Thật ra trong Tiêu Lãng vẫn không muốn vận dụng Vô Tình Kiếm phóng thích Vô Tình Kiếm Khí, cho nên rất nhiều lần hắn không động tới. Hắn cũng không biết vì sao mình không thích, chỉ theo bản năng cảm giác, phóng thích Vô Tình Kiếm Khí sẽ có tổn thương đối với mình.Chỉ có điều giờ phút này hắn không có cách nào khác. Thiên đế Sơn Dã không chừa thủ đoạn nào, không tiếc ép thủ hạ chịu chết cũng phải giết chết hắn. Hắn cảm giác sinh mệnh sẽ có nguy hiểm, nên hắn mới dùng Vô Tình Kiếm.Vô Tình Kiếm vừa ra tay, liền biết có hay không!Thiên đế Sơn Dã bị chém một hồi, vòng bảo hộ nổ mạnh thân thể bay ngược ra ngoài, bay trên không trung mấy vạn mét, sau đó lại nặng nề rơi xuống. Thân thể hắn máu thịt be bét, hơn nữa đã hoàn toàn ngất đi.- Thảo Đằng!Trước đây Tiêu Lãng chưa bao giờ nương tay đối với kẻ địch. Giờ phút này tuy hắn mất trí nhớ nhưng vẫn tu luyện thiên đạo vô tình, tất nhiên càng lãnh huyết vô tình hơn. Hắn lập tức khống chế Thảo Đằng trong không trung bay về phía Thiên đế Sơn Dã.Thảo Đằng gào thét rời đi, mang theo khí tức tử thần, dưới ánh mắt sợ hãi của vô số cường giả Nhân Hoàng, dễ dàng biến Thiên đế Sơn Dã đang hôn mê thành một bộ hài cốt.Ầm!- Trốn!Mọi người hít vào một hơi khí lạnh. Mười mấy cường giả Nhân Hoàng còn lại hóa thành chim muông chạy trốn khắp nơi, trong mắt lộ vẻ sợ hãi. Dường như giờ phút này Tiêu Lãng đã hóa thân thành một ác ma ăn thịt người.Vèo!Tiêu Lãng vọt ra khỏi mặt nước, trên người rất nhiều chỗ bị thương. Nhưng trên mặt hắn lại rất thản nhiên. Hắn nhìn võ giả Nhân Hoàng chạy trốn khắp nơi, lại không truy sát, chỉ dùng giọng nói lạnh lùng quát lớn:-Ta không muốn giết người. Đừng ép ta. Bằng không ta đồ Bắc Minh các ngươi!Đồ Bắc Minh các ngươi!Câu nói này vang vọng khắp biển, vang vọng ở trong tai mọi người. Vào thời khắc này, mọi người cảm giác Tiêu Lãng không giống như đang nói đùa, cũng không phải là đang điên. Có lẽ hắn có thực lực này. Đương nhiên, trước tiên là... là Thần Cung không ra tay.Chỉ có điều giờ phút này Tiêu Lãng ở trong lòng mọi người, thực lực đã đạt đến bên trên Thiên Đế, ít nhất cũng cường đại hơn so với Thiên Đế bình thường. Bởi vì cường giả Thiên Đế khó có thể giết chết được. Trong lúc giao chiến với Thiên Đế cuối cùng đều không thể giết chết đối phương, sống chết mặc bay, chứ đừng nói Tiêu Lãng chỉ có thực lực Nhân Hoàng cảnh.Tiêu Lãng vượt biển rời đi, chỉ có điều tư thế thực sự không tiêu sái, thậm chí có chút chật vật. Hắn phóng về phía chiến xa chí tôn rơi xuống, vừa thu hồi Thảo Đằng. Cuối cùng hắn tìm được chiến xa chí tôn đã chìm xuống biển. Sau khi bổ sung năng lượng, Tiêu Lãng lại thu hồi Tu Di Giới của Thiên đế Sơn Dã. Lúc này hắn mới bay về phía xa.Gió tuyết dần dần giảm bớt. Tiêu Lãng đã bay