Mặc Tử Hiên đi qua chỗ Diệp Hân Đồng, dừng lại, do dự rất lâu, tay giữ chặt nắm đấm cửa, một hồi lâu sau mớikéo cửa, đi vào.
Diệp Hân Đồng co quắp trên giường, đau đớn run rẩy.
Mặc Tử Hiên đau lòng, ánh mắt có thứ chất lỏng trong suốt long lanh, từ từ đi vào.
Diệp Hân Đồng cảm thấy có người đi vào, nhưng bụng quá đau khiến cô không thể nghĩ được gì.
“Đau quá” Diệp Hân Đồng buồn bực nằm trong chăn rên rỉ.
Mặc Tử Hiên rót cho cô một ly nước ấm.
“Uống nước đi” Anh dịu dàng nói.
Diệp Hân Đồng nghe thấy giọng Mặc Tử Hiên hơi sững sờ, ngơ ngác nhìn bóng tối trong chăn.
Mặc Tử Hiên vén chăn của cô lên, nhìn thấy trên đầu Diệp Hân Đồng đầy mồ hôi lạnh.
Anh cảm thấy đau lòng, đưa nước ấm cho cô “Em bị bệnh, anh có thể lập tức cho thuyền cập bờ”
Diệp Hân Đồng vẫn co quắp như cũ, không nhận nước anh đưa, không nói gì, từ chối sự giúp đỡ của anh.
Mặc Tử Hiên ngồi ở đầu giường “Có vài lời anh muốn rút lại, anh có tình cảm với em, không phải hoàn toàn đùa bỡn em”
Tình cảm, hắn có tình cảm là có thể tùy ý đùa giỡn tình cảm của người khác sao, phụ nữ hắn có tình cảm quá nhiều.
Diệp Hân Đồng trong lòng nghĩ vậy, nhưng co không thể nói ra được, không muốn cãi lại, không muốn dây dưa với anh nữa.
Mặc Tử Hiên khóa ánh mắt trên mặt Diệp Hân Đồng “Anh có nhiều điều bất đắc dĩ, nếu em tin tưởng anh, hãy cho anh 3 năm, lúc đó anh nhất định sẽ cho em cuộc sống em muốn”
Diệp Hân Đồng vẫn không hề cử động, trước đây, hắn đã từng nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, cô tin là thật, vui vẻ uống thứ thuốc độc của hắn, kết quả chịu tổn thương, bị phản bội, từ giờ cô sẽ không tin bất kỳ lời nói nào của hắn nữa.
Diệp Hân Đồng giơ tay kéo chăn, lần nữa vùi mình trong chăn, kết quả rất rõ, cô ra lệnh đuổi khách.
Mặc Tử Hiên thấy động tác của cô, nhíu mày, vô cùng ảo não.
Tính cách Diệp Hân Đồng quá quật cường, lúc anh nói, cô không nhìn mặt anh, không nghe những lời của anh, nhất định khiến anh phân tâm, cô mới vui vẻ.
Mặc Tử Hiên lại vén chăn lên, đỡ cô dậy.
Diệp Hân Đồng rất đau bụng, thật sự không muốn dây dưa với anh.
Mặc Tử Hiên kéo chăn ra “Uống đi, em ra mồ hôi như thế, phải bổ sung dưỡng khí, nếu không chịu đựng được thì nói, anh sẽ lái thuyền về”
Diệp Hân Đồng quay đi, từ chối nước anh đưa tới.
“Đừng làm loạn, anh thật sự bị bất đắc dĩ, áp lực của mẫu thân, áp lực từ Lão Kim, áp lực Lý trí vương, áp lực Kim Thụy Tường, cùng áp lực từ bốn phương tám hướng, nếu lần này có bất kỳ sơ xuất nào, em thật sự chỉ có thể đến trước mộ bái tế anh” Mặc Tử Hiên đau lòng nói, cảm giác lòng mình như bị dao cắt.
Diệp Hân Đồng nghĩ đến chuyện có thể mình thật sự không phải là Diệp Hân Đồng, nếu thực sự cô không phải, máu của cô sẽ là một quả bom.
Nếu thế, anh sẽ chết trên đường tìm kho báu, niềm mơ ước chính trị, người thân, nhữngngười đi theo mà anh muốn bảo vệ, tất cả đều tan thành mây khói.
Mặc Tử Hiên tính toán quá thông minh, kết quả chết như vậy, hài cốt cùng không còn.
Diệp Hân Đồng đột nhiên cảm thấy anh thật đáng thương, cảnh tượng lúc này cũng chỉ là ngắn ngủi.
Mặc Tử Hiên cảm thấy được Diệp Hân Đồng có… vẻ mặt thương hại, anh cảm thấy cô vẫn còn tình cảm với mình.
