Hồ Ly nhướng mày, cười hỏi: “Cô Giang đang nói gì vậy, sao tôi lại không hiểu? Chúng ta từng biết nhau sao?”
Trạm Lam nhíu mày: “A Ly!”
Hồ Ly không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Được rồi được rồi, không làm khó em nữa.”
“Sao anh lại tới đây?”
“Không phải là vì lo cho em sao? Đã lâu rồi em không gọi điện cho anh. Vì thế anh đành tự mình tới đây xem sao. Vừa biết Phong Thiên Tuyển đang tìm bác sĩ gia đình, anh liền tự đề cử mình.”
“Sao hắn có thể cho phép anh ra vào Tri Cảnh Viên chứ?” Người đàn ông kia luôn có lòng nghi ngờ rất mạnh, huống chi Hồ Ly còn có thêm bộ mặt xinh đẹp, sao Phong Thiên Tuyển có thể để người đàn ông nào ngoài Thịnh Khải và Trì Hạo thân cận với cô được.
Hồ Ly nháy mắt với Trạm Lam: “Với bằng cấp hạng nhất của anh, chẳng lẽ còn không thể làm bác sĩ cho em sao? Hơn nữa, thời gian người đàn ông kia điều tra anh, anh đã ngụy trang từ đầu đến chân rồi, hắn chỉ cho rằng anh là Gay, hoàn toàn yên tâm về anh.”
Hồ Ly có giấy phép hành nghề bác sĩ, làm bác sĩ gia đình với anh mà nói đúng là đem tài lớn làm việc nhỏ. Phong Thiên Tuyển biết anh là Gay, chắc chắn cũng sẽ không nghi ngờ giữa anh và cô có thể có gì.
Có điều nhìn Hồ Ly đúngl à có tiềm chất làm Gay, nhất là đôi mắt xếch kia, đẹp như phụ nữ vậy. Thân thể không rắn chắc như Phong Thiên Tuyển hay đám Thịnh Khải, mà có vẻ thon dài, thậm chí còn hơi gầy yếu không giống nam giới.
Hồ Ly chú ý thấy trong mắt cô xuất hiện ý cười, bất đắc dĩ lắc đầu, vươn hay tai ra: “Qua đây nào, Tiểu Lam, để anh ôm một cái.”
Trạm Lam lườm anh nhưng vẫn nghe theo, nhào vào lòng Hồ Ly.
Anh ôm cô thật chặt, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, thở dài: “Em gầy nhiều quá, Tiểu Lam.”
Cô tựa vào ngực anh, nhắm mắt lại: “Em rất nhớ anh, A Ly.”
“Vất vả lắm phải không?”
Mặc dù ý nghĩa lời nói không rõ nhưng Trạm Lam vẫn hiểu anh ám chỉ điều gì. Cô không nói, mà đôi tay ôm Hồ Ly càng chặt hơn, dường như đang tìm kiếm sự an ủi trong lồng ngực anh.
Hồ Ly không cười cợt nữa, chỉ cảm thấy yêu thương: “Không sao đâu, sau này đã có anh ở bên cạnh em rồi.”
Mặc dù đã lâu không gặp Hồ Ly nhưng Trạm Lam vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình. Dưới sự giúp đỡ của dì Tô, Trạm Lam làm một bàn thức ăn, thoạt nhìn rất tự hào.
Sáu giờ tối, xe của Phong Thiên Tuyển đúng giờ tới vườn hoa.
Trạm Lam còn đang ở trong phòng bếp liền nghe thấy tiếng người giúp việc trong phòng khác cung kính gọi ‘Phong tiên sinh’, sau đó không có gì nữa. Cô vẫn chăm chú làm việc, một lúc lâu sau mới phát hiện có ánh mắt luôn nhìn mình, quay đầu, thấy Phong Thiên Tuyển đang tựa vào cửa phòng bếp.
“Anh vào lúc nào thế?”
Mắt hắn híp lại, nửa cười nửa không nhìn cô chằm chằm.
Mãi tới khi Trạm Lam cảm thấy không được tự nhiên, Phong Thiên Tuyển mới đứng thẳng dậy, dùng chân đạp cửa phòng bếp, vang lên một tiếng phịch. Trạm Lam chưa kịp phản ứng đã bị hắn kìm lấy eo, nhấc một cái, cả người bị hắn đặt lên bàn bếp.
Cô vô tình đặt tay lên vai hắn, đề phòng mình bị ngã, lại kinh ngạc nhìn hắn.