đi, từ lâu không còn thấy bóng dáng, chỉ để lại mấy chục thi thể và một bộ hài cốt trôi nổi ở trên mặt biển. Rất nhanh những thi thể này bị hải thú nuốt chửng. Các võ giả cường đại tất hiên hiển hách hơn người. Sau khi bọn họ chết đi, so với một thi thể bình thường, cho dù không bị hải thú nuốt, cũng sẽ hóa thành một đống đất vàng.Tin tức rất nhanh truyền khắp Bắc Minh. Toàn bộ Bắc Minh đều xôn xao.Bắc Minh không có Thiên Đế Chí Tôn. Mạnh nhất chính là tộc trưởng Mặc gia đã tiếp cận với Thiên Đế Chí Tôn. Số Thiên Đế còn lại không cường đại mấy. Thiên đế Sơn Dã trong một đám Thiên Đế, thực lực cũng chỉ xem là trung đẳng.Hiện tại Thiên đế Sơn Dã lại bị giết? Hơn nữa trước khi bị giết, còn... bị đuổi giết?Sỉ nhục!Đây chính là sự sỉ nhục của Bắc Minh!Xưa nay Bắc Minh rất khó chịu đối với Thiên Châu. Giờ phút này một người trẻ tuổi của Thiên Châu đến Bắc Minh lại đại khai sát giới. Sau khi giết người xong còn ung dung trốn thoát, cuối cùng còn giết chết một Thiên Đế Bắc Minh?Điều này khác nào liên tục tát vào mặt các Thiên đế Bắc Minh. Quan trọng nhất là Tiêu Lãng còn bảo người ta truyền ra câu nói kia.Đồ Bắc Minh!Câu nói này hoàn toàn chọc giận tất cả võ giả Bắc Minh. Người Bắc Minh có sự kiêu ngạo của người Bắc Minh. Bởi vì bọn họ là nơi được Thần Cung bảo vệ. Thần Cung là gì? Đây chính là tồn tại khiến vô số Thiên Đế Chí Tôn ở Thiên Châu cũng chỉ có thể cúi đầu.Ngay lập tức, vô số võ giả bạo động. Vô số võ giả Nhân Hoàng thậm chí là võ giả Chư Vương, giống như thủy triều vọt vào trong biển Băng Tuyết. Người Bắc Minh không sợ chết, một khi bọn họ tức giận, trước nay đều đoàn kết chưa từng có. Bọn họ biết mình không phải là đối thủ của Tiêu Lãng, nhưng bọn họ có thể làm thám tử, có thể lật tung biển Băng Tuyết.Tộc trưởng Mặc gia ra tay, một tiếng hiệu lệnh tất cả Thiên Đế Bắc Minh xuất động, lao tới biển Băng Tuyết! Vì tôn nghiêm Bắc Minh, vì tôn nghiêm của Thần Cung, bọn họ nhất định phải chiến! Thi thể của Tiêu Lãng nhất định phải mang về!...Tiêu Lãng không biết mình chọc vào tổ ong vò vẽ. Hắn vẫn mơ hồ chạy loạn trong biển Băng Tuyết. Ngay ngày hôm trước hắn lại xông vào một cứ điểm của hải tặc. Hải tặc không nhiều chỉ có hơn một nghìn người. Bọn họ thấy có người chủ động đưa món ăn tới lập tức xông tới tấn công.Kết cục không cần nói cũng biết. Tất cả hải tặc bị giết không một người nào may mắn thoát khỏi. Thiên đạo vô tình nhất trọng đại thành, đừng nói những nhân vật nhỏ này, ngay cả Thiên đế Sơn Dã cũng chịu không được...Giờ phút này Tiêu Lãng đang bay một cách mơ hồ. Trong tay hắn cầm Vô Tình Kiếm, trong mắt lộ vẻ suy ngẫm.Tiêu Lãng không ngừng phóng thích ra chữ tình. Sau khi chịu đựng hai lần công kích linh hồn gió lốc, đặc biệt là công kích linh hồn