“Chờ ba năm, anh sẽ xử lý tất cả các mối quan hệ đón em về, sau này, nhất định sẽ không để em bị tổn thương, anh nói được sẽ làm được” Mặc Tử Hiên cam kết.
Lời như vậy nghe nhiều lần rồi, anh khong làm được, tại sao còn nói nữa?
Nghĩ đến hành động lúc trước của Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng lại tức giận quay đi, tất cả sự thương hại đối với anh cũng tan thành mây khói.
Mặc Tử Hiên kinh ngạc với sự thay đổi nhanh chóng của Diệp Hân Đồng, đúng là lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, tâm trạng phụ nữ như thời tiết, mỗilúc một kiểu.
“Em nói gì với anh đi được ko? Đừng hờ hững với anh như vậy”
Nói gì? Cô có một.
“Mặc Tử Hiên, tha cho Vũ Văn Thành, đừng lợi dụng anh ấy, hãy làm việc anh cần làm, thời gian của anh cũng không còn nhiều nữa” Diệp Hân Đồng lạnh nhạt nói, bụng dường như không còn đau như vừa nãy nữa.
“Vậy em vẫn lấy Vũ Văn Thành sao?” Mặc Tử Hiên trong lòng hi vọng câu trả lời của cô sẽ là không, như vậy tim anh sẽ bớt đau đớn, bởi vì cô mà anh không làm sao tập trung làm việc được, lần này lên thuyền, ngoài mặt nói với lão Kim là dò xét Đinh Đinh Đang nhưng thực tế là vì cô, anh rất muốn rất muốn gặp cô, rất muốn ôm cô vào lòng, bởi vì cô, anh không thể đặt hết tâm tư vào việc tìm kho báu, mặc dù biết rõ chỉ cần một sơ xuất anh sẽ có kết quả thế nào.
“Chuyện đã quyết định, sẽ không thay đổi” Diệp Hân Đồng kiên định nói, cô không cảm thấy cô lấy Vũ Văn Thành thì Mặc Tử Hiên sẽ chịu tôn thương gì, có lẽ cũng chỉ có cảm giác mất mát với một món đồ chơi mà thôi.
“Nếu như em không lấy Vũ Văn Thành, anh sẽ không đối phó anh ta, chờ anh 3 năm không được sao?” Mặc Tử Hiên rối rắm nói.
“Tôi không biết trong vòng nửa năm anh sẽ biến Vũ Văn Thành thành dạng gì? Hơn nữa, có thể mạng của anh cũng chẳng giữ được đến nửa năm, tôi chỉ cần kiên nhẫn chờ, nếu anh thực sự có một ngày thành công, bất kể giàu nghèo, vinh nhục, tôi đều sẽ cùng anh ấy vượt qua, đây chính là tình cảm của tôi đối với anh ấy.” Diệp Hân Đồng nói năng hùng hồn.
Những lời của cô như mũi dao từng từ từng chữ đâm vào tim anh.
“Cho nên, anh chỉ có thể một mình cô độc đi tìm cái chết, ý em là thế sao?” Mặc Tử Hiên sầu não.
“Lúc anh quyết định chơi trò chơi này, thì đó là kết cục của anh, anh ra đi, tôi muốn nghỉ ngơi, sau này, hi vọng chúng ta có gặp nhau cũng xem như không hề quen biết.” Diệp Hân Đồng lại nằm lại lên giường.
Mặc Tử Hiên đau thương nhìn Diệp Hân Đồng “Được, có lẽ em nói có lý, có thể anh không thể sống đến ngày khiến Vũ Văn Thành thảm hại, nhưng mà, anh có thể quyết định rút ngắn thời gian chiếm đoạt công ty Vũ Văn. Nếu em muốn giữ được những lời này, trước mùng 5 tháng sau hãy ở bên anh”
Anh không chịu nổi sự đau khổ trong lòng, muốn phóng túng, mặc kệ lão Kim muốn bóc mấy lớp da của anh, anh cũng muốn giữ cô bên cạnh.
Diệp Hân Đồng nở một nụ cười nhạt, hơi châm chọc “Tiền tài đối với tôi chỉ là vật ngoại thân, Mặc Tử Hiên, tôi biết rõ một ngày bên cạnh, anh có thể sáng tác ra biết bao văn chương, tôi sợ sự sắp xếp của anh, sẽ không cho anh chút cơ hội nào để sắp xếp nữa. Đừng tốn công vô ích trên người tôi.”
Lòng Mặc Tử Hiên dâng lên sự chua xót tột đỉnh.
“Anh yêu em, là thật” Mặc Tử Hiên nói rất kiên định, đau lòng nhìn Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng sóng nước chẳng xao, vẻ mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt châm chọc.
“Anh thật sự yêu em” Mặc Tử Hiên nói lại lần nữa.
