốn không phải là người phụ nữ thích hợp với anh.”
Quãng thời gian không có Sơ Địch ở bên cạnh có thể nói là quãng thời gian yên bình nhất trong cuộc sống của Ninh Hoắc Đông, và cứ hễ Sơ Địch trở về là y rằng Ninh Hoắc Đông gặp chuyện.
Đường Tố đã nhiều lần thầm nói với hắn là Sơ Địch không thích hợp với hắn nhưng Ninh Hoắc Đông vẫn cố chấp, coi lời nói của Đường Tố như gió thoảng qua tai.
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi ra giải quyết công việc đi.
Có biết bao nhiêu công việc cần cậu giải quyết đấy.”
Ninh Hoắc Đông mặt nặng mày nhẹ nói với Đường Tố.
Đường Tố biết bản thân không nói lại được hắn nên chỉ biết im lặng.
Trước khi hắn ta rời khỏi văn phòng của Ninh Hoắc Đông đã nghe thấy Ninh Hoắc Đông nói.
“Cho người bám sát lấy Liễu Mạch Hàn.”
Người đi rồi, lúc này Ninh Hoắc Đông đã hoàn toàn gục xuống.
Hắn gục mặt xuống bàn, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Sơ Địch.
Cô là người phụ nữ dạy hắn cách yêu, cũng là người phụ nữ mang lại cho hắn hạnh phúc và đau khổ, nhưng đau khổ luôn nhiều hơn hạnh phúc.
Người nào cũng nói với hắn Sơ Địch không phải là người phụ nữ thích hợp để ở bên cạnh hắn.
Hắn biết chứ! Hắn đương nhiên biết cô không phải là người thích hợp.
Ninh Hoắc Đông là người trong bóng tối, cô là người đứng trong vầng sáng lương thiện, làm sao có thể thích hợp? Nhưng tình yêu của Ninh Hoắc Đông dành cho Sơ Địch rất lớn, lớn đến mức có thể khiến hắn bất chấp mọi thứ giữ chặt lấy cô ở bên mình.
Hắn tàn nhẫn vì cô, hòa nhã cũng vì cô.
Hắn vì người phụ nữ này mà đã làm quá nhiều thứ.
[ … ]
Cho đến khi quyết định được ngày tổ chức hôn lễ, Liễu Mạch Hàn và Sơ Địch mới chính thức công bố rộng rãi tin tức cho giới truyền thống.
Mọi người đều ngỡ ngàng với điều này.
Ai mà không biết Sơ Địch trước giờ đều là người phụ nữ của Ninh Hoắc Đông, hai người họ trong một thời gian ngắn nữa thôi sẽ lại hoàn thiện nốt phần còn lại của hôn lễ lần trước.
Nhưng lần này, Sơ Địch không còn là cô dâu của Ninh Hoắc Đông nữa, cô trở thành Liễu thiếu phu nhân, người vợ chính thức của Liễu Mạch Hàn.
Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, hôm nay đã là ngày thành hôn của Liễu Mạch Hàn và Sơ Địch.
Sơ Địch ngồi trước bàn trang điểm, gương mặt không hề có bất kỳ cảm xúc.
Liễu Mạch Hàn từ bên ngoài bước vào, hắn bước đến chỗ cô, đặt tay lên bả vai Sơ Địch.
“Sơ Địch, nếu cô hối hận tôi sẽ lập tức cho dừng hôn lễ này ngay.”
Hắn nói với cô, giọng nói bình thản đến kỳ lạ.
Hắn không muốn ép Sơ Địch phải cùng hắn báo thù cho Thẩm Biên bởi mối thù này một mình hắn vẫn có thể hoàn thành.
Nếu cô không thích, cô có thể rời đi ngay, hắn sẽ để cô tự mình quyết định.
Sơ Địch nhìn Liễu Mạch Hàn qua tấm gương phía trước.
Hắn rất đẹp trai, mặc vest lên còn đẹp trai hơn nữa.
Sơ Địch trêu đùa hắn.
“Có một chú rể đẹp trai như thế này vì sao lại phải dừng lại chứ?”
“Sơ Địch, tôi không đùa với cô.”
“Tôi sẽ không hối hận đâu.
Anh cũng biết tôi rất hận Ninh Hoắc Đông mà.”
Sơ Địch nói với Liễu Mạch Hàn, giọng nói vô cùng cứng rắn.
Sau hôn lễ ngày hôm nay, cô và hắn chính thức là người trên một chiếc thuyền.
Hôm nay trời nắng thật đẹp, ông trời dường như cũng muốn giúp Sơ Địch và Liễu Mạch Hàn có một hôn lễ thành công.
