Ninh Hoắc Đông đã biết Sơ Địch mắc chứng rối loạn nhân cách từ một năm trước nhưng hắn không ngờ đến hiện tại vẫn như vậy.
Hắn tưởng trước khi trở về cô đã chữa khỏi bệnh rồi.
Ninh Hoắc Đông gần đây cũng nhìn thấy vết thương trên người Sơ Địch, lòng hắn quặn thắt.
Hắn đứng không vững nữa, cả người tựa vào thành bàn.
Một năm nay bệnh tình Sơ Địch không thuyên giảm, cũng đồng nghĩa với việc trong người cô sẽ xuất hiện những nhân cách bí ẩn.
Những nhân cách ấy có thể là tốt với cô nhưng phần lớn sẽ gây hại đến tính mạng của cô.
Cả hắn và Liễu Mạch Hàn đều hiểu, căn bệnh này không thể để lâu, phải trị.
Nhưng Ninh Hoắc Đông càng biết tính của cô, thù chưa báo xong cô sẽ không tính đến việc khác.
Hắn rốt cuộc đã tổn thương đến cô bao nhiêu để rồi cô coi chuyện trả thù hắn còn quan trọng hơn mạng sống của mình? Ninh Hoắc Đông không biết nên vui hay nên buồn nữa…
“Bác sĩ, bệnh tình của Sơ Địch có khả năng chữa trị được chứ?”
Ninh Hoắc Đông rất nhanh đã mời đến một bác sĩ tâm lý có tiếng để tìm ra phương thức chữa bệnh cho Sơ Địch.
“Ninh tổng, dựa vào bệnh án của Sơ tiểu thư, tôi có thể khẳng định một điều cô ấy không đơn thuần có bệnh vào một năm về trước mà rất lâu trước đó rồi.
Những nhân cách mới xuất hiện trong cơ thể cô ấy đã sống hòa thuận với nhân cách gốc, gần đây mới bộc phát ra bên ngoài bởi vì tâm lý cô ấy đã dần dần không chịu nổi, nói một cách dễ hiểu bệnh lại càng nặng hơn, đã bước vào giai đoạn khó chữa.”
Bác sĩ nói rất chậm để Ninh Hoắc Đông có thể nghe hiểu.
Ninh Hoắc Đông nghe xong thì rơi vào trầm mặc.
Hắn được biết cô có bệnh vào một năm trước, nhưng theo lời bác sĩ, chứng rối loạn nhân cách có thể theo cô còn lâu hơn thế.
Ninh Hoắc Đông không biết nói gì nữa, chỉ cảm thấy trái tim hắn gần như bị tê liệt.
Cô đau một, hắn đau gấp mười!
“Có cách nào có thể chữa trị không?”
Ninh Hoắc Đông hỏi.
“Muốn chữa trị thì phải tìm nguyên nhân khiến cô ấy bị bệnh, giống như muốn tháo dây phải tìm người buộc dây.”
“Tôi hiểu rồi.”
[ … ]
Hắn chợt nhớ đến Sơ Địch đã từng quên hắn, bản thân hắn cùng cô sống trong Sơ gia một thời gian nhưng cô lại không nhớ hắn là ai, càng không nhớ ra hắn là anh trai nuôi của cô.
Ninh Hoắc Đông liên kết hai chuyện này với nhau, bỗng cảm thấy có điểm kỳ lạ, thế nên hắn đã đến tìm Mạc Ngọc Linh.
“Con gái tôi thì có thể có bệnh gì được chứ? Ninh Hoắc Đông, cậu mở miệng là nói nó có bệnh, cậu đang muốn trù dập nó hả?”
Thái độ của Mạc Ngọc Linh rất gay gắt.
Ninh Hoắc Đông vừa nhìn là biết bà ta biết chuyện.
Nhưng vì sao bà ta lại nhất quyết muốn giấu chứ?
“Nếu như bà không nói cho tôi biết, Sơ Địch có thể sẽ vì sự giấu giếm này của bà mà chết đấy.”
Ninh Hoắc Đông không moi được chút tin tức từ miệng Mạc Ngọc Linh, hết cách hắn đành lấy tính mạng của Sơ Địch ra uy hiếp bà.
“Tôi nói rồi con bé không có bệnh.
Người có bệnh phải là cậu mới đúng.
Mau đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu.”
Mạc Ngọc Linh quay ngoắt sang nơi khác, giống như bà một chút cũng không muốn nhìn thấy mặt của Ninh Hoắc Đông.
Mạc Ngọc Linh bất giác đặt tay lên ngực, đè nén trái tim đang đập nhanh dữ dội.
