Kỳ thực, Thẩm Thế Mạt đã đặt xong bom xung quanh căn phòng, chỉ cần khi thời cơ đã đến, hắn sẽ lập tức cho phát nổ.
Nhưng Thẩm Thế Mạt lại không thể lường trước được, Ninh Hoắc Đông và đoàn người của Trình Thâm cũng đã đặt bom và còn cho nổ trước hắn.
Bom đã nổ, người của Ninh Hoắc Đông và người của Trình Thâm đều ùa vào như kiến vỡ tổ.
Thấm Thế Mạt nhất thời ngây người, nhưng cũng may là hắn đã có chuẩn bị.
Thẩm Thế Mạt tìm một người trông có vẻ giống Sơ Địch làm con tin để hù dọa Ninh Hoắc Đông.
“Nếu các người còn dám tiến một bước tao sẽ giết người phụ nữ này”.
Thẩm Thế Mạt đặt họng súng lên thái dương của người phụ nữ kia, cười nhạt một tiếng.
Hắn tiếp tục diễn cho tròn vai của một tên khủng bố.
Lúc này Thẩm Thế Mạt cần phải hoàn thành thật tốt để thu hút sự chú ý của bọn họ, bằng không Thẩm Kiệt và Sơ Địch thật sự sẽ bị bọn chúng phát hiện.
Ninh Hoắc Đông đứng bất động.
Tuy người phụ nữ trong tay Thẩm Thế Kiệt đã bị bịt kín mặt nhưng quần áo trên người giống hệt quần áo ngày hôm nay Sơ Địch mặc, vóc dáng cũng khá giống cô.
Hắn âm thầm thở phào một tiếng, cũng may ban nãy hành động kia của Sơ Địch không làm kích động đến tên khủng bố.
Hành động của Trình Thâm cũng khựng lại, hắn dùng tay ra hiệu cho người của mình.
Trong tay Thẩm Thế Mạt có con tin, lại còn là một con tin quan trọng nên tất cả mọi người đều không dám hành động khinh suất.
Thẩm Thế Mạt nhìn hành động của Ninh Hoắc Đông và Thẩm Kiệt liền chắc chắn rằng hai người họ đã tin trong tay hắn thật sự là Sơ Địch.
“Buông tha cho con tin thì mày mới có thể bình an rời khỏi đây.
Cảnh sát sẽ giúp mày được hưởng khoan hồng tuyệt đối”.
Trình Thâm tiến lên một bước rất nhỏ, hắn âm thầm rút ngắn khoảng cách với Thẩm Thế Mạt, nhưng đã bị Thẩm Thế Mạt nhận ra.
Thẩm Thế Mạt hừ lạnh, gằn giọng cảnh cáo Trình Thâm một lần nữa.
“Tao đã nói rồi, nếu như chúng mày còn tiến một bước, tao sẽ giết người phụ nữ này đấy”.
Súng đã được lên đạn.
Không khí nhất thời trở nên căng thẳng.
Ninh Hoắc Đông sợ Sơ Địch gặp nguy hiểm liền gấp gáp dùng ánh mắt ra hiệu cho Trình Thâm.
“Chỉ cần mày chịu thả cô ấy, người của tao sẽ hộ tống mày an toàn rời khỏi đây.
Nếu như mày thích, tao có thể sắp xếp trực thăng để mày rời khỏi thành phố Cảnh Dương”.
Ninh Hoắc Đông bình tĩnh nói.
Thẩm Thế Mạt nghe thấy điều kiện của Ninh Hoắc Đông thì phá lên cười, hắn chế giễu.
“Khi tao đến đây thì đã biết là bản thân tao không thể thoát khỏi cái chết.
Thứ tao muốn rất đơn giản chính là muốn có người bồi táng theo tao mà thôi”.
“Mày thả cô ấy, tôi chết theo mày”.
Ninh Hoắc Đông rất nhanh đã tiếp lời Thẩm Thế Mạt.
Không một chút chần chừ, không một chút do dự, từng câu từng chữ vang lên rất tự nhiên.
Trình Thâm sau khi nghe xong không khỏi sửng sốt, quay vội ra nhìn Ninh Hoắc Đông.
Có thể sẽ có người ở đây không tin lời Ninh Hoắc Đông nói là sự thật, nhưng Trình Thâm tin, chỉ cần có cơ hội cứu Sơ Địch dù cái giá phải trả có là mạng sống, Ninh Hoắc Đông cũng sẽ chấp nhận đánh đổi.
Thái độ của Thẩm Thế Mạt cũng không khác Trình Thâm là mấy, dường như còn khoa trương hơn Trình Thâm mấy phần.
“Xem ra mày rất yêu cô ấy?”.
