Sơ Địch bị Ninh Hoắc Đông làm cho giật mình, chiếc điện thoại đang cầm chắc trên tay cũng rơi xuống.
Sơ Địch theo bản năng xoay người lại, vô tình va phải lồng ngực của Ninh Hoắc Đông.
Một khắc nhìn thấy hắn, sắc mặt của Sơ Địch liền chuyển sang trắng bệch.
Ở đầu bên kia, Đình Hâm vẫn luôn lên tiếng gọi cô.
Ninh Hoắc Đông cúi người nhặt chiếc điện thoại bị cô đánh rơi.
Hắn đặt điện thoại vào lòng bàn tay Sơ Địch, gương mặt thâm trầm không rõ cảm xúc.
“Nói chuyện với ai mà tập trung như vậy?”.
Ninh Hoắc Đông lập lại câu hỏi một lần nữa.
Sơ Địch không nhìn ra đôi đồng tử màu hổ phách của hắn lúc này đang che giấu thứ gì.
Có một luồng khí nguy hiểm không biết từ đâu vây lấy người Sơ Địch.
Cô vô thức run lên một cái.
“Một người bạn thôi”.
Sơ Địch vừa đáp vừa nhanh tay ngắt điện thoại đi.
Sự xuất hiện bất thình lình của Ninh Hoắc Đông thật sự đã dọa đến Sơ Địch.
Mãi cô mới có thể bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn ngập tràn cảnh giác.
Sơ Địch không biết Ninh Hoắc Đông liệu đã nghe được bao nhiêu cuộc đối thoại của cô và Đình Hâm.
Sơ Địch bên ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong lại lo lắng không thôi.
“Thật sự là một người bạn sao?”.
Ninh Hoắc Đông có chút ngờ vực.
Thái độ bàng hoàng của Sơ Địch khiến hắn cảm thấy có thứ gì đó không đúng.
Kỳ thực, Ninh Hoắc Đông vẫn chưa nghe thấy thứ gì, chỉ là phản ứng của Sơ Địch khi nhìn thấy hắn xuất hiện đã quá mạnh mẽ khiến Ninh Hoắc Đông không thể không nghi ngờ.
Sơ Địch mỉm cười, vô cùng tự nhiên nhào vào người ôm lấy Ninh Hoắc Đông.
Hành động gần gũi này của cô đã phần nào giảm bớt sự hoài nghi trong lòng hắn.
“Tất nhiên là một người bạn rồi.
Có anh ở đây tôi nào dám tơ tưởng đến người đàn ông khác”.
“Biết vậy là tốt.
Hạ quản gia nói em vừa mới trở về, không phải Phó Tĩnh đã đến đón em từ lâu rồi sao? Còn đi đâu nữa mới chịu về Ninh gia?”.
Ninh Hoắc Đông vén một lọn tóc lòa xòa trên gương mặt Sơ Địch ra sau tai để hắn có thể nhìn rõ gương mặt xinh đẹp này của cô.
Ninh Hoắc Đông càng nhìn Sơ Địch hắn càng cảm thấy hắn càng bị cô quyến rũ.
Sơ Địch giống như một cái đầm lầy, một khi đã rơi xuống thì khó mà có thể thoát thân, càng động lòng thì càng lún sâu hơn.
Ninh Hoắc Đông không biết cái đầm lầy này có nguy hiểm hay không, nhưng hắn biết hắn là cam tâm tình nguyện rơi xuống đây.
“Nằm trong bệnh viện một tháng muốn ra ngoài hít thở không khí”.
Sơ Địch tùy tiện tìm một lý do.
Cô làm sao có thể nói thật với Ninh Hoắc Đông là trước khi trở về Ninh gia cô đã đi tìm Thẩm Thế Mạt.
Tình cảm của hai người khó khăn lắm mới có thể phát triển tốt đến mức này, Sơ Địch không ngu ngốc vào lúc này lại phá hoại nó.
“Tôi có thể đưa em đi”.
Ninh Hoắc Đông đột nhiên cúi đầu cắm một cái lên xương quai xanh của Sơ Địch.
Mặc dù hắn dùng lực rất nhẹ nhưng Sơ Địch vẫn cảm thấy đau.
Cô đánh hắn một cái, tỏ vẻ tức giận.
“Không phải anh lúc ấy đang bận sao? Hơn nữa chúng ta còn có nhiều thời gian, anh muốn đưa tôi đi lúc nào chẳng được”.
“Phải, chúng ta đích thực còn nhiều thời gian.
Nhưng thời gian là một đời tôi vẫn cảm thấy chưa đủ.
