Khẽ rên một tiếng mệt mỏi, cậu khó khăn mở mắt.
Trần nhà được tô điểm bằng những bức điêu khắc thạch cao lộng lẫy thật lạ lẫm, nó không giống với nhà kho tăm tối lạnh lẽo của cậu.
Cố nhấc cơ thể rã rời lên một chút lại ngã xuống vì cái đau khủng khiếp ở thân dưới.
Cậu nhớ lại mọi chuyện.
Hai bàn tay siết chặt vào nhau, cậu cắn chặt răng nhìn sang bên cạnh.
BỐP!
Mọi suy nghĩ chợt bừng tỉnh vì cái tát của người bên cạnh, cơ thể yếu ớt vô sức kháng cự cứ thể ngã xuống dưới mặt sàn.
"Đồ điếm còn dám leo lên giường của tao!"
Anh túm lấy tóc cậu kéo mạnh ra khỏi phòng.
Đầu và lưng cậu bị đập xuống mặt sàn, cậu cố gắng đứng dậy lại cảm nhận được dư âm của tối qua kèm theo máu tươi đang chảy xuống đôi chân trắng nõn, gầy gò của cậu.
Người trong căn phòng kia đang điên cuồng đập phá, anh phỉ nhổ, dùng những lời lẽ buộc tội nhất gán lên người cậu.
Chính là cậu dụ dỗ anh lên giường sau đó lợi dụng anh giống như cái cách đã làm với Diệp Minh.
_______
Gia Bảo đứng yên bất động để dòng nước lạnh đang gội rửa đi thân thể mà chính cậu cũng cảm thấy chán ghét.
Cậu nhìn vào trong gương thân thể gầy gò đang chi chít những vết cắn, vết bầm trên làn da trắng như băng thanh xuất hiện những vết xanh tím vô cùng gai mắt.
Cậu ôm mặt từng giọt nước mắt chảy xuống dòng nước lạnh kia vẫn cưới chảy xối xả hòa lẫn vào giọt nước mắt cay đắng tủi nhục.
Anh bước xuống bếp vẫn thấy con người đó ở dưới bếp chuẩn bị bữa sáng cho mình như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bàn tay hôm trước bị thương vẫn đau nhức ám ảnh cậu, đôi chân mỏi nhừ vô lực di chuyển quanh căn bếp rộng lớn.
Nhìn thấy anh cậu vẫn mỉm cười vui vẻ cúi đầu cung kính chào anh sau đó đặt lý cà phê nóng cùng bữa sáng lên bàn cho anh.
Trong lòng anh lại dâng lên một cổ khó chịu chán ghét.
Quăng mạnh tấm ga trải giường cùng bộ quần áo rách nát đang cầm trên tay lên đầu cậu sau đó rời khỏi nhà.
Cậu vẫn chỉ bình thường ôm lấy tấm ga rồi cúi đầu tiễn anh đi làm.
Trên đường đi anh điên cuồng tăng tốc nghĩ về chuyện tối qua.
Anh không muốn thừa nhận là do mình sai, không muốn thừa nhận mình đã mê luyến không buông thân thể mê người đó.
Tất cả mọi tội lỗi đều là do cậu.
Diệp Vũ không sai, nếu anh sai thì anh sẽ giẫm đạp tất cả cho đến khi người khác quy phục mình.
______
Kể từ sự việc xảy ra ngày hôm đó mỗi tối anh đều dẫn tình nhân về nhà mình.
Trước mặt cậu âu yếm thân mật, có khi còn bày ra bộ dạng xấu hổ nhất.
Anh cho tình nhân của mình tùy ý sai khiến chà đạp cậu.
Tất cả bọn họ đều nhìn cậu với một con mắt khinh thường ghê tởm.
Vẫn như thường ngày, cậu bước vào nhà để làm bữa sáng cho anh.
Đứng hình tại chỗ âm thanh rên rỉ khoái lạc đập thẳng vào tai cậu.