Thực ra, bà rất bất ngờ khi Ninh Hoắc Đông tới đây hỏi về chuyện của Sơ Địch.
Nhưng bà lại không thể nói.
Trong mắt người khác người mắc chứng rối loạn nhân cách chẳng khác nào kẻ điên, bà làm sao có thể để Sơ Địch biến thành kẻ điên được chứ?
Ninh Hoắc Đông biết Mạc Ngọc Linh không chịu nói, cũng chẳng thể ép buộc được bà nên đành bỏ đi.
Khi hắn chuẩn bị bước lên xe, Sơ Kỳ Nhiên từ bên trong vội vã chạy ra.
“Ninh Hoắc Đông.”
“Có chuyện gì sao?”
Ninh Hoắc Đông đóng cửa xe lại rồi xoay người nhìn Sơ Kỳ Nhiên.
“Bệnh tình của chị tôi đã theo chị tôi từ khi còn rất bé rồi.
Kỳ thực, tôi cũng không biết nó đã theo chị tôi từ bao giờ, nhưng vào năm chị tôi năm tuổi, sau khi tổ chức sinh nhật ba mẹ liền đưa chị tôi sang nước ngoài.
Anh nhớ không? Chính là cái năm anh rời khỏi Sơ gia.
Một năm sau đó chị tôi trở về, không nhớ gì, phải mất thêm một thời gian khác làm quen lại cuộc sống bình thường.”
“Mẹ tôi không muốn nói với anh cũng dễ hiểu thôi, bởi vì bà không muốn anh coi chị ấy là kẻ điên Còn tôi, nói những lời này với anh chỉ vì muốn tốt cho chị ấy.
Ninh Hoắc Đông, anh hành hạ chị tôi đủ rồi, hận với Sơ gia cũng báo xong rồi, lúc này có thể giúp chị ấy chữa bệnh không? Đừng làm tổn thương chị ấy nữa.
Trước kia mỗi lần gặp chị ấy, mặc dù chị ấy không thừa nhận nhưng tôi đều có thể nhận ra chị rất yêu anh.
Bị người mình yêu năm lần bảy lượt làm tổn thương mình, trái tim chị ấy đã đủ mệt rồi.”
Đây là lần đầu tiên Sơ Kỳ Nhiên nói rất nhiều chuyện với Ninh Hoắc Đông.
Ninh Hoắc Đông còn chưa kịp phản ứng lại, Sơ Kỳ Nhiên đã xoay người bỏ vào trong nhà.
Vì sao hắn lại rời bỏ Sơ gia, hắn đương nhiên là nhớ? Năm ấy, ngày sinh nhật mừng năm tuổi của Sơ Địch, Sơ Kiến Thành đã quyết định đưa mọi người trong gia đình đi cắm trại trên một mảnh đất trống ven con sông, không khí cực kỳ mát mẻ, dễ chịu.
Ninh Hoắc Đông trong tay cầm một bó hoa dại được hái ở bên đường, hắn cảm thấy hoa rất đẹp, muốn tặng nó cho Sơ Địch liền mang đến chỗ cô.
Nhưng cũng vào khoảng khắc ấy, hắn nhìn thấy Sơ Địch đẩy ngã một nữ giúp việc xuống sông, không những không gọi người tới cứu mà còn nhẫn tâm nhìn nữ giúp việc ấy từ từ chìm xuống.
Trong đầu Ninh Hoắc Đông nghĩ một đứa trẻ khi còn bé đã đáng sợ như vậy, lớn lên có thể có bao nhiêu ác độc? Cái gia đình này đã nuôi nấng một con quỷ giết người.
Và rồi hắn cảm thấy sợ hãi, nhân lúc mọi người không để ý mà quay đầu bỏ chạy.
Khi ấy hắn trách Sơ Địch máu lạnh không tính người, nhưng lại không hề biết cô đã mắc chứng rối loạn nhân cách.
Một đứa trẻ năm tuổi làm sao có thể mắc được chứng bệnh này chứ? Cẩn thận suy nghĩ lại, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao cô lại quên hắn.
Chính cái chết của người giúp việc đã khiến người trong Sơ gia phát giác được bệnh tình của Sơ Địch, nên họ mới đưa cô ra nước ngoài, lựa chọn trị liệu cho cô bằng cách xóa bỏ ký ức.
Ninh Hoắc Đông lấy điện thoại, gọi cho Đường Tố.
Giọng hắn yếu ớt vô cùng, giống như người không còn sức sống.
“Điều tra cho tôi xem, trước khi Sơ Địch năm tuổi, Sơ gia có xảy ra những biến cố gì không?”
