Từ sau khi Mộc Tuyên Dư về nhà, Giang Thừa Châu chưa gặp cô lần nào, anh cũng không có ý định đi gặp cô, chỉ là trong điện thoại dặn dò cô ăn nhiều thứ này thứ nọ hơn một chút, rồi thứ gì thì không được động vào.
Anh không xuất hiện một lần nào, bản thân Mộc Tuyên Dư thật ra không thấy làm sao cả, nhưng anh trai chị dâu cô thì dễ thấy là hơi không thoải mái.
Bản thân cô không bận tâm, chỉ cảm thấy con người thật sự rất kì lạ, rõ ràng là anh trai cô không thích Giang Thừa Châu, vì thế mà không cho cô gặp Giang Thừa Châu, còn cố ý đón cô về, bây giờ Giang Thừa Châu không tỏ thái độ gì, anh trai cô lại hơi buồn bực.
Mà mấy ngày nay cuộc sống của Giang Thừa Châu trôi qua đều đều, ngoại trừ mỗi ngày gọi điện cho Mộc Tuyên Dư hỏi han dặn dò thì chính là bám trụ ở tiểu khu Bàn Nguyệt.
Mấy ngày nay anh không đến công ty, cũng không về nhà, chủ động tìm chuyện xui xẻo anh cũng không làm, hơn nữa để ông bố già nhà anh sốt ruột chút cũng rất tốt, dù sao thì bản thân anh cũng đâu gấp gáp.
Mà nhà họ Uông cũng án binh bất động mấy ngày này.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng của việc từ hôn sau khi đã đính hôn và bàn bạc ngày kết hôn, người nhà họ Uông rất dễ thấy là học cách thông minh hơn, khi chưa có được lợi ích thiết thực thì không nói gì cả, cho đến khi hợp đồng làm xong, song phương kí tên, nhà họ Uông mới chậm rãi đánh tiếng, hôn sự của nhà họ Uông và nhà họ Giang đã gặp trở ngại, khi bên ngoài phỏng đoán ầm ầm, họ mới chuẩn bị mở một cuộc họp báo nhỏ tuyên bố về chuyện này.
Chuyện nhà họ Uông và nhà họ Giang giải trừ hôn ước, được lan truyền trong giới rất nhanh.
Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang nhanh chóng nhận được tin tức, sau khi ăn cơm xong, hai người về phòng, hai vợ chồng nhìn nhau, đối với tin tức này, họ nói không rõ được nên nhẹ nhõm hay là gì.
Trình Hiểu Tang rất hiểu chồng mình, trước đó thì anh lo lắng về chuyện giữa Tiểu Dư và Giang Thừa Châu, khi Giang Thừa Châu vẫn chưa làm tổn thương gì đến Tiểu Dư, mặc dù Mộc Tuyên Nghị vẫn không thích Giang Thừa Châu, nhưng không còn nhiều suy nghĩ đối địch như thế nữa.
Mà trước hôm nay, Mộc Tuyên Nghị lo lắng nhất chính là về hôn ước của Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm, nếu chuyện này có thể giải quyết thuận lợi, Mộc Tuyên Nghị sẽ không quá ngăn cấm chuyện giữa Tiểu Dư và Giang Thừa Châu nữa.
Huống hồ, chuyện liên hôn giữa nhà họ Uông và nhà họ Giang, bất luận nói từ góc độ nào, đều là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Giang Thừa Châu dám không quan tâm đến ý nguyện của bề trên và lợi ích mà yêu cầu giải trừ hôn ước, đã là dùng hành động để thể hiện tình cảm của cậu ta với Tiểu Dư rồi.
Chỉ có bị vây trong cái giới này, mới biết được đó là chuyện khó khăn đến nhường nào.
Mộc Tuyên Nghị đi tắm, sau khi đi ra mới nhìn vợ, “Em nghĩ thế nào?”
Trình Hiểu Tang cười nhẹ, “Nói thật, ban đầu rất không dễ coi.
Không chỉ là quá khứ mà Tiểu Dư và Giang Thừa Châu đã từng có, nhiều hơn chính là chuyện giữa Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm, chúng ta đều biết, đây không phải là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia tộc.
Cho dù Giang Thừa Châu buông tất cả, dường như thật sự có tình cảm với Tiểu Dư, cậu ta cũng không quá dễ coi, dù sao thì gia đình có thể ảnh hưởng đến rất nhiều thứ.