Ninh Hoắc Đông đáp.
“Phải, tao rất yêu cô ấy”.
“Mày yêu cô ấy như vậy, tao đương nhiên phải giết cô ấy ở trước mặt mày.
Mày có biết không, tao rất thích nhìn người khác đau khổ”.
Thẩm Thế Mạt cười một cách tàn độc.
Ngay lúc hắn chuẩn bị bóc nòng súng, Nguy Sinh từ phía sau hắn đã lao tới.
Nhưng Thẩm Thế Mạt trước khi từ mật thất trở về đây đã sắp xếp mọi thứ, đường lui của mình hắn cũng đã an bài ổn thỏa.
Thẩm Thế Mạt nhếch mép coi thường cười.
Bùm!
Phía góc phòng của nhà hàng phát nổ.
Rất nhanh cả nhà hàng đã được bao phủ một lớp khói dày đặc, Không một ai nhìn thấy thứ gì, Ninh Hoắc Đông và Trình Thâm cũng không dám tự ý hành động.
Vì hai người họ sợ đám khủng bố đã sớm thiết lập bom trong nhà hàng, nếu không cẩn thận có thể sẽ giẫm trúng.
Thẩm Thế Mạt nhân cơ hội khó bụi mờ mịt men theo con đường quen thuộc chạy tới mật thất dưới tầng.
Mật thất đã sớm chuẩn bị hai chiếc xe, một chiếc xe dành cho Thẩm Kiệt, một chiếc xe dành cho Thẩm Thế Mạt.
Hắn leo lên xe, trên gương mặt toàn là dáng vẻ đắc ý.
Lần này, hắn đã thắng Ninh Hoắc Đông.
Lần này, hắn đã có thể đưa Sơ Địch trở về bên cạnh mình, để cô làm Thẩm Tư Nguyệt của trước kia.
Thẩm Thế Mạt đã đánh mất cô một lần.
sẽ không đánh mất cô thêm lần nữa.
[ … ]
Một ngày sau, Sơ Địch mới tỉnh lại.
Cô vươn vai người môt chút, phần gáy bị một lực đập rất mạnh khiến Sơ Địch đến bây giờ vẫn còn rất đau.
Sơ Địch đảo mắt nhìn xung quanh, rất dễ dàng có thể nhận ra đây không phải là nhà hàng, cũng không phải là phòng ngủ chính trong Ninh gia.
Vậy rốt cuộc nơi này là đâu? Trong lòng Sơ Địch dâng lên cảm giác sợ hãi.
Cô không hiểu vì sao bản thân mình lại đây.
Sơ Địch chỉ nhớ trước khi cô bị đánh ngất, Thẩm Thế Mạt vẫn xuất hiện bên cạnh cô.
Sơ Địch còn đang loay hoay tìm hiểu mọi chuyện thì cửa ra vào đã chuyển đến tiếng động.
Một giây kế tiếp liền có người xuất hiện.
Trên tay người này có mang theo một bát cháo nóng hổi.
Giọng nói của người này ngập tràn vui vẻ.
“Chị, chị tỉnh rồi”.
“Mạc Nhiên?”.
Sơ Địch kinh ngạc.
Thẩm Kiệt mỉm cười.
Hắn lại quên mất ở trong mắt Sơ Địch hắn là một người khác chứ không phải đứa em trai mà cô dốc lòng bảo vệ.
Thẩm Kiệt dặt bát cháo lên chiếc tủ gỗ được đặt bên cạnh đầu giường, sau đó mới bóc lớp mặt nạ đang dính chặt trên gương mặt ra.
“Là em, Tiểu Nhiên”.
Thẩm Kiệt nói.
Sơ Địch lại càng được một phen hoảng hốt.
Nhưng rất nhanh, sự hoảng hốt ấy đã chuyển thành tức giận.
Sơ Địch bật dậy, không kiêng dè mà đánh một cách thật mạnh lên gương mặt của Thẩm Kiệt.
Cô ra tay rất nặng, khiến má trái của Thẩm Kiệt sưng đỏ hẳn lên.
“Ai cho em trở về thành phố Cảnh Dương? Tiểu Nhiên, trước khi đi chị đã dặn dò em như thế nào? Có phải em muốn chị chết nên mới trở về đây đúng không?”.
Trước khi Sơ Địch trở về bên cạnh Ninh Hoắc Đông, cô đã để lại cho Thẩm Kiệt tức Sơ Kỳ Nhiên một bức thư, nội dung rất ngắn gọn: Không cần trở về thành phố Cảnh Dương tìm chị.
Còn nếu em trở về tức là muốn chị chết!