vô cùng cường đại của Thiên đế Sơn Dã. Nhưng Tiêu Lãng rất thông minh chuyển hóa công kích linh hồn thành công kích tình thương, lần lượt tổn thương khiến hắn cảm giác vô tình, cho nên tình thương đạt được đại thành.Nhưng hắn cảm giác rõ ràng vẫn chưa đột phá được nhị trọng. Bởi vì kiếm linh Vô Tình Kiếm cũng không truyền cho hắn tâm pháp nhị trọng!Hắn mơ hồ cảm giác được, nhất trọng nhất định phải đạt đến mức vô tình, như vậy sẽ đột phá tới nhị trọng. Giờ phút này vẫn không đột phá, vậy chỉ có thể giải thích, hắn còn chưa thật sự vô tình! Cho nên hắn cảm thấy rất mơ hồ!Vèo!Phía trước đột nhiên xuất hiện mấy thân ảnh. Đó chính là mấy võ giả đang liều lĩnh chạy trong gió tuyết. Tiêu Lãng không thèm để ý, trong lòng cũng hoàn toàn không có sát ý. Hắn cảm ngộ chính là thiên đạo vô tình, không phải là cảm ngộ thiên đạo giết chóc. Hắn không thích giết chóc nhưng có người chọc giận hắn, hắn sẽ giết chết kẻ địch không chút lưu tình.Mấy người nhìn thấy Tiêu Lãng, từ phía xa đã lập tức cả kinh chuyển hướng bỏ chạy. Bình thường võ giả cấp thấp trên biển nhìn thấy cường giả cũng sẽ chạy trốn. Điều này rất bình thường. Điều không bình thường chính là, thực lực bề ngoài của Tiêu Lãng cũng không cường đại, mà trong nhóm người kia có một người là võ giả Nhân Hoàng lục trọng.Điều này khiến Tiêu Lãng có chút cảnh giác. Nhưng hắn không truy sát, cũng không suy nghĩ lung tung, khống chế chiến xa bay về phía bên phải, vòng một vòng sau đó bay xuống dưới biển, lại vòng trở về ẩn nấp ở sâu một trăm ngàn dặm dưới biển, đồng thời thả Thảo Đằng ra tra xét bốn phương tám hướng.Không lâu lắm, hắn đã có kết quả.Bởi vì không ngừng có cường giả tập trung về phía bên này. Tuy rằng người đến đều là võ giả Nhân Hoàng, nhưng đủ nói rõ một điểm —— có người đang tìm hắn, có người muốn giết hắn!Hắn mất trí nhớ, nhưng hắn không phải là người ngu, lại càng không cho rằng mình là thiên hạ vô địch. Hắn cảm thấy cực kỳ phiền phức khi cứ dây dưa mãi với đám người này. Cho nên hắn do dự một chút, sau đó ở dưới biển tùy tiện lựa chọn một phương hướng bỏ chạy.Hắn chạy trốn rất đúng lúc, cũng rất thông minh là trốn thoát ở dưới biển. Rất nhanh có vô số võ giả gần đó vọt tới, còn có hai Thiên Đế.Võ giả Bắc Minh truy quét rất thành công. Chỉ đáng tiếc biển Băng Tuyết quá lớn, không có người nào nghĩ Tiêu Lãng dám xuống biển. Bởi vì hải thú dưới biển quá nhiều.Gần nửa canh giờ, tộc trưởng Mặc gia mang theo sát khí trùng thiên đến. Sau khi biết được Tiêu Lãng lại mất tích, hắn lập tức nổi giận hạ lệnh lấy nơi này làm trung tâm, yêu cầu gần trăm vạn võ giả tham dự lần này tỏa ra bốn phương tám hướng truy tìm tung tích của Tiêu Lãng.Tiêu Lãng cần phải chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...