Anh cũng nghĩ thế chứ?”
Mộc Tuyên Nghị gật đầu.
Trình Hiểu Tang nói tiếp, “Nhưng chúng ta đều quên mất một điểm, Giang Thừa Châu không giống chúng ta, lực cản đặt trên vai mà chúng ta nghĩ không là gì với cậu ta cả.
Mắc nợ gia đình gì đó, không phải vấn đề quan trọng với cậu ta, mà cậu ta không chỉ có tính cách như thế, còn có gia thế đó nữa.
Ví như bây giờ, chuyện mà cậu ta làm, bố cậu ta có bất mãn hơn nữa thì vẫn thu dọn cho cậu ta, anh trai cậu ta còn sẵn lòng buông bỏ chút lợi ích đó để bảo vệ cậu ta nữa.
Cho nên… em nghĩ cậu ta đã cho ra đủ thành ý rồi.”
Mộc Tuyên Nghị đương nhiên cũng biết những điều này, nhưng anh vẫn không thoải mái, cảm thấy bất bình vì em gái mình.
Nhất là khi anh biết em gái mình bị Giang Thừa Châu bức bách nhiều chuyện như vậy, cũng chịu đựng nhiều như vậy, anh bèn không nhịn được mà bất mãn với Giang Thừa Châu.
Lẽ nào là bởi vì Giang Thừa Châu lấy ra chút thành ý, mấy chuyện cậu ta làm lúc trước bèn không so đo nữa sao?
“Ừ, ngủ thôi!” Mộc Tuyên Nghị hơi nhíu mày, em gái anh không rẻ mạt như thế, Giang Thừa Châu không cho ra thành ý, anh sẽ không cho phép em gái anh cứ vậy mà ở bên Giang Thừa Châu.
*********************
Hai ngày sau, nhà họ Uông mở một cuộc họp báo nhỏ.
Mà Uông Tử Hàm thì là nhân vật chính, cô đứng ở đó, bị rất nhiều người nhìn chằm chằm vào.
Khi cô biết chuyện giải trừ hôn ước, cô không cảm thấy lúng túng, nhưng lúc này, cô cảm thấy lúng túng, giống như một màn trao đổi lợi ích thật sự, mà bây giờ người nhà cô đạt được thù lao thỏa mãn rồi, trực tiếp đẩy cô đến vị trí này.
Cô cảm thấy hơi buồn cười, chỉ là cô không làm ra được chuyện lâm trận trốn thoát, cũng không muốn người khác chê cười mình.
Phát ngôn của cô rất đơn giản, quá trình từ quen nhau đến ở bên nhau của cô và Giang Thừa Châu rất thuận lợi, thậm chí một dạo còn coi đối phương là nửa còn lại cả đời, chỉ là trong quá trình qua lại dần dần phát hiện hai bên không hợp nhau, vì thế chia tay trong hòa bình.
Bởi vì bên ngoài có quá nhiều lời đồn đãi, đã tạo ra ảnh hưởng không tốt với người trong cuộc, vì thế cô đặc biệt nói rõ, cô và Giang Thừa Châu hòa bình chia tay, không liên quan đến người khác, sở dĩ vẫn luôn không nói gì, là vì cảm thấy đây chỉ là chuyện của hai người, nhưng dường như rất nhiều người bắt đầu ngờ vực với chuyện này, bởi thế nên có cuộc họp báo này.
Uông Tử Hàm đứng ở đó, phóng viên đông đúc, hiển nhiên là nắm lấy cơ hội này bắt đầu gây khó dễ.
Có người hỏi cô, nếu đã không hợp, vì sao bây giờ mới phát hiện ra? Cô cũng rất bình tĩnh trả lời, ở bên nhau rồi thì mới biết là không hợp chứ, ai có năng lực biết trước được?
Từ đầu đến cuối cô đều trả lời rất có phong độ, cũng mặc kệ câu hỏi phóng viên đưa ra khó khăn thế nào, cô đều trả lời lần lượt hết.
Đến cuối cuộc họp báo, Uông Tử Hàm cười nhìn mọi người, “Cho nên sau này, đừng nhìn tôi như dán cái nhãn của Giang Thừa Châu nữa đấy, tôi sợ chồng đích thực của tôi không dám xuất hiện đâu, mọi người không định để tôi độc thân cả đời chứ?”