Phong Thiên Tuyển đứng chen giữa hai chân cô, mặc dù cô đã ngồi ở trên cao nhưng vẫn thấp hơn hắn nửa cái đầu. Hắn hơi cúi xuống, tóc phất qua gương mặt cô, môi Phong Thiên Tuyển hôn lên tai cô một cách chuẩn xác.
Trạm Lam lo lắng liếc mắt về phía cửa ra vào phòng bếp, rất sợ có người lỗ mãng xông vào, đẩy ngực Phong Thiên Tuyển: “Đừng như vậy, mọi người đều đang chờ ăn cơm đấy.”
Hắn không để ý, trái lại còn nắm lấy đôi tay không an phận của cô đặt lên ngực mình, hỏi: “Mấy giờ sáng nay thì rời giường?”
Cô ngẩn ra, không biết nghĩ tới điều gì mà gương mặt đỏ ửng, rầu rĩ nói: “Hơn tám giờ thì tỉnh.”
“Sau này không được dậy sớm như thế.” Ngẩng đầu, thấy mắt cô có vẻ ngơ ngác, đây là biểu cảm mà hắn thích nhất. Lại không nhịn được, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, nói: “Anh đã nói với chú Tô rồi, mấy ngày nay sẽ khôi phục lại công việc cho em. Nhưng anh không muốn em quá mệt mỏi, thế nên chú Tô cho phép em mười giờ hàng ngày mới phải đi làm.”
“Vì sao? Em không muốn hưởng đặc quyền.”
“Buổi tối phải ứng phó anh, sáng sớm còn phải đi làm, cơ thể em yếu như thế, có thể chịu nổi sao?” Hắn cười: “Hơn nữa hưởng đặc quyền thì có gì không tốt chứ, với địa vị hiện giờ của anh, người phụ nữ của anh hưởng phúc theo anh không được sao?”
“Nhưng mà”
Hắn đặt ngón trỏ lên đôi môi cô, ánh mắt không đứng đắn: “Nếu em lại từ chối, anh sẽ không đồng ý chuyện tối hôm qua của em nữa.”
Trạm Lam đành phải nuốt những lời định nói vào bụng, có chút mất hứng bĩu môi.
Hắn bị tính trẻ con của cô chọc cho vui vẻ, hình như chưa từng thấy cô như vậy, vì thế thỉnh thoảng xuất hiện biểu cảm kiểu này làm cho hắn vô cùng yêu thích.
Giữ lấy gáy cô, khiến cô đón ý nói hùa, Phong Thiên Tuyển cúi đầu, áp lên môi cô, cạy hai hàm răng, đầu lưỡi dò xét vào miệng.
Trạm Lam nắm chặt cổ áo hắn, mặt dây chuyền giấu trong cổ áo rơi ra, dán lên mu bàn tay cô, cảm giác lạnh lẽo.
Hắn ngậm lấy môi cô, quấn quýt giao triền, âm thanh mờ ám vang lên bên tai.
Tới khi chút không khí cuối cùng trong lồng ngực cạn hết, hắn mới buông cô ra. Tựa ở ngực hắn, Trạm Lam khẽ thở dốc, bàn tay hắn vuốt trên sống lưng cô, giúp cô điều chỉnh hô hấp.
Giây lát sau, hắn lên tiếng hỏi: “Em đã gặp bác sĩ mới tới rồi phải không?”
Cô không còn sức nói chuyện, chỉ gật đầu một cái.
“Em muốn giúp nhà họ Hạ anh có thể không can thiệp, nhưng em phải đồng ý với anh, trong khoảng thời gian này, phối hợp thật tốt với bác sĩ và dì Tô, mau chóng bồi dưỡng cơ thể thật tốt, hiểu chưa?” Giọng điệu của hắn rõ ràng là không được phản đối.
Trạm Lam đành gật đầu.
Lúc này hắn mới lộ vẻ tươi cười, vỗ lên hai má nóng bừng của cô: “Đi thôi, bọn Thịnh Khải còn đang ở ngoài chờ chúng ta ăn cơm.”
Lúc này hắn mới nghĩ tới có một đám người đang chờ ở ngoài sao?
Trừng mắt với hắn một cái, Trạm Lam vẫn ngồi ở chỗ cũ, không nhúc nhích.
Phong Thiên Tuyển đi hai bước rồi lại quay đầu nhìn cô: “Còn chưa đi à?”
Cô bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Không có sức.”