A Địch, nếu như có kiếp sau tôi vẫn muốn em trở thành người phụ nữ của tôi”.
Ninh Hoắc Đông nâng niu bàn tay nhỏ bé của Sơ Địch, nhẹ nhàng nói.
Thời gian của kiếp này quá ngắn ngủi vậy nên hắn vẫn muốn đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh cô.
Chỉ là Ninh Hoắc Đông sợ Sơ Địch sẽ không đồng ý.
“Muốn kiếp sau tôi trở thành người phụ nữ của anh thì kiếp này phải đối xử tốt với tôi một chút, có biết không?”.
Sơ Địch ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại lạnh giá.
Ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông mỗi giây mỗi khắc Sơ Địch đều cảm thấy ghê tởm.
Một đời bị hắn dày vò đã là đủ, Sơ Địch làm sao có thể chịu đến kiếp thứ hai.
“Tôi đương nhiên là phải đối xử tốt với em rồi”.
“A Địch, tôi muốn em… Muốn ngay bây giờ!”.
Ninh Hoắc Đông vừa dứt lời, cả cơ thể của Sơ Địch đã bị đẩy ngã xuống giường lớn.
Sơ Địch vòng tay ôm lấy cổ hắn, thuận theo hành động của Ninh Hoắc Đông.
Chẳng mấy chốc trong căn phòng rộng lớn đang vang lên những tiếng động đầy ám muội.
Ninh Hoắc Đông chống tay lên giường, hắn nhìn vào gương mặt đỏ ửng của Sơ Địch, không ngừng thở dốc.
“A Địch, gọi tôi là ‘A Đông’, gọi tên là ‘A Đông’…”.
Cơ thể Sơ Địch bị Ninh Hoắc Đông trêu đùa nên khó chịu vô cùng.
Cô bấu chặt lấy hai tay hắn, mấp máy nói.
“A Đông! A Đông!”.
“A Địch, nhớ kỹ mọi thứ của tôi đều sẽ là của em, bao gồm cả trái tim tôi”.
Sơ Địch bị Ninh Hoắc Đông hành hạ đến tận nửa đêm.
Sáng hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Sơ Địch nhoài người với lấy điện thoại, giọng nói uể oải.
“Alo”.
“Sơ Địch à, mình là Thời Chính, bạn học cùng cậu thời đại học”.
Sơ Địch vẫn còn chưa tỉnh ngủ nên hoàn toàn không nhận ra Thời Chính là ai.
Cô vừa động đậy nhẹ một chút toàn thân đã truyền đến cơn đau nhức.
Ninh Hoắc Đông ở bên cạnh cũng bị Sơ Địch làm cho tỉnh giấc.
Hắn kéo Sơ Địch vào lòng.
Sơ Địch sợ hắn làm loạn liền ra hiệu cho hắn.
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi, mình đang có việc bận”.
“Tối nay lớp mình tổ chức họp lớp, cậu có thể đi chứ?”.
“Mình sẽ cố gắng”.
“Vậy mình gửi cậu địa chỉ nhé”.
“Được”.
Sơ Địch vừa cúp điện thoại cơ thể lại một lần nữa bị Ninh Hoắc Đông đè lên.
Hắn cúi đầu hôn lên môi Sơ Địch, cười tà mị.
“Chào buổi sáng, A Địch”.
“Chào buổi sáng”.
Bị người ta gọi điện làm phiền giờ lại thêm Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Cô có chút ngẩn ngơ khi nhận ra cô và Ninh Hoắc Đông lúc này thật giống các cặp đôi yêu nhau khác, sống chung một nhà, ngủ chung một giường, thậm chí còn phát sinh cả loại quan hệ kia…
“Ninh Hoắc Đông, tối tôi không thể đi ăn với ăn rồi, bạn học gọi điện nói tối nay tổ chức họp lớp”.
Sơ Địch vốn không định đi bởi vì quan hệ của cô với đám bạn đại học cũng không có gì thân thiết.
Nhưng Sơ Địch thà nói chuyện với đám người ấy cũng không muốn ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông, diễn kịch yêu đương với hắn.
Ngày ngày ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch cảm thấy bức bối vô cùng, nếu còn không ra ngoài giải tỏa cô chắc chắn sẽ phát điên mất!
“Có cần tôi đi cùng không?”.
Ninh Hoắc Đông tuy tỏ ra không vui nhưng hắn vẫn đồng ý để Sơ Địch đi họp lớp, thậm chí còn quan tâm hỏi cô có cần hắn đi cùng hay không.