Sau khi cô nói xong, rất nhiều người đều bật cười.
Mà Giang Thừa Châu ngồi trên sofa mở phát sóng trực tiếp từ hiện trường ra, kênh phát trực tiếp không phải đài vệ tinh, mà là một đài địa phương, giới thiệu là một mục giải trí nào đó.
Anh thừa nhận, anh có tâm tư tiểu nhân, anh nhất thiết phải biết quá trình giải quyết của nhà họ Uông, nếu không khiến anh hài lòng, anh cũng có biện pháp khiến họ phải hối hận.
Chỉ là lúc nhìn thấy Uông Tử Hàm, anh thừa nhận, anh quả thực có lỗi với người phụ nữ này, cô vốn nên gặp được một người đàn ông ưu tú, chứ không phải người như anh, cuối cùng anh còn làm cô lỡ dở, cũng gây ra thương tổn với cô, hơn nữa thương tổn đó, anh không cách nào bồi thường.
Giang Thừa Châu yên lặng tắt TV.
Anh đứng trên ban công, nhìn đủ kiểu người ở phía dưới.
Phần lớn đều là người già đẩy trẻ nhỏ trong xe nhỏ, đi chầm chậm trên đường, mấy chú chó nhỏ thì vui vẻ chạy quanh.
Anh nghĩ sau này anh và Mộc Tuyên Dư cứ ở đây là được, nơi này rất tốt, không quá yên tĩnh, cũng không náo nhiệt, có thể nhìn thấy rất nhiều người, bên cạnh còn có một công viên xinh đẹp, ăn cơm tối xong còn có thể đi dạo.
Lúc này di động vang lên, anh nghe máy, bên trong truyền ra giọng của Giang Hào, “Còn không cút về cho tao.”
Anh tưởng tượng dáng vẻ của ông già, nhất thời bật cười.
Sau khi tắt máy, anh vẫn chuẩn bị về nhà.
Giang Thừa Châu trở về rất nhanh, lần này Giang Hào không đợi anh ở trong phòng khách, mà là đang cùng Giang Cảnh Hạo bàn luận gì đó trong phòng sách.
Chỉ là anh vừa trở về, Giang Du Du đã chạy đến, bảo anh bế.
Vẻ mặt bạn nhỏ Giang Du Du nghiêm trọng hiếm thấy, nhóc con ghé vào lòng chú út, “Chú út sẽ kết hôn với cái cô xinh đẹp đó sao?”
Hẳn là trong nhà đã ầm ĩ một trận nhỏ, hoặc là đã tranh luận một lần, ngay cả bạn nhỏ Giang Du Du cũng biết chuyện này.
“Ừ.” Giang Thừa Châu nhéo nhéo mặt Giang Du Du.
Giang Du Du dùng sức chui vào lòng anh, “Vậy sau này có phải là con sẽ không gặp được cô Uông nữa không?”
Giang Thừa Châu ngẫm nghĩ, “Ừ, đúng vậy.” Không chỉ là không có cơ hội, mà cũng không cần thiết, “Du Du sẽ đau lòng sao?”
Có lẽ là có chút nhỉ, Giang Du Du nhíu mày, “Vậy thím mới có đối tốt với con không?”
“Chuyện này ấy à… phải xem biểu hiện của Du Du.”
Giang Du Du tỏ ra phẫn nộ, lẽ nào không nên trực tiếp tỏ ý là sẽ đối xử rất tốt với cô nhóc sao?
Lúc này Giang Hào và Giang Cảnh Hạo ra khỏi phòng sách, đang xuống tầng đến phòng khách.
Trước đó trong nhà còn có chút tranh luận, đương nhiên là do Giang Hào khởi xướng, Giang Cảnh Hạo biết ý của ông cụ, chuyện đã như thế, ông cụ đương nhiên chỉ có thể thuận theo Giang Thừa Châu, nhưng thuận theo quá sảng khoái thì ông cụ lại không làm được, vì thế cần người khác hạ bậc thang, để người ta biết được Giang Hào là bị bức bách tiếp nhận bất đắc dĩ, chứ không phải là chủ động tiếp nhận…
Giang Hào nhìn cậu con trai nhỏ này thì sắc mặt đã không tốt, “Vẫn có tiến bộ, biết mình không có mặt mũi mà quay về.”
