Mộc Tuyên Nghị chưa hoàn toàn tin lời Hạ Ngữ Minh nói, trước đây em gái anh đối tốt với Hạ Ngữ Minh như thế, lúc Hạ Ngữ Minh lựa chọn phản bội có lẽ cũng chưa từng suy xét đến thái độ của Mộc Tuyên Dư nhỉ, những thứ gọi là tốt thỉnh thoảng sẽ lướt qua đầu, cuối cùng thì không so bì được với lợi ích thực tế.
Chỉ là nếu lời Hạ Ngữ Minh nói là thật, vậy thì năm đó nhất định đã xảy ra chuyện gì đó là nguyên nhân khiến Giang Thừa Châu phẫn nộ như thế.
Mộc Tuyên Nghị bắt đầu điều tra chuyện giữa Giang Thừa Châu và Mộc Tuyên Dư năm đó, chỉ là tin tức anh nhận được vẫn là thật ra Mộc Tuyên Dư theo đuổi Giang Thừa Châu, xem thái độ của những người chứng kiến năm đó, chuyện ấy quá ầm ĩ, người biết sự tình rất nhiều, nhưng không một ai nói đúng trọng điểm, luôn luôn là trong tình hình mọi người đều cảm thấy không tốt, Mộc Tuyên Dư đã chinh phục được Giang Thừa Châu, lúc yêu nhau thì Giang Thừa Châu chính là bạn trai hai mươi tư tốt, còn về chuyện chia tay, mọi người biết, nhưng lại không có ai rõ ràng nguyên nhân là vì sao.
Mộc Tuyên Nghị nhớ tới lời em gái nói, con bé thật sự yêu Giang Thừa Châu? Nếu thật sự thích như vậy, vì sao lại rời xa? Hơn nữa tỏ tình trước mặt mọi người, căn bản không hợp với tính cách của Mộc Tuyên Dư, con bé đã chịu kích thích hay bị thứ gì xúi giục? Nhưng anh lại cảm thấy em gái mình không phải kiểu người sẽ bị xúi giục.
Anh lo lắng không yên, ngay cả bản thân anh cũng không biết nên làm những gì.
Mộc Tuyên Nghị về nhà, cảm xúc hạ thấp, khiến vợ anh là Trình Hiểu Tang đương nhiên lưu tâm, lúc ăn cơm thì không nói gì cả, nhưng lúc hai vợ chồng nằm trên giường, chị mới bắt đầu khẽ nói, mấy ngày gần đây anh vẫn không quá bình thường, chị biết là vì em chồng, vẫn muốn khuyên anh một chút.
“Có lẽ Tiểu Dư có dự định riêng của em ấy, mặc dù anh là anh trai, nhưng em ấy cũng đã trưởng thành rồi, có trách nhiệm nhất định với hành vi của mình.” Nói cách khác, chị cảm thấy anh can thiệp hơi nhiều vào chuyện của Mộc Tuyên Dư.
Mộc Tuyên Nghị không giấu giếm vợ, nói toàn bộ chuyện của Mộc Tuyên Dư cho Trình Hiểu Tang.
Trình Hiểu Tang nghe xong thì cũng trầm mặc, mặc dù nói tất cả bắt nguồn từ Mộc Tuyên Dư, nhưng cô một mình gánh chịu tất cả hậu quả, hơn nữa nuốt hết mọi thứ xuống, để người nhà không chịu chút ảnh hưởng nào, đổi sang một người hơi ích kỉ một chút, ai có thể làm được, bao gồm cả hôn nhân của Trình Hiểu Tang và Mộc Tuyên Nghị, cũng là sau khi Mộc Tuyên Dư đưa ra quyết định đó thì mới có thể thực hiện được.
Trình Hiểu Tang nhìn trần nhà, “Vừa rồi anh nói là Tiểu Dư chủ động theo đuổi Giang Thừa Châu? Điểm này không phù hợp với tính cách của Tiểu Dư một chút nào, vậy thì liệu có phải tình cảm ấy ngay từ đầu đã có mục đích không đơn thuần không, mới có thể khiến Giang Thừa Châu đã sa sâu vào dù nhiều năm sau vẫn canh cánh trong lòng, còn không tiếc tiêu phí nhiều công sức như thế thiết kế ra nhiều trò như vậy.”