Sơ Địch đi họp lớp là để trốn tránh hắn vậy nên làm sao có thể để hắn đi cùng, cô lập tức từ chối.
“Không cần đâu!”.
[ … ]
Tiệc họp lớp được tổ chức trong khuôn viên của một khách sạn đắt tiền tại thành phố Cảnh Dương.
Sơ Địch là người đến muộn nhất, cô đến nơi thì mọi người đã tới cả rồi, tất cả đều đứng tụ tập ở một chỗ, nói cười rất vui vẻ.
Sơ Địch nhìn xung quanh một lượt, cố gắng lục lọi trí nhớ của mình thì chỉ cảm thấy có vài ba gương mặt là quen thuộc.
“Sơ Địch đến rồi sao?”.
Một người phụ nữ nhìn thấy Sơ Địch đã tới thì liền chạy ra kéo cô vào bên trong.
Hôm nay Sơ Địch ăn vận rất thoải mái, một chiếc váy hình chữ A màu đen với đôi giày cao gót khoảng ba phân.
Sơ Địch vừa đến đã lập tức trở thành tâm điểm của cuộc trò chuyện.
“Sơ Địch, chuyện của gia đình cậu bọn mình đã nghe nói rồi, cuộc sống của cậu vẫn ổn chứ?”.
Nghe thấy có người nhắc đến Sơ gia, Sơ Địch liền mỉm cười chế giễu.
Thực ra cô đã sớm biết cô một mình đến đây sẽ trở thành trò cười trong mắt bọn họ nhưng Sơ Địch thà rằng như vậy vẫn hơn là ở bên cạnh một tên ác ma như Ninh Hoắc Đông.
Trước kia Sơ gia vẫn còn, cuộc sống của Sơ Địch như một tiểu công chúa , sung sướng vô cùng, tất cả bạn họ đều ngưỡng mộ, ghen tị với cô.
Vì thế khi Sơ gia sụp đổ rồi, Sơ Địch liền trở thành trò cười trong mắt bọn họ.
Trong mắt đám người này hiện tại cô chính là một cô gái đáng thương chứ không phải là một vị tiểu thư của một gia đình quyền quý nữa.
“Mình vẫn ổn”.
Sơ Địch vừa dứt lời đã có người nói chèn vào, nghe có vẻ có thiện ý muốn giúp cô nhưng Sơ Địch không phải là không hiểu người đó kỳ thực là đang chế giễu, châm chọc cô.
Nhưng Sơ Địch lười quan tâm đến chuyện này nên cũng không để tâm, coi những lời mà họ nói như gió thổi qua tai.
“Sơ Địch, nếu như cậu cần giúp đỡ thì cứ gọi điện cho mình.
Chúng ta là bạn học, không cần phải ngại ngùng đâu”.
“Sơ Địch, người thân của cậu hiện tại sống vẫn tốt chứ?”.
“Em trai mình vẫn ổn”.
Sơ Địch đáp.
Sơ Kỳ Nhiên hiện tại đã trở thành thiếu gia của Thẩm gia – Thẩm Kiệt, hoàn toàn không còn liên quan đến Sơ gia nên Sơ Địch cực kỳ an tâm, hơn nữa Ninh Hoắc Đông đã hứa với cô sẽ không động vào hắn.
“Còn anh trai cậu thì sao? Mình nghe ba mẹ mình nói năm xưa ba mẹ cậu có nhận một người con nuôi, sao trước giờ lại không nghe thấy cậu nói chuyện này?”.
Sơ Địch ngẩn ra, đến cô còn cảm thấy kinh ngạc.
Sơ Địch không hề hay biết ba mẹ cô ngoài cô và Sơ Kỳ Nhiên ra còn có một người con nữa.
Khi Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh còn sống Sơ Địch chưa từng nghe hai người họ nhắc tới điều này.
Sơ Địch nhìn người vừa mới lên tiếng, cho rằng cô ấy đang nhầm lẫn.
“Cậu có nhầm lẫn không? Ba mẹ mình không nhận con nuôi đâu”.
“Không nhầm lẫn đâu.
Ba mẹ mình nói trước khi mẹ cậu hạ sinh cậu, Sơ gia đã nhận một bé trai về làm con nuôi, năm ấy còn tổ chức tiệc chào đón thành viên mới rất long trọng.
Sơ Địch, chẳng nhẽ cậu không biết gì sao?”.
Sơ Địch đích thực hoàn toàn không biết gì.
Nếu như đây là sự thật thì cô lần đầu tiên nghe tới…
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...