Giang Thừa Châu bĩu môi, anh đâu có ngốc như thế, trở về làm thùng thuốc nổ.
Giang Thừa Châu không nói chuyện, Giang Hào càng không vui, nhìn anh, “Mấy ngày nay đã làm những gì?” Công ty cũng không đi, hình như cũng không làm những chuyện khác.
Giang Thừa Châu cực kì ngoan ngoãn vâng lời, “Con biết chuyện lần này mang đến tổn thất rất lớn cho công ty, cũng khiến bố và anh nhọc lòng…” Anh nói lời này, vẫn khiến Giang Hào hài lòng, nhưng câu sau đó vừa nói ra, Giang Hào đã giơ chân, “Cho nên con vẫn luôn ở tại căn hộ ngày ngày tự kiểm điểm về lỗi lầm, không đi đâu, cũng không làm gì cả.
Bố, bố đã từng nói, một người trước tiên phải chỉnh đốn tư tưởng, sau đó mới suy xét đến hành vi, con vẫn luôn ghi nhớ.”
Giang Hào vốn đang ngồi đột ngột bật dậy, chỉ vào Giang Thừa Châu, cả người run run, “Mày không đến nhà họ Mộc một lần nào cả?” Giang Hào còn trông mong là anh sẽ đến nhà họ Mộc nhận tội, mặc dù gia nghiệp nhà họ Mộc không được coi là quá lớn, nhưng dù sao cũng là nhân vật có tiếng tăm, bây giờ con trai ông đã làm loạn thành như thế, ông cũng chỉ có thể tiếp nhận, dù rằng trọng điểm là đứa cháu bảo bối của Giang Hào, nhưng thằng oắt này không đến nhà họ Mộc một lần nào cả.
Giang Thừa Châu bày ra điệu bộ khó hiểu, “Vì sao con phải đến nhà họ Mộc?” Anh như bừng tỉnh, “Con vẫn luôn tự xem xét lại mình mà, bố còn không biểu lộ gì, sao con dám tùy tiện hành động chứ.
Hơn nữa con với nhà họ Mộc cũng chẳng có liên quan gì, con đến đó làm gì?”
Giang Hào không nhịn được, đi qua đá cho Giang Thừa Châu hai cú đau điếng thì mới nguôi giận.
Giang Thừa Châu bị trút giận, cũng không lên tiếng.
Ý của anh rất rõ ràng, muốn kéo gần quan hệ với nhà họ Mộc, vậy thì Giang Hào phải đích thân chạy một chuyến, thế mới gọi là có thành ý, đâu đến lượt anh tự đi.
Giang Hào lại tức giận, rồi lại nghĩ đến đứa bé trong bụng Mộc Tuyên Dư, cân nhắc xem mình có nên thỏa hiệp hay không.
****************
Mà sau khi tiếp cuộc gọi này, Mộc Tuyên Dư bèn muốn ra ngoài.
Anh trai cô nhìn thấy cô như thế, nhắc nhở một câu, bảo cô chú ý một chút.
Cô chỉ cười nhẹ, không nói nhiều thêm gì, càng không giải thích người cô đi gặp không phải là Giang Thừa Châu.
Cô hiểu ý của anh trai, mặc dù hôn ước giữa Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm đã giải trừ, nhưng nếu bị người ta nhìn thấy cô và Giang Thừa Châu ở bên nhau, mấy lời đàm tiếu chắc chắn sẽ không dễ nghe.
Nơi Mộc Tuyên Dư đến, là Đại học Tây Giang mà năm đó cô học, ở cổng trường, người đó đã chờ cô rồi.
Uông Tử Hàm nhìn Mộc Tuyên Dư đang đi qua, vẫy tay với cô, Mộc Tuyên Dư lập tức bước mau đến.
Mộc Tuyên Dư đi đến thì phát hiện điều bất thường, “Sao cô lại nhìn bụng tôi?”
Uông Tử Hàm hơi cau mày, cô ấy thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Có lẽ là thật sự không biết, chỉ là nếu cô ấy thật sự không biết, vậy thì Giang Thừa Châu làm vậy, nhất định có lý do của anh, cô cũng không cần nói toạc ra.