Mộc Tuyên Nghị gật đầu, anh cũng nghĩ thế, chỉ là anh lại lắc đầu, “Anh cứ nghĩ mãi không thông vì sao Tiểu Dư có thể tiếp cận Giang Thừa Châu, con bé không phải loại người vì mục đích nào đó mà làm những chuyện ấy, hơn nữa… chuyện như thế quá không phù hợp với tính cách của nó.”
Trình Hiểu Tang suy ngẫm một lát, “Vừa rồi anh nói hồi học đại học Giang Thừa Châu được bình luận là phong gì cơ?”
“Phong lưu ngỗ ngược? Coi phụ nữ như đồ chơi? Thật ra chắc cũng giống như rất nhiều tên dân chơi, chỉ là bị thổi phồng lên quá nhiều thôi.” Mộc Tuyên Nghị không bận tâm lắm, tuy anh không tán thành với chuyện như thế, nhưng một bên tình một bên nguyện, thật ra trách nhiệm thật sự không hoàn toàn nằm ở đàn ông, e là những cô gái đó hơn nửa sẽ bỏ qua những chuyện tương tự.
Trình Hiểu Tang hơi híp mắt, “Anh từng nói Tiểu Dư đối xử rất tốt với bạn em ấy nhỉ? Tiểu Dư không phải có hai cô bạn thân sao, vì sao sau này chỉ nhắc đến một cô vậy.”
“Cách đây rất lâu Mạnh Ngữ Phán đã tự sát rồi, nguyên nhân không rõ…” Anh nói đến đây, đột nhiên nhìn vợ, “Ý của em là…”
“Chúng ta thử làm một giả thiết nhé, nếu Mạnh Ngữ Phán vừa khéo cũng quen biết hay có quan hệ nào đó với Giang Thừa Châu, vì sự đào hoa của Giang Thừa Châu mà đau khổ tự sát, con gái ở tuổi đó vốn đa sầu đa cảm, làm ra hành vi đó cũng có thể hiểu được, bao gồm cả suy nghĩ mình chết đi để khiến đối phương đau khổ cả đời.” Mặc dù suy nghĩ này rất buồn cười, người chết rồi thì cũng thật sự hết hi vọng.
Sau khi nghe vậy Mộc Tuyên Nghị lại lắc đầu, “Tiểu Dư đối tốt với bạn bè, nhưng cũng sẽ có giới hạn…” Anh nói đến đây, sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Ngoại trừ người từng có ân với con bé, hoặc là nói con bé mắc nợ người đó.”
“Anh sao thế?” Sắc mặt anh rất khó coi.
“Năm đó không phải Tiểu Dư bị một người bắt đi sao… Khi ấy thằng bé đó có ý đồ làm hại con bé, người cứu con bé là một nữ sinh.”
Lúc này Trình Hiểu Tang nhìn chồng, nếu giả thiết này đoán không sai, vậy thì Tiểu Dư thật sự vì bạn tốt tự sát nên mới tìm đến Giang Thừa Châu, là để khiến Giang Thừa Châu nếm trải cảm giác bị người yêu vứt bỏ?
Để kiểm chứng tính chính xác của phán đoán này, ngày hôm sau Mộc Tuyên Nghị không đến công ty, mà đi tìm người nhà của Mạnh Ngữ Phán.
Chuyện năm đó, ở trường của Mộc Tuyên Dư rất ầm ĩ, tất cả những việc mà nhà họ Mộc làm ngoại trừ trấn an Mộc Tuyên Dư, còn có giúp cô bé cứu cô miễn trách nhiệm, đồng thời cho cô bé đó một khoản tiền.
Lúc ấy người xử lý chuyện không phải Mộc Tuyên Nghị mà là bố mẹ anh, anh chỉ quan tâm em gái mình thế nào, không quan tâm đến bối cảnh của cô bé đó.