Thẩm Kiệt ôm lấy một bên mặt sưng vù, nhưng hắn không hề trách Sơ Địch ra tay rất mạnh mà chỉ nhẹ nhàng nói với cô.
“Chị bảo vệ em như vậy đủ rồi.
Chị hai, em cũng đã lớn rồi, không phải là một đứa trẻ nữa.
Hơn nữa em là đứa con trai duy nhất trong gia đình, hận thù của Sơ gia không phải nên để em gánh vác sao?”,
Luận theo lý lẽ bình thường tất nhiên trách nhiệm trả thù phải là của Thẩm Kiệt, bởi hắn là người duy nhất có quyền nối dõi nhà họ Sơ.
Nhưng Sơ Địch chính là không nhẫn tâm đẩy em trai mình vào nguy hiểm.
Thẩm Kiệt còn trẻ, thanh xuân của hắn đẹp đẽ như vậy làm sao có thể bị hận thù chôn vùi.
Sơ Địch lắc đầu, nước mắt bất giác rơi xuống, nhưng cũng chỉ có một giọt duy nhất mà thôi.
“Tiểu Nhiên, em đấu không lại Ninh Hoắc Đông.
Thẩm Biên cũng đấm không lại Ninh Hoắc Đông.
Hai người sắp xếp một vở kịch lớn như vậy, nếu còn không mau rời đi đợi đến khi hắn ta phát hiện sẽ càng khó bỏ trốn”.
“Vậy thì chị đi cùng bọn em đi”.
Thẩm Kiệt nói.
“Không được, chị không thể đi”.
“Vì sao chứ?”.
“Thù của ba mẹ còn chưa thể trả làm sao chị có thể yên tâm rời đi.
Tiểu Nhiên, chỉ đã hứa với ba mẹ sẽ tận mắt chứng kiến Ninh Hoắc Đông sống dở chết dở, chị còn phải tự tay lôi hắn xuống địa ngục”.
Sơ Địch vi một ngày có thể trả thù Ninh Hoắc Đông đã bỏ ra rất nhiều thứ, lúc này là thời gian quan trọng, cô tuyệt đối không thể bỏ đi.
Thẩm Kiệt tựa hồ như không tin vào lời Sơ Địch nói, hắn hừ lạnh một tiếng, có chút chế giễu.
“Chị ở lại là vì muốn trả thù Ninh Hoắc Đông, hay chị đã yên hắn ta rồi?”.
Thẩm Kiệt đã tận mắt nhìn thấy vào thời khắc nguy hiểm nhất, Sơ Địch đã lấy điện thoại gọi cho Ninh Hoắc Đông, cầu xin hắn tới cứu mình.
Thẩm Kiệt còn cảm thấy sự vui vẻ của Sơ Địch khi sống cùng Ninh Hoắc Đông.
Vậy nên lúc này hắn không biết lời nói của Sơ Địch có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.
Sơ Địch nhất thời không biết nên đáp thế nào, bởi vì Thẩm Kiệt nói không phải là hoàn toàn sai.
Đối với Ninh Hoắc Đông, cô đã động lòng một phần.
“Chị không thể trở về cùng mọi người đi, hai người cứ đi trước đi, đợi khi nào chị hoàn thành việc trả thù sẽ lại quay trở về Thẩm gia tìm mọi người.
Tiểu Nhiên, trong thời gian chị không có ở Thẩm gia, em đáng lẽ phải thay chị chăm sóc mọi người chứ không phải hùa theo Thẩm Biên làm ra những chuyện hồ đồ như vậy”.
Ninh Hoắc Đông rất thông minh, vậy nên hắn sớm muộn sẽ điều tra ra Thẩm Thế Mạt có liên quan đến vở kịch khủng bố, đến khi ấy Thẩm Kiệt chắc chắn cũng không thể thoát khỏi liên hệ.
Đoạn thời gian này là đoạn thời gian thích hợp để hai người họ rời khỏi đây.
Sơ Địch không hi vọng, một trong hai người họ lại tiếp tục rơi vào tay của Ninh Hoắc Đông.
“Chị mới tỉnh dậy chắc chắn đã đói bụng rồi, em mang đến cháo gà mà chị thích ăn nhất.
Chị mau ăn đi cho nóng.
Còn về việc chị có rời đi hay không, em và anh Thẩm Biên đã quyết định xong xuôi rồi, cuối tuần này chúng ta sẽ rời đi”.
Thẩm Kiệt dứt lời liền đứng dậy rời khỏi phòng.
Hắn và Thẩm Thế Mạt vì để cứu Sơ Địch mà làm nhiều chuyện như vậy làm sao có thể để cô tùy hứng được chứ? Dù có chuyện gì xảy ra, Sơ Địch vẫn phải đi theo bọn họ về Thẩm gia.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...