Trong tiếng khóc lẫn tiếng rên rỉ của vị nhân tình trong kia, nháy mắt trái tim cậu như bị hàng trăm mũi kim xuyên qua, đau đến cả người đều phát run.
Cậu đã sớm quen với việc này rồi mới phải.
Nhưng không...tâm can cậu sao có thể chịu đựng được cảm giác đó.
Bình tĩnh đi xuống phòng bếp nuốt hết tất thẩy những cảm xúc của mình đi.
Có lẽ khi cậu chuẩn bị xong bữa sáng hai người kia cũng đã xong việc, tiếng rên rỉ cũng không còn.
Anh bước xuống nhà còn không thèm liếc cậu một cái.
Trên gương mặt đẹp như một tác phẩm điêu khắc vẫn còn vài giọt mồ hôi trên trán chảy dọc xuống sống mũi cao tuyệt mỹ.
Theo sau là một nam nhân có vẻ ngoài ưa nhìn.
Cậu dùng bộ mặt bình thường nhất của mình rót cho anh một ly nước ấm. Anh nhận lấy ly nước, im lặng ngồi xuống thưởng thức bữa sáng.
Như một thói quen cậu chuẩn bị quần áo cho anh sau đó lên phòng ngủ của anh dọn dẹp lại, dù cho đã quen nhưng cảnh tượng trong căn phòng kia đã trực tiếp quật ngã cậu.
Tất cả mọi bằng chứng thể hiện họ đã ân ái mãnh liệt như thế nào hiện ra trước mắt cậu.
Nhìn xuống dưới lầu thấy chiếc xe màu đen sang trọng đã lăn bánh rời khỏi cậu nghĩ có lẽ là anh đã đi làm rồi.
Sau khi thu dọn xong cậu đi xuống nhà thì thấy tình nhân kia vẫn còn ở đó.
"À Diệp tổng gọi tài xế riêng đến đón tôi, tôi vẫn đang chờ người đến." Tình nhân kia nói với giọng điệu khoe khoang.
Cậu nghĩ người này khiến Diệp Vũ đặc biệt thích thú, cậu đã thấy nam nhân này xuất hiện một tuần liền, Diệp Vũ còn đặc biệt căn dặn tài xế đón cậu ta về.
Những người khác sau khi phát tiết xong anh chỉ trực tiếp ném cho một cục tiền rồi đuổi về ngay tối hôm đó.
Tình nhân kia từ lần đầu gặp đến giờ đã luôn nhìn chằm chằm vào cậu.
"Tôi chưa từng thấy ai có gương mặt tinh xảo đẹp đẽ như cậu."vị tình nhân nhấm nháp ly cà phê nóng, hai chân vắt chéo nhau nói với cậu.
Cậu chỉ im lặng tiếp tục công việc của mình căn bản không quan tâm tình nhân của anh.
Trước giờ người nào đến đây cũng nhìn cậu với con mắt có chút đố kỵ nhưng sau đó là khinh thường, châm biếm.
"Nhưng mà đẹp đẽ như thế tinh xảo như thế thì có ích gì cậu cũng chỉ là một tên hầu thôi, một khi Diệp Tổng đã chán ghét thì đừng mơ có thể ngóc đầu lên nổi...hahaha" vị tình nhân đó sảng khoáng cười phá lên.
Đúng hắn ghen tị với cậu kể từ lần đầu nhìn thấy.
Nhưng sau đó thì sao? Hắn chứng kiến cậu bị Diệp Vũ la mắng đánh đập cậu còn bản thân lại được anh sủng ái, yêu chiều liên không ngăn được cảm giác thành tựu sảng khoái trong lòng.
Cậu mặc kệ lời mỉa mai của tình nhân kia, hắn dường như tức giận vì phản ứng dửng dưng của cậu.
Hắn cầm tách cà phê nóng đổ xuống bàn tay nhỏ bé của cậu.