Tìm được người nhà của Mạnh Ngữ Phán không hề khó, vừa nhắc đến Mạnh Ngữ Phán, sắc mặt người nhà cô đều không quá tốt, nhất là mẹ của Mạnh Ngữ Phán.
“Đều tại chúng tôi, khi ấy điều kiện gia đình không tốt, Ngữ Phán thi đại học, thành tích cũng không tệ, tôi và bố nó lại không cho nó đi học đại học.
Chúng tôi chưa từng được đi học, nghe người khác nói bây giờ có học đại học cũng vô dụng, hoàn toàn là phí tiền, huống hồ con bé còn một em trai nữa.
Chúng tôi bèn muốn bảo Ngữ Phán đừng học nữa, đi làm kiếm tiền, còn có thể chuẩn bị tiền nhà cho em trai con bé…”
Nghe được lời mẹ Mạnh nói, Trình Hiểu Tang nhíu mày, lại là bi kịch trọng nam khinh nữ? Bảo con gái bỏ học để mua nhà cho con trai?
Mộc Tuyên Nghị không có hứng thú gì với mấy chuyện này, anh chỉ hỏi chuyện năm đó, có phải Mạnh Ngữ Phán từng cứu một cô bé không.
Mẹ Mạnh kinh ngạc nhìn anh, không ngờ rằng chuyện này còn bị người ta nhắc đến nữa.
Mẹ Mạnh gật đầu, “Khí đó Ngữ Phán cũng mới tan học không lâu, trường của con bé hơi xa, con đường đó là con đường tắt, con bé đi đến đó thì nghe thấy có người la hét, nó bèn mau chóng qua đó, sau đó dùng gạch đánh người kia… Khi ấy Ngữ Phán cũng bị dọa cho đờ đẫn, mặc dù con bé làm chuyện tốt, nhưng nếu người khác thật sự đòi tiền bồi thường thì phải làm sao, nhà chúng tôi không gánh nổi, thế là, Ngữ Phán còn bị bố nó đánh một trận nữa…”
Tất cả mọi chuyện đều đã sáng tỏ, năm đó người cứu Mộc Tuyên Dư chính là Mạnh Ngữ Phán, cho nên Mộc Tuyên Dư mới đối xử đặc biệt với Mạnh Ngữ Phán như thế, bởi vì cô sẽ mãi nhớ lòng tốt của người khác.
Còn về việc sau khi nhà họ Mạnh nhận được tiền của nhà họ Mộc rồi sao cuộc sống vẫn nghèo khó như vậy, không cần đoán nữa, toàn bộ tiền đều để mua nhà cho con trai rồi…
Trình Hiểu Tang và Mộc Tuyên Nghị cùng nhau rời đi, Trình Hiểu Tang lại thở dài, “Bây giờ anh định làm thế nào?”
“Anh sẽ không để Tiểu Dư phải chịu thương tổn.”
Anh nhíu mày, nghĩ đến thái độ hiện giờ của Mộc Tuyên Dư, tâm tình rất trầm trọng.
******
Mà Giang Thừa Châu chưa bao giờ nghĩ sau khi anh tỉnh dậy lại là cảnh tượng như thế, khi đó Mộc Tuyên Dư vẫn chưa tỉnh, trên giường lung tung lộn xộn, rõ ràng đã xảy ra chút chuyện nào đó, mà anh thậm chí còn nhớ rõ hôm qua đã xảy ra những chuyện gì, khiến anh ngay cả lấy cớ rằng mình uống rượu say mới làm chuyện đó cũng không được, bởi vì bản thân anh rất rõ ràng, lúc ấy anh vui sướng, chí ít thì phản ứng của cơ thể là như thế, còn mang theo dư vị đáng xấu hổ nào đó.
Anh cấp tốc xuống giường, mặc quần áo qua loa rồi bèn rời đi, không nán lại thêm một giây nào, không muốn đối mặt với bản thân mình của tối hôm qua.
Khi anh đứng trước xe mình, anh rất phẫn hận mà đá một cú vào xe, chiếc xe phát ra tiếng kêu inh ỏi không ngừng, anh không rõ mình đang phẫn nộ điều gì, nhưng cảm xúc đúng là xuất phát từ sự phẫn nộ nào đó, khiến anh muốn cho mình ngay một bạt tai.
