Vì bộ phim mới của đạo diễn Bành, Tư Gia Di lại phải học hút thuốc, học cách chơi mạt chược, học nói giọng Tô Châu. Ngay cả cách đi đứng ra sao, cách xỏ tất chân như thế nào, cả cách cởi cúc áo sườn xám cũng phải học.
Cô đảm nhân vai một cô gái phong trần trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng nhận lấy kết cục bi thảm. Nhân vật Phong Hoả Liên này trải qua tình yêu ngắn ngủi, khoảng thời gian tươi đẹp chỉ thoáng qua.
Mấy ngày tập luyện cho vai diễn, vị giáo sư hướng dẫn được đoàn làm phim mời đến không hề hài lòng với lỗi diễn xuất của Tư Gia Di: “Lúc diễn những cảnh tình cảm ánh mắt không thể vô hồn như thế được. Gia Di à, nếu lúc nhập vai nếu không có cảm xúc thì cứ tưởng tượng lại tình yêu khắc cốt ghi tâm của mình trước đây là được.”
Khắc cốt ghi tâm? Tư Gia Di suy nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ có thể gượng cười xấu hổ.
Ngay cả thì giáo sư cũng cảm thấy hết cách: “Đây là cảm giác muốn yêu mà không thể yêu, cô hãy về nhà suy nghĩ đi, dù sao thì cảm xúc của nhân vật cũng không thể dùng các phân cảnh khác bù lại được.”
Lúc kết thúc tập luyện Tư Gia Di trở về nhà, cho đến lúc vào đến cửa nhà, trong đầu cô vẫn vang vọng câu nói của vị giáo sư hướng dẫn kia. Muốn yêu mà không thể yêu… Cô im lặng xoè bàn tay, nhìn chiếc chìa khoá trong lòng bàn tay mình.
Trong tay cô là chìa khoá nhà Diêu Tử Chính.
Cô vẫn nhớ rõ lúc ấy anh nói với cô trong điện thoại: “Tôi hy vọng, tuần sau khi về nước có thể về nhà ăn cơm do em tự tay nấu.”
Dường như tất cả đều nhắc nhở cô: Tối nay Diêu tiên sinh về nước. Tư Gia Di đứng lưỡng lự ở cửa một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định quên chuyện đó đi, quẳng chìa khoá lên sô pha, đi vào bếp tự nấu ình một bát mì ăn liền.
Bỏ một đĩa phim kinh điển về tình yêu vào đầu DVD, bưng bát mì ăn liền đặt lên bàn trà, Tư Gia Di vừa ăn vừa xem. Khi thấy nhân vật nữ chính bắt đầu diễn đến cảnh tình cảm, Tư Gia Di còn chưa kịp nghiên cứu cảm xúc trong mắt nhân vật chính là gì, thứ cảm xúc mà cô thiếu là gì thì di động cô bất ngờ vang lên.
Là số điện thoại của Diêu Tử Chính.
Cô không bắt máy.
Anh cũng không gọi lại lần thứ hai.
Nhìn màn hình di dộng tự tắt đi một lần nữa, Tư Gia Di mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng không biết tại sao trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Cô vừa mới khôi phục tinh thần, bỗng nhiên chuông cửa lại vang lên, âm thanh vô cùng trong trẻo. Tư Gia Di sợ tới mức buông đôi đũa trong tay, đôi đũa rơi xuống bát tạo nên âm thanh va chạm thanh thuý.
Chuông cửa vang lên một lần nữa, Tư Gia Di dường như cố lừa mình dối người ngồi yên trên sô pha. Tiếng chuông cửa vang lên lần thứ ba, lúc này cô mới thả lỏng người đi đến bên cửa, tự ép bản thân nhìn qua mắt mèo.
Không phải Diêu Tử Chính.
Cô lấy lại tâm trạng thoải mái.
“Anh đến có việc gì?”
Tư Gia Di mở cửa, cô đứng chặn ở cửa tỏ ý không muốn tiếp khách. Phương Tử Hằng đứng ngoài không hề để ý, dường như đã có vài chén rượu vào người, cười vô cùng sảng khoái: “Tôi đến thăm nữ minh tinh nổi nhất giới showbiz hiện nay.”
Cô làm động tác muốn đóng cửa, anh ta lại vươn tay chặn lại, giọng nói rốt cuộc cũng trở lại bình thường: “ Tôi phát hiện rằng tuy mình có nhiều bạn bè, nhưng người có thể ngồi nghe tôi tâm sự mọi chuyện, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có mình em.”
Một người ít khi chịu hạ giọng mềm dẻo, nay bỗng nhiên lại nói bằng giọng dịu dàng như vậy lực sát thương càng lớn. Sự từ chối của Tư Gia Di thoáng chốc đã bay biến tận nơi nào, giọng điệu cô tuy vẫn lạnh nhạt cứng ngắc, nhưng bàn tay phía sau cửa đã bắt đầu buông lỏng: “Rốt cuộc anh có chuyện gì?”
Phương Tử Hằng cười nói: “Mọi việc đều không thuận lợi.”
***
Số bia Phương Tử Hằng mang đến đều bị cô cất hết vào tủ lạnh. Tư Gia Di vào bếp pha cho anh ta một tách trà, quay lại đã thấy Phương Tử Hằng đang uống bia, lưng tựa vào cánh cửa tủ lạnh hé một nửa .
Cô tiến đến giật lấy lon bia trong tay anh ta: “Cả người anh đã đầy mùi rượu, đừng uống nữa.”