Sau đó đá vào chân cậu một cái thật mạnh, cậu vẫn cắn răng chịu đựng cậu biết người này đang khiến Diệp Vũ yêu thích tuyệt đối không nên chọc giận.
Thật may là tài xế đén đón vị tình nhân đó đã tới nếu không cậu không biết mình sẽ ra sao nữa.
Dùng đá lạnh chườm vào vết bỏng trên cánh tay mình cậu thầm oán trách: "tại sao cứ phải là tay tôi chứ vết thương Tiêu tiểu thư để lại lần trước vẫn chưa lành.
Tôi còn phải làm rất nhiều việc không sung sướng như mấy người....."
Vào buổi trưa điện thoại bàn đổ chuông cậu đang nhổ cỏ trong vườn bèn chạy vào nghe máy.
Giọng nói quen thuộc, trầm thấp đầu bên kia vang lên:
"Tôi để quên một tập hồ sơ trên bàn lấy rồi mang đến công ty cho tôi." Sau đó anh trực tiếp cúp máy.
________
Đến tổng công ty của Diệp gia cậu bị bảo vệ ngăn không cho vào vì bộ quần áo xộc xệch dơ bẩn trên người mình, thật may gặp thư ký Dương nên cậu mới dễ dàng qua được.
Thư ký Dương gặp được cậu lập tức ôm chặt lấy cậu.
Sau đó trách mắng cậu vài câu.
"Coi em kìa mới không gặp vài bữa lại làm biếng ăn uống rồi.
Sao em lại tới đây, bé con?"
Cậu mỉm cười nhìn cô rồi chỉ vào tập hồ sơ trên tay.
Thư ký Dương mới hiểu.
"À thì ra là vậy.
Không cần nữa đâu chị đã đưa cho Diệp tổng một bản sao rồi, à chị phải vào họp đây." Nói rồi cô xoa đầu cậu.
"Đi đường phải cẩn thận nhé, bé yêu."
Cậu nhìn bóng lưng cô rời khỏi, quay đầu ra tính ra về nhưng nghĩ lại đã đến đây rồi thì cũng nên đưa nó cho anh.
Đi đến tầng cao nhất của tòa nhà những nhân viên có lẽ biết cậu đến đưa đồ nên cũng không ngăn cản.
Lấy hết can đảm bước vào căn phòng chủ tịch.
Cậu thấy anh đang ngủ, lại gần để ngắm nhìn Diệp Vũ khi ngủ thật yên bình.
Không la mắng, không hung dữ đánh đập.
Cậu từng rất thích ngắm nhìn anh ngủ bây giờ cũng vậy nhưng là với tư cách không chính đáng.
Phải tư cách của một nô lệ đang nhìn trộm bậc đế vương của hắn.
Cậu bây giờ thật hèn mọn.
Nắng trưa gay gắt chiếu rọi vào làm anh cau mày, cậu nhanh chống đứng đối diện với ánh nắng, làm một bóng râm cho anh ngủ.
Ánh chiều tà chiếu xuống bao trùm lấy thân ảnh nhỏ bé đang che chắn cho một người đàn ông.
Có lẽ chân cậu đã mỏi nhừ rồi nhưng cậu vẫn không cảm nhận được chút đau nhức nào.
Anh mở mắt tỉnh dậy trước mắt là hình bóng người con trai nhỏ bé mà mình luôn khinh thường.
Ánh nắng nhẹ nhàng vào một buổi chiều mùa hạ cùng với một nụ cười như thu hút hết sự chú ý của anh.
Đôi mắt kia như chất chứa vài tia hạnh phúc nó trong sáng như không có bất cứ thứ gì có thể vấy bẩn.
Có lẽ anh đang tự nghĩ ánh mắt của một kẻ sát nhân sao lại đẹp đến thế.
Lắc đầu bác bỏ hết suy nghĩ chính bản thân mình cho là sai trái nãy giờ ra khỏi đầu.