Từ sau khi lại ở bên Mộc Tuyên Dư một lần nữa, anh chưa từng nghĩ sẽ chạm vào cô, cũng không có ý định đó, mà chuyện xảy ra tối qua, khiến anh rất bất mãn, giống như thứ gì đó mình tự cho là đã khống chế được tất cả lại xuất hiện sai lầm nghiêm trọng.
Anh ngồi vào xe, lái xe đến nơi ở của mình, anh cởi quần áo ra, đi tắm, sau đó ném toàn bộ quần áo vào thùng rác.
Giống như một thứ gì đó, dần dần không còn nằm trong dự liệu của anh nữa.
Giang Thừa Châu lại đến chỗ của Uông Tử Hàm lần nữa, lần này Uông Tử Hàm có vẻ bất ngờ còn hơn lần trước.
Khi đó trên tay cô vẫn còn dính máu, là từ trên người bệnh nhân nào đó, cô còn chưa kịp đi xử lý.
Giang Thừa Châu bèn đi theo cô, nhìn cô xử lý vết bẩn trên tay, nước ở đây rất quý, phần lớn đều dùng để tiến hành rửa tay tiêu độc, còn về kiểu rửa tay này, đều là nước đã để mấy ngày, cho đến khi thật sự không thể sử dụng nữa, mới đổ đi.
Anh nhìn cô vươn tay vào dòng nước đã hơi bẩn, nhíu mày, nhưng không nói gì.
Anh vẫn quần áo gọn gàng, mà cô thì rối loạn hơn lần trước anh gặp cô mấy phần, có lẽ là quá bận, mắt cô không có thần thái quá sáng rõ.
Uông Tử Hàm không ngờ anh sẽ đến vào lúc này, dù sao cũng không qua bao lâu kể từ lần trước anh đến, anh thường xuyên đến như thế… Cô đã không còn suy xét xem là tại sao nữa, dù sao thì bất luận là chuyện tốt hay chuyện xấu, đều sẽ đến thôi, lo lắng quá sớm, đã không còn quá nhiều ý nghĩa.
Mấy ngày nay ở đây số người thương vong nhiều, trước đây Uông Tử Hàm chỉ là bác sĩ cứu người trị thương mà thôi, mấy ngày nay cô nhìn những người bỏ mạng này, đột nhiên phát hiện, chỉ cần còn sống, cuộc đời không có gì gọi là thật sự bi kịch cả, ngoại trừ thương tổn trên cơ thể, vốn tất cả cảm xúc đều có thể tự động kiềm chế được.
Cô rửa tay xong thì mới cùng anh đi ra ngoài, “Có lời muốn nói với em?”
Anh lắc đầu, cô lại cười, mình lại đoán sai rồi.
“Anh muốn ở lại đây mấy ngày.” Anh nhìn cô rồi nói.
Cô nhíu mày, hơi bất ngờ.
Giang Thừa Châu nói được làm được, quả thực ở lại đây mấy ngày, hơn nữa còn giúp đội bác sĩ điều trị làm tất cả những chuyện trong khả năng, anh đã không còn là bác sĩ không biên giới nữa, vài cuộc phẫu thuật cũng không thể giao cho anh, cho dù là ở thời điểm thế này, cũng phải có trách nhiệm với bệnh nhân.
Giang Thừa Châu bèn làm chút băng bó cho người bị thương, xử lý vài vết thương nhỏ.
Ở đây có một cô bé, tuổi còn nhỏ hơn Du Du, bố cô bé đã thiệt mạng, mẹ thì hai hôm trước vừa làm một cuộc phẫu thuật còn chưa tỉnh lại, cô bé vẫn luôn ở bên cạnh mẹ.
Lúc ăn cơm, Giang Thừa Châu gắp toàn bộ thức ăn trong bát mình cho cô bé đó, bởi vì cô bé nhìn có vẻ thật sự rất gầy.
Uông Tử Hàm nhìn động tác của anh, cười, “Anh thích con gái hơn à?”