“Yêu tôi, mà lợi dụng tôi để tìm kho báu. Yêu tôi, mà cố gắng chia rẽ tôi và Vũ Văn Thành, yêu tôimà bắt cóc mẹ tôi để uy hiếp tôi, yêu tôi mà trong lúc tôi yếu ớt rút 1l máu, nếu đó là yêu, tôi khó có thể chấp nhận, xin lỗi, anh đi yêu người khác đi.” Diệp Hân Đồng lạnh nhạt nói, nước mắt lại tuôn rơi.
Bởi vì bây giờ cô vẫn cảm thấy bị tổn thương.
“Thật xin lỗi, mấy ngày đó anh không có lý trí, anh cũng không hiểu mình đã làm gì, sau này sẽ không như vậy nữa, thực sự.” Mặc Tử Hiên cũng rất đau lòng, nghe những lời tố cáo của cô, nghĩ lại anh cũng thấy mình rất tàn nhẫn với người mình yêu, ngày đó, trong lúc anh đang trầm tư, lão Kim đã bắt mẹ Diệp Hân Đồng. Anh vốn không muốn như vậy, nhưng lúc nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, anh điên cuồng. Sau đó, anh cũng rất hối hận, hối hận muốn chặt tay mình.
“Sau này, anh cho rằng tôi còn ngu ngốc cho anh cơ hội tổn thương tôi sau này nữa sao?” Diệp Hân Đồng không biết vì sao nước mắt của mình lại rơi xuống.
“Phải làm sao em mới tin tưởng anh?”
“Thật ra thì, anh không cần phải làm thế, nếu tôi ở bên cạnh anh, tôi sẽ cảm thấy phương pháp của anh đối với phụ nữ như vậy là cực kỳ sáng suốt, nhiều Quân vương ngày xưa đều như vậy, trừ ba của Khang Hi, không có ai vì phụ nữ bỏ qua ngôi vị hoàng đế, tôi rất hiểu. Tôi cũng sễ không thể đưa dao anh anh, không biết lúc nào sẽ bị anh đâm vào tim, lựa chọn tốt nhất cho chúng ta sau này chính là kẻ xa lạ. Đi đi, đi làm Quân Vương mà anh mơ ước, tôi sẽ làm một người vợ hiền”
Diệp Hân Đồng vẫn nhẹ nhàng nói, cố gắng giữ cho tâm trạng bình tĩnh, nhưng nước mắt vẫn chảy ra.
Mặc Tử Hiên bất đắc dĩ than thở.
“Diệp Hân Đồng, em, anh sai rồi, là anh đã sai không được sao? Anh nhất định sẽ giữ em bên cạnh, bất kể lão Kim nói gì, anh cũng sẽ tìm một vị trí trong Hàn cung cho em, em chỉ cần chờ anh ba năm, ngôi vị hoàng hậu sẽ thuộc về em. Đừng hành hạ anh như vậy, anh không chịu nổi, đau lòng sẽ sinh ra hận hắn. Em có thể hiểu cho tâm trạng bây giờ của anh không?” Mặc Tử Hiên như đứa trẻ ăn vạ, lúc này anh cảm thấy vô cùng đau khổ, không có Diệp Hân Đồng, anh không làm được việc gì cả.
“Lý trí lên đi, Điện hạ, anh muốn lên ngôi hoàng đế, muốn ổn định căn cơ, vợ anh chỉ có thể là Kim Lệ Châu, không cần phải trở lại lừa gạt một người ngu ngốc như tôi, tình yêu nam nữ chỉ cần chia cắt sẽ biến mất, tôi không thể chờ được 3 năm, 3 năm quá nhiều biến cố, tôi bị lừa gạt sẽ không thể dậy nổi cũng không trốn thoát.” Diệp Hân Đồng bước xuống giường, tự rót nước cho mình.
Lúc này cô lại trở nên rất tỉnh táo, bởi vì tỉnh táo, bụng cũng đau, uống một cốc nước, càng thêm bình tĩnh.
Coi như lúc đầu yêu đến chết đi sống lại, theo thời gian, cũng sẽ mất đi, sự tổn thương của cô cũng vì thế mà biến mất. Có sự trợ giúp của Vũ Văn Thành sẽ càng biến mất nhanh hơn.
Bây giờ cô chẳng cần lo lắng điều gì, có vài người cái gì cũng có nhưng cả ngày buồn bực không vui, có vài người không có gì cả nhưng chỉ vì một món quà nhỏ mà vui vẻ mấy ngày.
Diệp Hân Đồng nhớ lại những đứa trẻ trong cô nhi viện.
Không có gì. Kể cả Vũ Văn Thành chỉ còn hai bàn tay trắng, cô cũng sẽ sống bên anh không xa rời, bởi vì trong lúc cô bất lực nhất, anh đã cho cô tất cả tình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...