Giọng của Tiêu Ma Thần không lớn không nhỏ, vừa lúc cho vô số người xung quanh nghe thấy. Nhiều võ giả nhìn thân hình xinh đẹp của Vân Tử Sam, mắt dâm dục, trong đầu tưởng tượng cảnh Vân Tử Sam bị đè xuống.Làm sao Vân Tử Sam không nhìn ra ánh mắt tham lam của mọi người, vẻ mặt tràn ngập sát khí, tiếng hừ lạnh đánh gãy suy nghĩ xấu xa của bọn họ.Vân Tử Sam âm trầm nói:- Tốt lắm, Tiêu Ma Thần, ngươi không uổng là nam nhân có gan như Tiêu Lãng. Ta hy vọng lần này ngươi có thể sống sót, chờ ta giết Tiêu Lãng xong sẽ đến lượt các ngươi. Các ngươi yên tâm, ai có quan hệ với Tiêu Lãng thì ta không bỏ qua... Một người!- Ha ha ha ha ha ha!Tiêu Ma Thần ngửa đầu cười dại, hào khí ngút trời trừng Vân Tử Sam.Tiêu Ma Thần nói:- Chỉ dựa vào ngươi? Ngươi đánh lại Tiêu Ma Thần ta rồi nói. Còn Tiêu Lãng? Đời này ngươi chỉ có thể ngước nhìn hắn!Vân Tử Sam hừ lạnh một tiếng:- Vậy sao? Mỏi mắt mong chờ đi!Vân Tử Sam dứt khoát xoay người đi vào cung điện, đểl ịa bóng lưng xinh đẹp đọng lại trong đầu các công tử.Nếu nói Lãnh Tình Nhi là thê tử lý tưởng nhất, khiến công tử các gia tộc nâng niu như của quý thì Vân Tử Sam là nữ thần trên trời cao. Đám người như Lăng Phi Tiên công tử, Âu Dương Tà chỉ có thể đứng xa nhìn, không dám nổi máu dê với nữ nhân tuyệt vời này.Bởi vì nàng là thánh nữ của Diệt Hồn Điện, là thần thể!Bởi vì... Bọn họ không xứng với nàng!Vân Tử Sam rời đi, quảng trường to lớn trở về bình tĩnh. Mọi người nhắm mắt điều dưỡng, hồi phục trạng thái tinh thần đến đỉnh, chờ đại chiến ngày mai.Bàu trời chỗ này luôn mù mịt, nếu không nhờ ánh sáng xanh phát ra từ tảng đá to này thì không thấy được cự ly vạn thước, càng không chia ban ngày với đêm tối. Mấy trăm vạn người đã nuốt năng lượng đan nên không thấy đói. Bầy mãnh thú bên kia đều ngoan ngoãn đứng.Khoảng nửa ngày sau, trong đường hầm phía sau phát ra khí thế hung ác làm mọi người giật mình tỉnh lại. Vô số người mở to mắt nhìn đằng sau, rất nhanh thấy tình cảnh cực kỳ quái dị, làm người giật mình.Vô sổ hung thú, hải thú!Những con này đều là mãnh thú, hải thú từ thú vương trở lên, có mấy chục thú hoàng. Toàn bộ bay trên bầu trời, khí thế thô bạo ngút trời, từng gặp mắt lạnh băng làm nhiều võ giả Nhân Hoàng cảnh teo tim.Âu Dương Thúy Thúy liếc sơ liền thấy bóng dáng mấy con thú hoàng Huyết Tháp, Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải, Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải trong bầy thú.- Huyết Tháp, Ngao Cổ, Chương Qua cũng đến.Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải, Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp quá khổng lồ nên rất bắt mắt. Âu Dương Thúy Thúy liếc mắt, thấy một bóng người trong mấy con thú hoàng, mắt lão lộ vẻ kinh ngạc.Đó là một thanh niên hơi yêu dị, mái tọc bạc rũ xuống eo, người không cao to, chỉ cỡ một thước tám, trông có vẻ gầy gò, mắt màu bạc. Quái dị nhất là mấy con thú hoàng vây quanh thanh niên tóc bạc bay đi, người này không lộ chút biểu tình.Nhiều người cũng thấy thanh niên có mái tóc bạc như Tiêu Lãng, mới đầu một số người còn nghĩ là Tiêu Lãng. Nhưng sau đó bọn họ nhớ lại bức tranh Tiêu Lãng trong gia tộc, cảm thấy không phải là hắn. Cuối cùng mọi người tưởng là người Diệt Hồn Điện dẫn bầy mãnh thú, hải thú tiến vào, nhưng biểu tình của người này quá bình tĩnh, đổi làm Âu Dương Thúy Thúy đứng giữa nhiều thú hoàng như vậy thì sẽ thấy sợ sệt.Rất nhanh thân phận của người này bị vạch trần.Bởi vì có hai người bay ra khỏi cung điện, nhiều người lập tức nhận ra đó là hai sứ giả Diệt Thiên, Diệt Địa của Thần Hồn Điện.Hai sứ giả Diệt Thiên, Diệt Địa của Thần Hồn Điện nhanh chóng bay lên rồi, sau đó quỳ một gối giữa không trung, cực kỳ cung kính hành lễ nói:- Tham kiến Vọng Nguyệt các chủ!Đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế, Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy trợn tròn mắt. Không phải Vọng Nguyệt Hồ là thú hoàng Bán Thần cảnh sao? Tại sao lại là một người sống? Con người có thể sống mấy vạn năm sao?