Editor: Nguyen Hien.
Thành phố Duật Phong có mấy trăm vạn chiếc xe, muốn dựa vào ba chữ số cuối cùng để tìm được chiếc xe kia, khó khăn thế nào cũng có thể nghĩ được. Cho dù là tìm được chiếc xe, để biết nó đi về hướng nào cũng rất khó khăn.
Lăng Cận Dương không có thời gian chờ, anh đoán được là có người cố ý bắt cóc Đồng Niệm đi, dĩ nhiên cũng có thể hiểu được dụng ý của đối phương. Cho nên anh muốn nhanh chóng tìm được hướng đi của chiếc xe kia, nhanh chóng tìm được tung tích của Đồng Niệm.
Muốn tìm được người với tốc độ nhanh như vậy, chỉ có thể tìm kiếm nhà họ Quyền, Quyền Yến Thác sau khi nhận được điện thoại của Lăng Cận Dương, lập tức an bài cho người đi tìm, mặc dù có chút đầu mối, nhưng muốn tìm ra được cũng rất khó khăn.
Gần tối, tại nhà thờ tổ nhà họ Quyền.
Trước chiếc bàn hình vuông bằng gỗ lim quý giá, có ba người ngồi xung quanh. Lăng Cận Dương ngồi ở phía bên trái, khuôn mặt tuấn tú cụp xuống, mắt nhìn chằm chằm một điểm về phía trước, trên mặt không có chút biểu hiện gì.
"Ăn cơm!"
Chén cơm trước mặt vang lên tiếng “Leng keng” của chiếc đũa, lão thái thái nhà họ Quyền ngồi thẳng tắp, tóc hoa râm sáng bóng, bên trong đôi mắt sáng loáng: “Chỉ có chuyện nhỏ như thế này cũng không ăn cơm, người nắm quyền nhọ họ Lăng sao lại có bộ dạng như thế này chứ?”
Lăng Cận Dương mím môi, không dám cãi lại, đưa tay cầm lấy đôi đũa. Một bàn đầy thức ăn nhưng không có món nào vừa mắt anh, nhìn thấy cũng không muốn ăn. Liếc nhìn thấy người bên cạnh đang ăn rất ngon, anh giận tái mặt, nhỏ giọng hỏi: “Cậu rất đói sao?”
Giơ tay lên gắp miếng thịt kho tàu, Quyền Yến Thác híp mắt gật đầu một cái, cười nói: “Cận Dương, món thịt kho tàu này là nổi tiếng của đầu bếp nhà chúng tôi, cậu nếm thử một chút đi?”
Thở dài một hơi, Lăng Cận Dương trừng mắt liếc anh một cái, trong lòng thầm trách mắng. Lúc này mà còn có tâm trạng để ăn sao?
Nhìn ánh mắt khinh miệt của Lăng Cận Dương, Quyền Yến Thác cũng không có để ý tới, tiếp tục gắp thức ăn ăn cơm, trên môi nở nụ cười tà mị. Dù sao lão bà nhà cậu ấy cũng bị bắt mất rồi, ăn không ngon chính là cậu ấy.
"Bốp ——"
Quyền Yến Thác đưa tay gắp thức ăn, bị bà nội cầm chiếc đũa gõ xuống mu bàn tay, lạnh lùng nói: “Ăn ít một chút, chừa cho con nhóc Sở Kiều nữa.”
“Bà nội!” Trên mu bàn tay đau rát, Quyền Yến Thác nghĩ thầm bà nội anh chính là bảo đao còn sắc bén, anh rút tay về, mất hứng lầm bầm: “Con mới là cháu ruột nội nha!”
“Nỏi nhảm!” Lão Thái Thái mặc dù lớn tuổi, dđl/q"d nhưng thính lực còn rất tốt, nghe rất rõ ràng: “Nếu con không phải là cháu trai của ta, ta đã sớm cầm gậy đánh đuổi con ra ngoài rồi, còn có thể tha cho con tới hôm nay.”
“Được lắm!” Quyền Yến Thác bất đắc dĩ bĩu môi, cúi đầu ăn cơm: “Coi như con sai rồi.”
Lăng Cận Dương nhìn hai bà cháu, chân mày nhíu chặt hơi thả lỏng một chút, Quyền yến Thác ở nhà không sợ trời không sợ đất, duy nhất sợ bà nôi, từ nhỏ đến lớn, dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, chỉ cần bà nội nói một câu, anh tuyệt đối không dám cãi lời.
Ăn được nửa buổi cơm, điện thoại di động trên bàn của Quyền Yến thác reo lên, chân mày Lăng Cận Dương nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú không kiềm được sự khẩn trương.
Đưa tay cầm lấy điện thoại, Quyền Yến Thác bình tĩnh nghe máy, anh nghe báo cáo trong điện thoại, mày kiếm xinh đẹp chậm rãi nhíu lên, “Được, các người tiếp cận cho tôi.”
“Đã tìm thấy.” Cất điện thoại di động, Quyền Yến Thác nhíu mày.
Lăng Cận Dương thoáng thở phào nhẹ nhõm, lập tức đứng lên đi ra ngoài, lại bị Quyền Yến Thác gọi lại: “Đợi chút, tôi đi với cậu.”
