Vù vù vù vù vù!Linh hồn của Tiêu Lãng khống chế thân thể phía dưới bị đánh trúng ba lần, nhanh chóng chạy ra vòng vây, tiếp đó chạy vắt giò lên cổ. Vô Tình kiếm khí và Tình Thương liên tục phát ra ngăn cản thi thú hoang thú truy sát sau lưng. Tiêu Lãng linh hồn xuất khiếu lập tức bay trở về.Chờ linh hồn quy khiếu xong Tiêu Lãng quát to:- Xin đại nhân ra tay! Đừng nói là một điều kiện, chỉ cần Tiêu ta làm được thì mười cái cũng không thành vấn đề!Nếu cường giả bí ẩn này không ra tay thì Tiêu Lãng chết chắc, chết rồi không còn gì để nói nữa. Có thể sống sót, dù kêu Tiêu Lãng đi ám sát Diệt Hồn ngay hắn cũng không phản đối.Vân Tử Sam nhướng mày nói:- A?Dường như phát hiện ra điều gì, Vân Tử Sam nhìn theo ánh mắt Tiêu Lãng thấy bóng lưng to lớn.Vù vù vù vù vù!Vân Tử Sam cảm giác tim đập nhanh, mau chóng lùi ra sau, lùi đến một cánh cửa bên trái. Lệnh bài màu đen lấp lánh trong tay Vân Tử Sam, cánh cửa mở ra.Vù vù vù vù vù!Vân Tử Sam không đoán sai.Nguyên đại điện chợt sáng lên. Toàn bộ thi thú hoang thú hóa thành gió xanh bay vào cột đá, lại hóa thành phù điêu. Mặt Vân Tử Sam trắng bệch, nàng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết nếu nàng không đi thì sẽ chết tại đây.- Sao có thể như vậy?Vân Tử Sam nhìn Tiêu Lãng người đẫm máu đứng ở phía xa, không hiểu vì sao tình huống đảo ngược nhanh như vậy? Trong tình trạng nguy hiểm đến thế mà Tiêu Lãng phá giải được, không lẽ hắn thật sự là khắc tinh của Vân Tử Sam?Vân Tử Sam hối hận, sớm biết vậy đã kêu nhiều thi thú hoang thú hơn, hoặc nàng thừa dịp chính tay giết Tiêu Lãng là tốt rồi. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, Vân Tử Sam không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng bay vào một cánh cửa. Ra khỏi cửa Vân Tử Sam mới thở phào, hóa thành cái bóng lao đi xa.Tiêu Lãng nhìn bóng lưng Vân Tử Sam biến mất, nhìn cánh cửa đóng lại, thở phào một hơi. Có thể nhặt về một cái mạng xem như siêu may mắn, Tiêu Lãng không dám mơ xa cường giả kia sẽ giết Vân Tử Sam giúp hắn.Thảo đằng thần hồn màu lam nhanh chóng trị thương. Đợi vết thương lành, Tiêu Lãng bước nhanh tới trước, quỳ một gối xuống hành lễ.Tiêu Lãng nói:- Tiêu Lãng lạy tạ ơn cứu mạng của đại nhân!Tiêu Lãng thật sự tâm cao khí ngạo, thà chết chứ không quỳ, nhưng đó là đối với kẻ thù. Không nói đến thi thể này cứu mạng Tiêu Lãng, gã có thực lực cường đại như vậy, đáng giá bất cứ võ giả nào cúi đầu. Cái lạy này là kính ý chân thành nhất đối với đỉnh cường giả.Người đó không nhúc nhích bởi vì gã đã chết.Một thanh âm lạnh nhạt vang lên trong đại điện:- Mới rồi con bé kia cầm lệnh bài của bản thần, xem như hữu duyên nên bản thần không tổn thương nàng. Hơn nữa nàng là thần thể hiếm thấy, xem như là phúc của Thiên Châu. Nếu các ngươi là đối địch, có thể giết chết đối phương là bản lĩnh cá nhân của các ngươi. Nhưng nàng nhờ cậy thi thú phong ấn trong phù điêu của bản thần, cộng với ngươi tu luyện Tình Đạo, nên bản thần mới ra tay giúp ngươi một lần!Tiêu Lãng gật đầu, không nói gì, càng không dám tỏ vẻ bất mãn.Tiêu Lãng lại bái nói:- Đa tạ đại nhân!Thanh âm lại nghi hoặc hỏi:- Thiếu niên, ngươi tu luyện công pháp gì mà thân thể mạnh như vậy? Hơn nữa kinh mạch đan điền của ngươi không có thiên lực, ngược lại trong người có năng lượng rất cường đại.Tiêu Lãng ngẩn ra, nghĩ đến chiến kỹ Thiên Ma luyện thể do Thiên Ma Đại Đế sáng tạo ra. Khi Thiên Ma Đại Đế sinh ra thì những cổ thần đã chết không biết bao nhiêu năm rồi.Tiêu Lãng giải thích rằng:- Bẩm đại nhân, công pháp đặc biểt này tên là chiến kỹ Thiên Ma luyện thể, công pháp chỉ tu luyện thân thể không tu thiên lực. Nhưng cũng cần cảm ngộ thiên đạo.Người kia tiếp tục bảo:- Ồ, kỳ lạ thật. Người sáng ta ra công pháp này