Ánh nắng xuyên qua lớp kính cửa sổ, rọi vào gương mặt xinh đẹp của cô càng làm nổi bật vẻ kiên định trên gương mặt ấy.
Cô kiên định muốn trả thù Ninh Hoắc Đông nhưng lại quên mất trái tim của cô có thể vì hắn mà trở nên yếu đuối.
“Tôi chưa bao giờ nghi ngờ hận thù của cô dành cho Ninh Hoắc Đông.
Nhưng Sơ Địch, cô có dám nhìn thẳng vào mắt tôi nói với tôi rằng cô không động lòng với hắn hay không?”
Liễu Mạch Hàn xoay người cô lại để cô đối diện với hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử trong vắt của cô.
Và rồi, Sơ Địch cụp mắt xuống ngay, hai môi cô mím chặt vào nhau.
Liễu Mạch Hàn đã hoàn toàn nắm chắc cô đáp án của cô trong tay.
Hắn vươn tay lên, muốn tháo khăn voan trên đầu cô xuống thì Sơ Địch đã phản ứng lại, cô nắm lấy tay Liễu Mạch Hàn, vội nói.
“Phải, tôi động lòng với hắn, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không để tình cảm xen lẫn chuyện hận thù.”
Ngay từ lần đầu tiên gặp Liễu Mạch Hàn, Sơ Địch đã cảm thấy đôi mắt của người đàn ông này rất lợi hại, có thể nhìn được tâm tư của người khác.
Có lẽ hắn đã sớm nhìn ra cô động lòng với Ninh Hoắc Đông rồi.
“Cô yêu hắn không?”
Liễu Mạch Hàn hỏi.
“Yêu.
Tôi yêu Ninh Hoắc Đông.”
Sơ Địch cười lạnh, yếu ớt đáp trả Ninh Hoắc Đông.
Dù hắn có tàn nhẫn với cô như thế nào đến cuối cùng Sơ Địch vẫn yêu Ninh Hoắc Đông.
Nhưng tình yêu của cô rất lý trí.
Yêu hắn không đồng nghĩa với việc Sơ Địch quên đi những việc độc ác mà hắn đã làm.
Sơ Địch vẫn phải báo thù cho ba cô, vẫn phải báo thù cho người anh đã chiếu cố cô.
“Được, tôi tin cô sẽ không làm tôi thất vọng.”
Liễu Mạch Hàn chỉnh lại khăn voan trên đầu cô, sau đó bước ra ngoài.
Hắn thầm hỏi, Thẩm Biên, cậu đối xử tốt với một người phụ nữ mãi mãi không yêu mình có khi nào có thể mệt mỏi mà muốn buông bỏ hay không?
[ … ]
“Hàng hóa đã được chuẩn bị cẩn thận, khoảng mười phút nữa sẽ bắt đầu xuất hiện.”
Một người phục vụ trên tay bưng rượu chạy đến phía Liễu Mạch Hàn, nói với hắn rồi bỏ đi ngay.
Liễu Mạch Hàn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Để hàn gắn mối quan hệ trong chính phủ, Liễu Mạch Hàn đã đồng ý vận chuyển chất cấm.
Chất cấm là thứ có thể kiếm tiền nhanh như, bất cứ người nào có chức có quyền trong bộ máy nhà nước đều ham muốn công việc này.
Nhưng công việc ấy không dành cho người nhát gát chỉ dành cho người dám nghĩ dám làm.
Một nghị sĩ đã đưa cho Liễu Mạch Hàn hai mươi cân chất cấm, muốn hắn đưa cho người mua.
Để không bị ai phát hiện, Liễu Mạch Hàn đã mượn chính hôn lễ của mình để ngụy trang nhằm vận chuyển hàng hóa.
Muốn đấu với Ninh Hoắc Đông không thể thiếu được thế lực trong chính phủ.
Ninh Hoắc Đông có bộ trưởng bộ kinh tế làm chống lưng, Liễu Mạch Hàn sẽ phải hơn hắn.
Liễu Mạch Hàn chỉnh lại trang phục.
Khách khứa đã bắt đầu đến, hắn mang theo vẻ mặt vui vẻ đi ra tiếp đón.
Nhưng vừa bước được một bước, Liễu Mạch Hàn đã bị người phục vụ ban nãy chặn lại.
Người kia hớt ha hớt hải nắm lấy tay Liễu Mạch Hàn.
Liễu Mạch Hàn chợt cảm thấy khó thở, như có thứ gì đã đè nặng lên lồng ngực của hắn.
“Có chuyện gì?”
Người kia sắc mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp nói.
“Lô hàng rơi vào trong tay Ninh Hoắc Đông, toàn bộ đều rơi vào tay Ninh Hoắc Đông.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...