Phong Thiên Tuyển chợt nhíu mày, một giây sau, nụ cười trên môi càng rõ hơn. Hắn bước tới chỗ cô, dùng một tay ôm cô từ trên cao xuống, dán bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Đúng là không có tiến bộ gì.”
Hắn tưởng cô là hắn chắc, thú tính xong còn sinh long hoạt hổ.
Trạm Lam không thèm để ý, đẩy hắn ra, mở cửa phòng bếp đi tới phòng ăn.
Thịnh Khải và Trì Hạo đã ngồi vào bàn ăn nói chuyện phiếm từ lâu, Hồ Ly không biết đang nói gì với dì Tô, khiến dì Tô cười vui vẻ. Nghe thấy tiếng vang ở cửa phòng bếp, ai cũng đều nhìn sang.
Chỉ có cái miệng của Thịnh Khải là không ngăn nổi oán giận: “Anh Ba, nếu anh vội vã như thế thì mang họa thủy lên tầng đi, đừng làm chậm trễ việc ăn cơm của bọn em, thật là, em đói đến mức hoa cả mắt rồi.”
Trì Hạo cũng hát đệm: “Tiểu biệt thắng tân hôn đấy, cậu có hiểu hay không hả.”
Phong Thiên Tuyển cười lạnh một tiếng: “Xem ra hai người vẫn rất nhàn hạ nhỉ, đúng lúc ngày mai có một buổi họp phải mở, Thịnh Khải thay tôi đi chủ trì, Trì Hạo ghi chép lại.”
Thịnh Khải khóc thét một tiếng: “Đừng mà, anh Ba, anh bảo em ngồi đàng hoàng một chỗ suốt ba tiếng đồng hồ thì còn không bằng giết em luôn cho nhanh!”
Phong Thiên Tuyển không thèm để ý, hiển nhiên là dáng vẻ không thể thương lượng. Thịnh Khải ấm ức giống như cô gái nhỏ nhìn về phía Trì Hạo, Trì Hạo nhún vai, tỏ vẻ muốn giúp nhưng không thể.
Trạm Lam ngồi xuống chỗ của mình, cảm giác được ánh mắt luôn dõi theo mình, ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt của Hồ Ly.
Cô có chút xấu hổ, vội vã cúi đầu.
Hình như Phong Thiên Tuyển đã chú ý tới điều gì, nhìn về phía Hồ Ly, cười nói: “Nhìn bác sĩ Hồ còn trẻ hơn cả trong ảnh.”
Hồ Ly cũng cười đáp lại: “Rất nhiều người đều nói vậy. Có lẽ vì vẻ ngoài này nên lúc đi xin việc, nhiều người không tin vào khả năng làm việc của tôi.”
Lúc này Thịnh Khải cũng chú ý tới Hồ Ly, hiếu kỳ hỏi: “Nghe nói bác sĩ Hồ là ‘cái kia’.”
Hồ Ly biết hắn muốn hỏi gì, liền trả lời hắn: “Là Gay à? Đúng vậy. Có điều gần đây tôi mới chia tay với bạn trai rồi, muốn thay đổi hoàn cảnh sống nên mới về nước. Đúng rồi, không biết anh Thịnh có bạn trai chưa?”
Vừa nói Hồ Ly vừa nháy đôi mắt hoa đào với Thịnh Khải.
Thịnh Khải giật mình, không nghĩ tới việc mình lại bị Hồ Ly đùa giỡn, vội nói: “Ấy, tôi rất khỏe mạnh, sinh lý tâm lý đều khỏe mạnh!”
Hồ Ly lắc đầu: “Thích người cùng giới tính với mình không có nghĩa là tâm lý không ổn, chỉ là xu hướng tình dục khác bình thường mà thôi. Nếu như anh Thịnh thật sự có suy nghĩ về phương diện này, tôi có thể cung cấp kiến thức cho anh. Đương nhiên là không thu phí.”
Thịnh Khải làm sao mà nói lại được con hồ ly như Hồ Ly, vội vàng nhích lại gần phía Trì Hạo, hận không thể trốn Hồ Ly càng xa thêm chút nữa, rất sợ Hồ Ly sẽ chú ý tới hắn.
Hồ Ly liếc nhìn Trì Hạo và Thịnh Khải, tỏ vẻ hiểu rõ, gật đầu: “Anh Trì và anh Thịnh rất xứng đôi.”
“Phụt.” Trì Hạo vừa uống một ngụm rượu đỏ, suýt nữa thì phun ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...