đúng là thiên tài. Nhưng vạn pháp quy nhất, tu luyện cái gì đều giống nhau, quan trọng nhất là cảm ngộ thiên đạo! Ngươi đứng dậy nói chuyện đi, bản thần đã chết nhiều năm, ngươi quỳ cũng không ý nghĩa.Thiên đạo?Nghe Thiên Vũ đại thần thượng cổ nói Tiêu Lãng mừng như điên. Mặc kệ người này cóp hải là Thiên Vũ đại thần thượng cổ hay không nhưng đúng là gã tu luyện Tình Đạo. Tiêu Lãng không hiểu gì về Tình Đạo, nếu có thể biết chút cách cảm ngộ, tu luyện Tình Đạo từ người này là giúp ích rất lớn cho Tiêu Lãng.Tiêu Lãng đứng dậy, hít thở dồn dập.Tiêu Lãng kích động hỏi:- Đại nhân, người thật sự là... Thiên Vũ đại thần thượng cổ?- A?Chợt vang tiếng nghi hoặc:- Sao ngươi biết danh hiệu của bản thần? Không lẽ tại Thiên Châu còn có sự tích của bản thần? Đã qua lâu như vậy, chắc ít nhất cũng trăm vạn năm rồi đi?Tiêu Lãng càng thêm kích động, vội vàng cung kính nói:- Năm đó địa nhân thuần hóa vạn thú, nhất thống thượng cổ, danh chấn thiên hạ, vĩnh lưu sử sách, làm sao người Thiên Châu quên đại nhân được?Thiên Vũ đại thần cười khổ nói:- Ha ha ha ha ha ha! Nhất thống thượng cổ, danh chấn thiên hạ, vĩnh lưu sử sách thì sao?Trong tiếng cười tràn ngập trứ thê lương và bất đắc dĩ.Thật lâu sau, Thiên Vũ đại thần khẽ thở dài:- Không nói mấy chuyện này. Hồn lực còn sót lại của ta không bao nhiêu, cỡ vài năm nữa, nói ngắn gọn là người đi đến cây cột thứ tám hàng thứ ba bên trái ấn vào mắt một phù điêu, bên trong có một khối lệnh bài Thiên Vũ điện. Ngươi có được lệnh bài này thì về sau sẽ tự do ra vào Thiên Vũ điện.Tiêu Lãng vội chạy hướng bên trái, tìm đến cây cột Thiên Vũ đại thần thượng cổ nói. Tiêu Lãng liếc sơ lập tức tìm được mắt phù điêu kia. Tiêu Lãng ấn mạnh, quả nhiên ánh sáng trắng chợt lóe, trong cột đá có một cái hốc, bên trong có khối lệnh bài màu đen và hai chữ 'Thiên Vũ' giống hệt như của Vân Tử Sam.Tiêu Lãng không dám nghiên cứu lâu, nhanh chóng trở về.Thiên Vũ đại thần lên tiếng:- Nếu như ngươi có thể đột phá Bán Thần cảnh thì có thể đến đây, khi đó bản thần có chuyện quan trọng làm phiền ngươi. Được rồi, ngươi có vấn đề gì thì hỏi mau, bản thần sắp ngủ say.Tiêu Lãng cười khổ nói:- Lại là đạt đến Bán Thần cảnh?Thiên Ma Đại Đế cũng kêu Tiêu Lãng đến đệ bát trọng mới đi Hải Để thần phủ. Chắc ở trong mắt các đại nhân vật, không đến Bán Thần cảnh thì thực lực không đáng lọt vào mắt đi?Tiêu Lãng kiềm nén lòng mừng như điên, hỏi nhanh:- Đại thần, ta vào cấm địa cổ thần là vì tìm sinh mệnh nguyên châu, không biết có thể lấy ở đâu?Thiên Vũ đại thần đáp nhanh?- Sinh mệnh nguyên châu? Trong Thiên Vũ điện không có, ngươi đi Phàm Tâm đại thần kiếm thử. Ngươi có được lệnh bài của bản thân, sau này dễ dàng vào Thiên Vũ điện. Ta khuyên ngươi đừng nóng lòng trong phút chốc, sau này thực lực mạnh hơn nữa mới đi Phàm Tâm đại thần. Còn đi Phàm Tâm đại thần như thế nào thì khi ngươi luyện hóa lệnh bài này sẽ biết.Tiêu Lãng kinh ngạc hỏi:- Phàm Tâm điện? Cung điện của Phàm Tâm đại thần?Tiêu Lãng không dám hỏi nhiều, lại nêu một vấn đề:- Đại thần, làm sao tu luyện và cảm ngộ Tình Đạo? Năm đó ta cơ duyên xảo hợp cảm ngộ tình đạo, nhưng chỉ cảm ngộ tình thương, tình động và tình thương, mặt sau hoàn toàn không biết tu luyện làm sao.- Chuyện thiên đạo dù bản thân có giải thích cũng vô dụng, Tình Đạo càng đặc biệt hơn.c ác này cần ngươi tự mình cảm ngộ. Nhưng bản thần có thể nói cho ngươi biết, năm xưa bản thần tu luyện Tình Đạo đến đệ ngũ cảnh thì vạn thú Thiên Châu dù manhj đến đâu cũng bị luyện hóa.Thiên Vũ đại thần nói xong lên tiếng:- Được rồi, có chuyện gì thì chờ ngươi đạt đến Bán Thần cảnh lại hỏi bản thần, bây giờ có nói nhiều cũng vô dụng, bản thần phải ngủ say!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...