“Xem ra em vẫn còn quan tâm đến tôi.” Giọng Phương Tử Hằng đầy vẻ chế nhạo, nhưng lại ngoan ngoãn đóng cửa tủ lạnh, nhận tách trà ấm trong tay cô, bước lảo đảo ra phòng khách.
“Chẳng qua cũng chỉ là chưa được thăng chức lên tổng biên tập, anh có nhất định phải thành ra nông nỗi này không?”
“Trước đêm nay, lão ta đã ám chỉ rất nhiều lần, khiến tất cả mọi người đều nghĩ rằng lão ta nghỉ hưu tôi sẽ lên ghế tổng biên tập. Vậy mà trong đêm tiệc hôm nay, lão ta đột nhiên tuyên bố rằng, tổng biên tập mới là một người khác. Còn tôi ngay cả bài phát biểu cảm nghĩ khi nhậm chức cũng đã chuẩn bị rất hoàn hảo, lúc này lại nói với tôi rằng tôi bị mất miếng mồi ngay trước mắt, chẳng khác nào giáng cho tôi một cái tát ngay trước mặt mọi người, chẳng khác nào mang tôi ra làm trò cười. Nếu là em, em có thể không tức giận ư?”
Tư Gia Di từ chối bình luận, bắt đầu cảm thấy hối hận khi để anh ta vào cửa.
“Thực ra rõ ràng có người đứng sau lưng chơi tôi. Tôi mà biết kẻ đó là ai, anh ta sẽ chẳng có nổi trái cây mà ăn đâu.”
Anh ta cầm điều khiển tua đi tua lại đoạn phim, khuôn mặt của nữ chính trong màn hình cứ như siêu nhân biến hình. Tư Gia Di vô cùng phiền não, giật lại điều khiển: “Anh xả hết bức xúc rồi chứ?”
“Gần như thế.”
“Vậy anh có thể đi rồi đấy.”
Anh ta mới uống hết nửa tách trà, Tư Gia Di cầm lấy tách trà định mang vào bếp đổ, lúc chuẩn bị xoay người lại bị Phương Tử Hằng giữ chặt tay.
“Trước khi đi cho tôi hỏi một câu cuối cùng.”
Cô thử giằng tay một chút.
Phương Tử Hằng vẫn ngồi trên sô pha, nhưng không hề nhàn nhã như vừa rồi, bỗng nhiên buông tay: “Em và anh ta tiến triển đến mức nào rồi?”
“Ai?”
“Em biết tôi đang nhắc đến ai.”
“Không liên quan đến chuyện của anh.”
Anh ta đột nhiên đứng dậy.
Tư Gia Di sợ tới mức lùi về phía sau từng bước.
“Chỉ đơn giản là tôi rất ngạc nhiên, em cho anh ta cái gì mà có thể khiến anh ta tác động đến đạo diễn Bành giao hết vai diễn vào tay em?” Phương Tử Hằng chậm rãi tiến từng bước, tiếp tục nói.
Lúc này đối mặt với Phương Tử Hằng, Tư Gia Di mới nhận ra vì sao cô chưa từng trải qua chuyện gì khắc cốt ghi tâm. Bởi lẽ chỉ cần cô bị tổn thương một chút, cô sẽ bắt chính bản thân mình tỉnh táo, sau đó sẽ không chút lưu luyến nào rút khỏi cuộc chơi.
Giống như vây giờ, cô thầm nghĩ phải đuổi Phương Tử Hằng rời khỏi nhà mình ngay lập tức.
Nháy mắt anh ta đã bước tới gần sát cô, Tư Gia Di không tiếp tục lùi về phía sau nữa. Phương Tử Hằng nhìn cô, ở khoảng cách này, ở góc độ này, giống như khoảnh khắc tươi đẹp trước kia. Anh ta nhìn vào mắt cô, chậm rãi cúi đầu.
“Nếu anh muốn sau này chúng ta như người dưng nước lã, vậy thì anh cứ tiếp tục đi.”
Phương Tử Hằng bỗng nhiên đờ người ra. Vẫn còn duy trì tư thế cúi đầu.
Tư Gia Di im lặng lách người sang một bên để bóng của anh ta rơi trên mặt đất, mở cửa tiễn khách.
Phương Tử Hằng đứng đờ người trong phòng khách chừng nửa phút, cuối cùng khuôn mặt khôi phục vẻ bình tĩnh tiến ra cửa. Anh ta nhìn cô, bất chợt nở nụ cười, nâng tay sờ lên khuôn mặt cô: “Em thật sự không hề thay đổi chút nào, vẫn tàn nhẫn như thế.”
Một câu nói này của anh ta khiến Tư Gia Di đứng thẳng người bất động.
Tư Gia Di nhìn anh ta tiến vào thang máy, trước khi cửa thang máy khép lại hoàn toàn, cô vẫn kịp nhìn thấy sự mất mát thoáng xuất hiện trong mắt anh ta. Điều này khiến Tư Gia Di đột nhiên bật cười. Đúng là cô tàn nhẫn, năm đó cô tuyệt tình như vẫn, chưa từng cho cả hai một con đường cứu vãn mọi chuyện. Nhưng anh ta so với cô có hơn gì? Vì địa vị, không tiếc hi sinh mọi thứ, bao gồm cả cô…
Như đang tức giận, cô dùng hết sức đóng cửa thật mạnh, tiếng sập cửa vang lên, để lại âm thanh vọng khắp ngoài hành lang. Sau đó “Két” một tiếng, cửa lối thoát hiểm bên cạnh bị đẩy ra, người im lặng bước ra khỏi đó là Diêu Tử Chính, cảm xúc khuôn mặt anh không hề thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...