Bên cạnh không phải một gian phòng mà là một thiên thính. Trong thiên thính đầy vải mỏng, hơi nước mông lung. Tiêu Lãng liếc mắt qua, mơ hồ thấy trong màn mỏng có một thùng gỗ lớn, tiếng nước phát ra từ đây.Trong đầu Tiêu Lãng chợt nảy ra một ý thúc đẩy hắn vén rèm đi vào thăm dò. Tiêu Lãng thực sự hành động, bước nhanh đi vào trong, vén lên tầng tầng rèm mỏng, chậm rãi đi vào trong.Gần, gần hơn nữa!Tiêu Lãng mơ hồ thấy đằng trước, hình ảnh làm hắn miệng khô lưỡi khô, người cứng ngắc, linh hồn rung động.Trong thùng gỗ phía trước có một nữ nhân ngồi, cánh tay ngọc trắng như tuyết, mặt đẹp như hoa. Vì tắm nên làn da nữ nhân ửng hồng khiến tim người đập nhanh. Nữ nhân lõa thể, nửa người ở trong nước, cánh hao đỏ bềnh bồng trên mặt nước. Nữ nhân dùng cái gáo múc nước tắm rữa, vì động tác mạnh khiến bộ ngực cao vút liên tục trồi lên mặt nước, sóng gợn lăn tăn.Nữ nhân rất đẹp, đẹp đến làm người ta nghjet thở. Mỹ nhân tắm rửa thì càng đẹp, bất cứ nam nhân nào tổng thấy hình ảnh này đều có kiềm nén, nhưng đó không phải trọng điểm, quan trọng là nữ nhân này chính là... Mộc Tiểu Yêu!Mộc Tiểu Yêu là mỹ nữ, đại mỹ nữ!Mộc Tiểu Yêu xếp hạng ba Thiên Châu, nếu bàn về tư sắc, khí chất thì nàng có thể lên thứ nhất. Nếu nữ nhân trước mắt không phải Mộc Tiểu Yêu thì chắc chắn linh hồn của Tiêu Lãng sẽ không rung động như như vậy. Trong lòng Tiêu Lãng ẩn chứa tình cảm với Mộc Tiểu Yêu.Có nam nhân nào không yêu mỹ nữ? Lòng thích cái đẹp người người đều có, nhân loại bẩm sinh khát vọng, truy cầu vật đẹp đẽ. Mộc Tiểu Yêu rất thích Tiêu Lãng, từng thổ lộ với hắn mà hắn không dám nhận tình cảm này. Một là bởi vì Tiêu Lãng thấy xấu hổ với Đông Phương Hồng Đậu, hai là Vân Tử Sam đè ép làm hắn thấy ngộp thở. Tiêu Lãng sợ liên lụy tiểu cô nương đáng yêu này.Nhưng lúc này Tiêu Lãng trông thấy Mộc Tiểu Yêu tắm rữa.Dù trong lòng có một thanh âm nói cho Tiêu Lãng biết đây là ảo giác, là tâm ma nhưng hắn bản năng thấy lúng túng, khủng hoảng, tựa như đứa con nít làm chuyện xấu bị người bắt gặp. Tiêu Lãng vội vã muốn quay đầu đi nhưng Mộc Tiểu Yêu bỗng nhiên la hoảng lên, hai tay che ngực. Trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập khủng hoảng như con chim nhỏ bị hù sợ.Tiêu Lãng mặc kệ có phải là ảo cảnh hay không, nghiêng người vội xin lỗi:- Tiểu Yêu, ta không cố ý, xin lỗi.Bên kia, Mộc Tiểu Yêu xấu hổ kêu lên:- Tiêu đại ca, ngươi, ngươi... Hu hu.Mộc Tiểu Yêu nhỏ giọng khóc, bối rối không biết làm sao. Thanh âm vang vọng trong thiên điện, cảm giác mọi thứ rất giống thật. Tiêu Lãng mờ mịt, đây rốt cuộc là ảo cảnh hay Thiên Ma Đại Đế sử dụng Đại Thần thông bắt Mộc Tiểu Yêu đến?Tiêu Lãng nhìn Mộc Tiểu Yêu ôm ngực khóc nức nở, chịu bó tay. Tiêu Lãng nhìn lưng Mộc Tiểu Yêu mềm mịn như ngọc, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, có ngọn lửa thiêu đốt.Tiêu Lãng buộc mình xoay người, đè nén lửa dục, rối rít xin lỗi:- Tiểu Yêu, Tiểu Yêu, ta thật sự không phải cố ý, ta không nhìn thấy gì cả. Ta sẽ không nói chuyện hôm nay ra cho ai biết...Mộc Tiểu Yêu nghe Tiêu Lãng nói vậy càng khóc dữ hơn:- Hu hu hu...Tiêu Lãng cũng nhận ra mình nói sai, rõ ràng thấy rất nhiều, thậm chí là hai điểm đỏ, hắn nói như vậy có phải là rất vô sỉ không? Tiêu Lãng tiến lùi khó khăn, cứ xoa tay, làm gì còn dáng vẻ trầm ổn của bá chủ tây bộ?- Hu hu.Mộc Tiểu Yêu khóc một lúc sau chợt tức giận mở miệng nói:- Ngươi còn đứng đó làm gì? Sao không đưa áo tắm cho ta? Không lẽ ngươi muốn nhìn tiếp theo?