Cúp điện thoại, Ninh Hoắc Đông bất tri bất giác lái xe đến mảnh đất trống năm xưa, nơi đã tổ chức sinh nhật cho Sơ Địch.
Bao nhiêu năm rồi, nơi này vẫn không thay đổi.
Nếu khi ấy hắn chịu tìm hiểu kỹ hơn, chịu ở bên cạnh cô trong khoảng thời gian khó khăn thì có lẽ ngày hôm nay mọi thứ sẽ thay đổi, có phải không?
Ninh Hoắc Đông lẳng lặng đứng nhìn, bao nhiêu chuyện trong quá khứ đều được tái hiện trước mắt hắn.
Những tháng ngày sống trong Sơ gia, tuy không được đối xử tốt lắm nhưng hắn vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Tiếng điện thoại văng lên khiến Ninh Hoắc Đông thức tỉnh.
“Ninh tổng, vào năm Sơ Địch hai tuổi đã chứng kiến một vụ tai nạn xe cô nghiêm trọng, một chiếc xe mười sáu chỗ bốc cháy ngay trước mắt cô ấy.
Cũng kể từ vụ tai nạn ấy, Sơ Địch ốm nặng triền miên những một năm.”
Vụ tai nạn… Ninh Hoắc Đông biết vụ tai nạn ấy.
Hắn đã xem tin tức trên TV.
Năm Sơ Địch hai tuổi, tính cách thay đổi hẳn, đối xử với hắn cũng tệ đi mà trước đó cô là người thích chơi với hắn nhất, thích đến mức khi bước được những bước đầu tiên cô đã lựa chọn đi về phía hắn.
“Có tìm ra nguyên nhân của vụ tai nạn năm ấy không?”
“Vì một đứa bé bất ngờ chạy ra giữa đường nhặt đồ chơi nên chiếc xe mười sáu chỗ ấy phải đánh lái, làm đâm vào gốc cây bên đường.
Va chạm rất mạnh khiến đầu xe biến dạng, xăng bị rò rỉ ra ngoài, mấy phút sau, mọi người chưa kịp phản chiếc xe đã phát nổ, mười sáu người trên một chiếc xe đều tử vong.”
“Ninh tổng, đứa trẻ đó là anh.”
Điện thoại trong tay Ninh Hoắc Đông rơi xuống đất, không còn nghe thấy tiếng nói của Đường Tố nữa.
Hắn bất ngờ cười lớn, ông trời vì sao lại trêu đùa với số phận của hắn như thế chứ?
Năm đó, Ninh Hoắc Đông năm tuổi, Sơ Địch hai tuổi.
Hai người cùng học chung một trường mẫu giáo gần trường.
Sau giờ tan học, hắn tự mình đi về trước, còn Sơ Địch cùng cô giáo đứng trước cổng trường đợi ba mẹ đón.
Hiếm khi được Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh mua cho đồ chơi nên Ninh Hoắc Đông khi ấy vô cùng yêu quý con robot được làm bằng sắt.
Trên đường trở về, hắn bất cẩn đánh rơi con robot ra đường nên đã vội chạy ra nhặt lấy nó.
Không hề nhìn thấy một chiếc xe mười sáu chỗ đang đi tới với tốc độ rất nhanh.
Mà sau khi nhặt xong, Ninh Hoắc Đông cũng vội đi luôn, hắn không biết chiếc xe đã phát nổ.
[ … ]
“Cho thêm rượu đi! Thêm rượu đi!”
Ninh Hoắc Đông đập mạnh xuống bàn, hắn rít lên.
Lúc này hắn chỉ còn biết dùng rượu để khiến bản thân nhẹ lòng hơn.
Nhưng càng uống hắn lại càng nhớ rõ những gì hắn đã làm với Sơ Địch.
Là hắn biến cô thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma.
“A Địch, em từng nói tôi không xứng với em, ban đầu tôi cho rằng không phải, người đàn ông xứng với em nhất chỉ có thể là tôi.
Nhưng bây giờ tôi mới biết em nói đúng, nói đúng…”
Dứt lời, Ninh Hoắc Đông lại ngẩng đầu uống rượu.
Hắn cứ uống ực từng chai, chẳng bao lâu trên bàn cũng không đủ để hắn xếp những chai rượu đã rỗng nữa.
“A Địch, hiện tại tôi phải làm sao với em đây? Phải làm sao em mới khỏi bệnh đây?”
Trong đầu hắn toàn hình bóng của cô.
Hắn nhớ cô, nhớ cô vô cùng.
Hắn muốn được ôm cô vào lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...