"Cậu lười biếng không làm việc sao lại chạy đến đây?"
Cậu oan ức lắc đầu chỉ tay vào tập tài liệu.
Anh cũng không làm khó cậu nữa, vốn dĩ chỉ muốn chợp mắt một chút nhưng không ngờ mình lại có thể ngủ ngon đến thế.
Anh đưa đồng hồ đeo trên tay lên coi giờ.
"Cậu che hết ánh sáng của tôi rồi."
Cậu bèn vội vàng tránh ra cho anh xem đồng hồ.
Xem xong anh đi ra khỏi phòng làm việc, cậu cũng lẽo đẽo theo sau.
Hôm nay không có gì quan trọng nên anh về nhà sớm hơn mọi ngày.
Đi đến thang máy dành riêng cho chủ tịch anh lạnh lùng quay sang cái đuôi đang cúi đầu theo sau mình từ nãy giờ.
"Tôi về nhà, tắm rửa xong hy vọng sẽ có cơm tối!" Nói xong anh bước vào thang máy nhanh chóng rời đi.
Đầu óc cậu còn ngu ngơ thì chợt hiểu ra "phải nhanh chóng về nhà không sẽ bị tử hình a"
______
Chạy thục mạng về nhà đã là 6h tối, tham lam hít thở chút không khí cuối cùng sau khi bước vào chốn địa ngục trần gian đó.
Cậu đã thấy anh tắm rửa sạch sẽ, trên tóc còn đang ướt.
Ngũ quan sắc bén nam tính đang chăm chú thưởng thức ly rượu vang trong tay.
"Cậu về trễ" anh lạnh lùng đưa ra lời buộc tội cho cậu.
Cậu chỉ biết im lặng chờ đợi hình phạt từ anh.
Cậu đã quá mệt với việt thanh minh cho chính mình rồi.
Suốt thời gian qua ở với anh từ mà cậu luôn tâm niệm mỗi ngày là "chịu đựng"
Anh cũng chỉ nhàn nhạt nói: "tiền lương trừ đi một nửa"
Cậu thở phào nhẹ nhõm "thật mừng Diệp Vũ không đánh mình."
Ăn tối xong anh lên phòng ngủ, nghỉ ngơi đọc vài quyển sách nhưng không vô được chữ nào.
Anh đang nhớ lại nụ cười xinh đẹp của cậu chiều nay.
Anh đã cố gắng loại bỏ nó khỏi tâm trí mình.
Suốt từ đường đi từ công ty về đến nhà anh phóng bạt mạn để tâm trí không phải nghĩ đến.
Dùng dòng nước lạnh ép bản thân phải tỉnh táo nhưng không được.
"Cộc, cộc, cộc!" Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
"Vào đi!"
Cậu bước vào phòng thấy anh đang chăm chú đọc sách, liền nhẹ nhàng đặt ly sữa nóng lên trên bàn cạnh đó.
Anh đã chú ý thấy vết bỏng trên tay cậu, vô thức nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó mày bấc giác nhăn lại.
Cậu bị bất ngờ liền lập tức thu tay lại.
"Bị tình nhân của tôi làm khó sao."
Cậu run người chỉ biết đứng bất động vô tình lại làm Diệp Vũ khó chịu.
"Ngu ngốc, ra ngoài!"
Cậu chằng hiểu sao anh lại tức giận với mình.
Uỷ khuất đi ra ngoài, cậu sợ ở lại một chút nữa anh sẽ trực tiếp đem tay của mình chặt gãy.
Anh ngã lưng ra giường đưa tay lên thái dương suy nghĩ một hồi sau đó đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất trong phòng nhìn xuống dưới đang có một con người nhỏ bé hai tay ma sát vào nhau, bước chân lom khom đi tới nhà kho mốc meo cũ kỹ trong vườn.
Kéo màn cửa lại, tắt đèn đi mang thứ tâm tình khó chịu kia trực tiếp ném bỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...