Anh ăn cơm trắng, ngẫm nghĩ, “Có lẽ là vậy.” Dù là đi trên đường, anh quay đầu nhìn cũng là mấy cô nhóc, chứ không phải là mấy cậu nhóc, đúng là kì lạ, nhiều năm trước khi đứa bé ấy xuất hiện, anh không có cảm giác muốn nó, bây giờ lại nhớ lại nhiều lần, có lẽ con người đều dở hơi như vậy.
Uông Tử Hàm nhìn cô bé đó, không nói chuyện, có những lúc vận mệnh chính là như thế, luôn có những cuộc đời sống trong đau khổ, mà lòng từ bi sẽ không chiếu rọi đến mỗi một người cần được quan tâm, hoặc là làm tất cả những chuyện nằm trong khả năng, hoặc là thờ ơ.
Giang Thừa Châu ăn cơm xong, nhìn chiếc bát trống không của mình, “Trở về đi!”
Đây là lần đầu tiên anh nói trịnh trọng như thế với cô trong suốt mấy ngày qua.
Uông Tử Hàm nhìn anh, dường như đang xác định gì đó, cuối cùng cười nhắm mắt, “Được.”
*********
Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm về nước, lúc ở sân bay thì bị giới truyền thông chụp được.
Đương nhiên, hai người không có động tác thân mật gì, chỉ là Uông Tử Hàm đến nơi chiến trường làm bác sĩ, trong mắt rất nhiều người hình tượng này rất vĩ đại, thêm nữa là chuyện tình cảm của hai người lúc trước bị giới truyền thông làm cho sốt sình sịch, vì thế mọi người liền đoán, bây giờ Giang Thừa Châu tự mình đi đón Uông Tử Hàm về nước, ý này là chuyện tốt sắp đến gần rồi?
Vì thế rất nhiều trang báo đều cống hiến cho hai người, lại bóc trần từng chuyện của hai người từ lúc quen nhau đến bây giờ, người xem cũng vui cho đôi tuấn nam mỹ nữ này, nhiệt tình mua báo.
Có người thậm chí còn cười nói, tình cảm của hai người bắt đầu cùng với chiến trường, có lẽ bây giờ cũng bởi chiến trường mà đi đến hôn nhân, đủ loại phán đoán đều có.
Mấy ngày nay Mộc Tuyên Dư không ra khỏi cửa, cô đã váng đầu liên tiếp mấy ngày, ngày nào cũng mệt mỏi thèm ngủ, ngay cả đồ ăn cũng không ăn, ngày đêm cũng không phân rõ.
Lúc đang tắm, cô trực tiếp ngã xuống nền nhà, ngã đau rồi tỉnh táo, cơ thể mềm oặt đến khó mà tưởng tượng được, như không có sức lực gì vậy.
Cô cố gắng mặc quần áo, đi làm cho mình một bát mỳ, nếu cô còn không ăn uống gì nữa, có lẽ thật sự không gắng gượng được.
Cô vừa ăn mỳ vừa nghĩ mãi, sao mình lại để cuộc sống của mình trôi qua đáng thương như vậy.
Hồi nhỏ tính tình cô không tốt, vì thế không có bạn.
Đợi đến lúc cô cảm thấy bạn bè rất quan trọng cần phải gìn giữ, cô nỗ lực đánh đổi, thậm chí còn nghĩ đừng để ý đến mấy khuyết điểm không quan trọng, nếu nhìn thấy chút khuyết điểm của đối phương rồi lập tức vứt bỏ tình bạn đó, vậy thì cả đời này cô vẫn sẽ không có bạn.
Cô vẫn luôn nỗ lực muốn sống rất tốt, lúc chuyển trường nghĩ cuộc sống sau khi chuyển trường nhất định sẽ rực rỡ lên, lúc học đại học thì cảm thấy cuộc sống đại học sẽ là một khởi đầu mới, nhưng hình như lần nào cô cũng đều làm ra chuyện sai lầm nhất.
Cuộc đời này của cô thất bại như thế, bất kể là tình bạn hay tình yêu, có lẽ, cô đã được định trước là cả đời này hai bàn tay trắng rồi nhỉ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...