- Tham kiến Vọng Nguyệt các chủ!Mặc kệ là người hay thú, đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế, Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy lập tức quỳ một gối. Bảy, tám trăm vạn người xung quanh cũng quỳ xuống. Nhân vật có thể sống mấy vạn năm tất nhiên là thông thiên, bái một cái sẽk o sai.- Grao! Grao!!!- Gru gru!Một góc quảng trường, tất cả mãnh thú của tây hoang, thú vương, thú hoàng cùng rống to, toàn bộ quỳ rạp xuống bái.Mấy con thú hoàng nói tiếng người, cung kính nói:- Cung nghênh thần thú!- Thần thú!Đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế, Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy con ngươi bắn ra tia sáng, nhanh chóng liếc nhau, tràn ngập giật mình. Vọng Nguyệt Hồ đúng là thú, nhưng là con thú tu luyện thành người, thần thú!Thiên Châu phân chia mãnh thú hay dùng kiểu mười vạn năm, trăm vạn năm, ngàn vạn năm. Không phải nói thú hoàng thật sự có thể sống ngàn vạn năm, chỉ là cảm giác cường đại như vậy, thân thể khổng lồ đến thế không trưởng thành ngàn vạn năm thì tuyệt đối không khả năng. Thật ra nhiều mãnh thú, hải thú trưởng thành đến thú hoàng chỉ tốn mấy ngàn năm. Nhiều thú hoàng cường đại bẩm sinh đã có ký ức truyền thừa, hiểu tu luyện, ví dụ như Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải, Huyết Tháp.Cho nên nhân loại có thể sống một, hai ngàn năm đã là nghịch thiên. Mãnh thú, hải thú có thể sống một vạn năm đã cực kỳ cường đại. Nhưng Vọng Nguyệt Hồ sống đến mấy vạn năm? Quan trọng nhất là Vọng Nguyệt Hồ có thể biến thành hình người. Đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế, Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy cảm thấy vô cùng rung động, cảm giác như... Ban ngày thấy ma.Vọng Nguyệt Hồ vẻ mặt không chút thay đổi, không thèm nhìn hai sứ giả Diệt Thiên, Diệt Địa của Thần Hồn Điện, đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế, Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy cái nào. Vọng Nguyệt Hồ chậm rãi bay tới trước, bước qua cửa cung điện. Những mãnh thú, hải thú ngoan ngoãn bay tới bên mãnh thú tây hoang.Vọng Nguyệt Hồ đi vào ồi không trở ra nữa. Chờ hơn nửa ngày sau, Thanh Mộc Ngọc bước ra, biểu tình trầm trọng.Thanh Mộc Ngọc hét to một tiếng:- Chia ra một phần ba mãnh thú, hải thú, võ giả đi theo ta! Luân lưu tiến vào chiến trường Thiên Ma khai chiến, những người khác nghỉ ngơi tại chỗ.Bầy mãnh thú, hải thú không chút do dự, dù Vọng Nguyệt Hồ kêu chúng tự sát cũng không thành vấn đề. Vì Vọng Nguyệt Hồ là thần của mãnh thú, hải thú. Mãnh thú, hải thú lập tức chia ra một phần ba, đám võ giả thì đưa mắt nhìn nhau, chần chừ. Dù sao lần đầu tiên xuất chiến là chết thảm nhất, người phía sau có thể học tập kinh nghiệm giảm bớt con số tử vong.- Chúng ta xuất chiến!Trong tay Tiêu Ma Thần xuất hiện Mị Ảnh chiến đao, kiêu ngạo bước ra trước một bước, trong mắt kiệt ngạo bất thuần. Trong từ điển của Tiêu Ma Thần không có hai chữ sợ hãi, gã vững tin mình có thể giết ra một đại đạo thông thiên. Đám võ giả Nhân Hoàng cảnh, Thiên Đế tây bộ cười xấu hổ. Thủ lĩnh đã xuất hiện thì bọn họ chỉ có thể đi theo.- Chúng ta cũng xuất chiến!Mộc Sơn Quỷ là người thứ hai đứng ra. Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu không đến, lão không có gì phải e ngại. Mộc Sơn Quỷ có lực phòng ngự cường đại như vậy, lão tự tin có thể giữ gìn tất cả tộc nhân Mộc gia lão mang đến.Âu Dương Thúy Thúy là người thứ ba lên tiếng:- Chúng ta cũng xuất chiến đi!Người Âu Dương gia đều biết phi độ hư không. Âu Dương Thúy Thúy có thử một phen, có thể phi độ hư không tại đây nên lão không sợ chết.Võ giả tây bộ, trung bộ, nam bộ cộng lại hơn hai trăm vạn, cũng đủ một phần ba.Thanh Mộc Ngọc phất tay quát to:- Đi theo ta!Thanh Mộc Ngọc bay hướng u cốc đằng sau Diệt Hồn Điện. Tiêu Ma Thần, Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy dẫn người theo sau. Mấy trăm vạn võ giả rầm rộ đi, cộng với vô số mãnh thú, hải thú phía sau, cảm giác có thể phá hủy tất cả.Nhưng mà...Người ở lại biểu tình trầm trọng, vì bọn họ có dự cảm những võ giả, mãnh thú, hải thú đi tham chiến có một nửa trở về đã là rất tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...