- A!Tiêu Lãng đưa mắt nhìn, quả nhiên thấy bên cạnh có một áo choàng màu trắng. Tiêu Lãng vội túm lấy đi hướng thùng gỗ, quay đầu đi không dám nhìn.Một bàn tay ngọc cầm áo tắm, Tiêu Lãng vội thả tay ra. Tiêu Lãng cảm giác bàn tay bị tay ai đó bắt lấy.Mộc Tiểu Yêu chui ra khỏi mặt nước, thanh âm ai oán vang lên:- Tiêu đại ca, ngươi, ngươi đã nhìn thấy hết người Tiểu Yêu rồi, ngươi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra sao? Không lẽ ngươi không định... Chịu trách nhiệm với Tiểu Yêu sao?Tiêu Lãng cảm giác bàn tay mềm mịn truyền đến ấm áp, thân thể trắng mềm của Mộc Tiểu Yêu dán người, hắn thở dồn dập, yết hầu mấp máy.Hơn nửa ngày Tiêu Lãng mới nói:- Tiểu Yêu, không phải ta không muốn phụ trách mà là... Bản thân ta khó bảo đảm, không biết mình sống được bao lâu, làm sao có thể liên lụy Tiểu Yêu?Giọng Mộc Tiểu Yêu biến kiên quyết:- Ta không quan tâm!Ngay sau đó, một đôi tay ngọc ôm eo Tiêu Lãng từ phía sau, thân thể nóng bỏng dính nước dán lưng hắn. Tiêu Lãng cảm giác bộ ngực đầy đặn của Mộc Tiểu Yêu biến hình.Môi Mộc Tiểu Yêu dán vành tai Tiêu Lãng, phun hương thơm.Thanh âm ai oán lại vang lên:- Một người có thể sống bao lâu thật sự rất quan trọng sao? Nếu không vui vẻ thì dù có sống thêm mấy trăm năm thì sao? Nếu chỉ có thể từ từ già đi, cuộc sống như vậy không có gì vui, đối với Tiểu Yêu là dày vò. Tiêu đại ca, ta thích ngươi, chỉ cần có thể cùng ngươi một đêm, dù chỉ một canh giờ là ta đã thấy không uổng đời này. Tiêu đại ca, chẳng lẽ ngươi thật sự máu lạnh vô tình như thế sao? Nếu ngươi lại từ chối thì Tiểu Yêu sẽ chết.Bên tai là người yêu dịu giọng thổ lộ nỗi lòng, thân thể tuyệt vời lão lồ dán sau lưng ôm siết, mùi thơm xử nữ chui vào mũi. Cảnh tượng như vậy dù là nam nhân nào đều sẽ bấdt chấp tất cả đồng ý ngay.Một giây kia người Tiêu Lãng run rẩy, hắn muốn xoay người sang chỗ khác ôm lấy nữ nhân trước mắt, nồng nàn hôn nhau, nói cho nàng hắn tuyệt đối không phải động vật máu lạnh vô tình, hắn sẽ không khiến nàng cô độc cả đời, làm nàng chết.Nhưng trong khoảnh khắc đó sâu trong linh hồn Tiêu Lãng dâng lên một suy nghĩ làm hắn lạnh thấu xương.Tiêu Lãng đang độ tâm ma lần thứ bảy, mọi thứ trước mắt chỉ là ảo cảnh, là sắc dục. Nếu Tiêu Lãng xoay người lại thì sẽ hồn phi phách tán ngay.Tiêu Lãng nhớ đến mấy lần tâm ma trước, các loại thử thách, có khiến hắn giết người, động tình, dẫn dụ các cảm xúc mặt trái. Tâm ma thử thách đủ loại, dụ dỗ chỉ vì thử nội tâm, lợi dụng ảo cảnh ảnh hưởng bản tâm của hắn, vô hình trung giết Tiêu Lãng.Nghĩ đến đây người Tiêu Lãng toát mồ hôi lạnh, cảm giác sau lưng không phải tuyệt thế giai nhân ôm mình mà là bộ xương hồng phấn.Bùm!Tiêu Lãng dứt khoát, chợt đẩy đằng sau làm Mộc Tiểu Yêu té vào thùng gỗ, nước văng tung tóe. Tiêu Lãng cắn răng bước nhanh ra ngoài.Keng!Sau lưng vang tiếng bảo kiếm rút khỏi vỏ. Tiêu Lãng dừng bước, ngoái đầu thấy Mộc Tiểu Yêu cầm thanh bảo kiếm gác trên cổ, lưỡi kiếm sắc bén cứa da ứa máu nhuộm đỏ bộ ngực trắng, làm nước trong thùng gỗ nhuộm máu.Đôi mắt như thu thủy tràn ngập tuyệt vọng, giọt nước lóng lánh ướt rèm mi, Mộc Tiểu Yêu mềm mại làm lòng người đau. Mộc Tiểu Yêu ngơ ngác nhìn Tiêu Lãng, khóe môi cong lên nụ cười đầy tình yêu.Môi hồng mấp máy:- Tiêu đại ca, Tiểu Yêu đi đây. Không được tình yêu của ngươi thì Tiểu Yêu... Thà chết. Tiêu đại ca bảo trọng, đừng tự trách mình, đây là lựa chọn của Tiểu Yêu. Tiểu Yêu không hối hận yêu ngươi, Tiểu Yêu chỉ sợ ngày tháng cô độc, đơn phương tương tự. Cảm giác dày vò này thật khó chịu, có lẽ chết là một loại giải thoát.Tiêu Lãng không lên tiếng, không hành động. Tiêu Lãng nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ.Lại là lựa chọn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...