“Không có gì.” Uông Tử Hàm cười cười, thật là kì lạ, trước đây còn nghĩ là phải dùng thái độ gì mà đối mặt, bây giờ lại chỉ mở miệng nói chuyện một cách rất tự nhiên.
Mộc Tuyên Dư cũng không quá bận tâm điều này.
Hai người cùng đi vào trường, Uông Tử Hàm chăm chú xem xét ngôi trường này, “Thật ra tôi cũng không rõ vì sao mình muốn hẹn cô ra, chỉ là đột nhiên nghĩ đến nên bèn làm vậy.”
Mộc Tuyên Dư nhìn cô ấy, không nói chuyện.
Uông Tử Hàm đi tiếp, “Từng có một khoảng thời gian rất dài, ngôi trường này là khát vọng của tôi, kiểu khát vọng thuộc về ước mơ ấy.” Lúc này, cô đột nhiên hơi hiểu vì sao mình muốn hẹn Mộc Tuyên Dư đến đây, từng là khát vọng, nhưng sau này biến thành một thứ không dám nhắc tới, bây giờ lại ở đây lần nữa, dường như đang dùng hành động chân thật nhất nói rằng thật sự có thể nhắc tới, chứ không phải là giống như vết thương nên không dám động vào.
Tựa như một người đã trải qua tai nạn, đến hiện trường một lần nữa, mới có thể thật sự giải thoát.
“Tôi hiểu.” Giọng nói của Mộc Tuyên Dư rất nhẹ, “Tôi đã xem video của cô… Chỉ là…” Bản thân cô cũng biết là có hơi nhạy cảm, vì thế cô không nói nữa.
Uông Tử Hàm nhìn cô, lại đột nhiên thật sự bình thường trở lại, “Ừm, trước đây tôi còn từng tưởng tượng mình đi đến sân bóng rổ đó, chính là sân bóng rổ mà cô tỏ tình ấy… Bây giờ, cô có thể đưa tôi đi xem không?”
Mộc Tuyên Dư gật đầu.
Đến sân vận động, Uông Tử Hàm nhìn sân bóng rổ đó, lại cười, “Nếu nói tôi hơi thất vọng, liệu có hơi đả kích người không? Trong tưởng tượng của tôi, hẳn là tốt hơn chỗ này rất nhiều.”
“Cho nên mới nói tưởng tượng luôn luôn đẹp hơn thực tế.”
Uông Tử Hàm hơi sửng sốt, sau đó lại cười.
Hai người lại vòng quanh trường một vòng, lần này không nhắc đến chuyện của người khác nữa, mà là Mộc Tuyên Dư giới thiệu một vài cảnh quan trong trường, cùng với một vài món ăn ngon.
Hai người đều biết rõ, hai người không thể thành bạn, chỉ là trong những cuộc gặp sau này, nhiều hơn người xa lạ ở màn gật đầu chào hỏi mà thôi.
Mà Uông Tử Hàm chưa bao giờ trách tội Mộc Tuyên Dư, nếu đã là đàn ông phạm lỗi, hà tất phải khiến phụ nữ oán giận căm ghét nhau.
Mà với Uông Tử Hàm, trước đây Mộc Tuyên Dư có áy náy, bây giờ là một sự tán thưởng.
Một cô gái thật sự có thể không trách tội người khác, trên thế giới này khó biết bao, có lẽ chỉ có trải qua rồi thì mới hiểu rõ được.
Hai người chia tay nhau rất nhanh, cũng không nói thêm những lời khác.
Mộc Tuyên Dư nhìn bóng lưng Uông Tử Hàm biến mất, lúc này cô nghĩ, cô gái này thật sự từng rung động với Giang Thừa Châu nhỉ, nếu không sẽ không cần một nghi thức “thật sự buông xuống” như thế.
Một lát sau, di động của Mộc Tuyên Dư vang lên.
Cô lấy di động ra, nhìn thấy ba chữ “Giang Thừa Châu”.
Trên thế giới này, sẽ luôn có người rời khỏi cuộc đời ta, bất luận là bạn bè, người xa lạ hay là người mà ta áy náy, mà người ở lại đến cuối cùng, nhất định chính là người đáng để ta quý trọng.
Cô cười nhẹ, rồi mới cầm di động lên nghe máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...