Khẽ do dự một chút, sau đó Lăng Cận Dương gật đầu một cái, hai người sóng vai bước ra bên ngoài.
“Cháu trai!”
Quyền lão phu nhân đi tới trước cửa lớn, đôi tay cầm lấy cây gậy, nâng lên hướng về phía cháu mình làm một động tác nhanh gọn: “Đánh thật mạnh vào cho bà.”
Bước chân Quyền Yến Thác hơi ngừng lại, hắn nhìn bà nội mình đứng ở cửa lớn, lắc đầu cười khẽ: “Bà nội, bà biết tay cháu sức rất mạnh, nếu lỡ đánh chết người thì làm thế nào chứ?”
“Con sợ cái gì.” Quyền lão phu nhân giận tái mặt, đôi mắt hiện lên vẻ thông minh lanh lợi: “Gặp chuyện không may, bà nội sẽ cho con chỗ dựa.”
Quyền Yến Thác nhỏ giọng cười một tiếng, môi khẽ nhếch lên: “Được, vậy con sẽ đánh thật mạnh.”
Nghe bà cháu họ nói chuyện, Lăng Cận Dương nhíu nhíu mày, nghĩ thầm khó trách cậu ấy bình thường coi trời bằng vung, thì ra là do được bà nội dung túng.
“Lái xe của tôi đi.” Quyền Yến Thác thu nụ cười lại, móc chìa khóa xe ra, kéo Lăng Cận Dương lên xe của mình. Chiếc Hummer màu đen, nhanh chóng phóng đi.
Quyến Lão phu nhân đứng ở bên ngoài cửa lớn, nhìn bóng dáng bọn họ dần đi xa, sau một hồi mới nhếch môi đi vào.
Tại một khu nhà cũ kỹ ở Thành tây, sắp chuẩn bị phá bỏ và dời đi nơi khác, toàn bộ cư dân đã chuyển đi, nhiều nơi đã bị phá hủy, khung cửa sổ cũng đã dở bỏ, mọi thứ bên trong đều trống không, chỉ chờ chủ đầu tư phá bỏ.
Đôi mắt Đồng Niệm bị bịt một miếng vải đen mỏng, cái gì cũng không nhìn thấy được. Dọc theo đường đi lắc lư đến đây, đôi tay thì bị sợi dây trói chặt, một nguồn sức mạnh đẩy cô về phía trước, hai chân cạ vào thứ gì đó, từng bậc từng bậc theo thứ tự đi lên phía trên, cô mơ hồ suy đoán được là ở trên lầu cao.
Thân thể bị người khác ném xuống, lập tức va vào vật cứng nào đó, hai vai cô đập xuống đất phát đau. Cô cắn môi, rên lên một tiếng, cả người ngã nhào trên mặt đất.
Bên tai vang lên giọng nói của vài người, cô tập trung phân biệt.
“Mẹ nó, lái xe trên đoạn đường này, nhìn thấy cảnh sát tao đều phát run.”
“Được rồi, làm việc nhanh lên một chút, giải quyết xong chuyện rồi rời khỏi nơi này.”
Loáng thoàng nghe được giọng nói của ba người, Đồng Niệm nghe thấy có tiếng bước chân đi về phía cô, cô theo bản năng lùi người lại phía sau, lại cảm giác trên mặt buông lỏng, miếng vải đen che đôi mắt được cởi ra, trước mắt rọi vào một chút ánh sáng.
“Các người là ai?”
Sau khi dần dần thấy rõ những người trước mặt, Đồng Niệm chớp mắt, trầm giọng hỏi bọn họ, “Bắt cóc người là phải ngồi tù đó biết không?.”
“Bắt cóc?” Trong ba tên, có một tên cắt tóc kiểu húi cua, một tên phía trên hốc mắt bên phải có một vết sẹo nói, “Em gái, các anh trai cũng không phải bắt cóc em, chỉ là mời em về phối hợp chụp một vài tấm hình thôi.”
“Chụp hình?” Trên mặt Đồng Niệm đầy vẻ lo lắng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt chứa đầy nụ cười của hắn, mơ hồ thoáng qua cái gì.
Tên có vết sẹo ở mắt cười vươn tay đến, sờ soạng cằm cô một chút, cười đầy gian ác: “Có người bỏ tiền, để chúng tôi chụp cho em vài tấm ảnh nude, thuận tiện…”
Hắn chợt cúi mặt xuống, nhích người về phía cô, hung dữ nói: “Nếu như trong lúc chụp hình bị kích thích, cũng có thể nếm thử mùi vị của em một chút.”
Đôi mắt Đồng Niệm co rút lại, sắc mặt đại biến, “Các người dám!”
Các người thật bỉ bổi, “Chuyện này sẽ không theo ý các người.”
Lúc này có một tên móc ra một cái máy ảnh hiệu Single Lens Reflex, cười hỏi hai tên còn lại: “Thưởng thức cái nào trước? Chơi em gái này trước hay là chụp hình trước?”
Tên đàn ông cầm đầu ngồi chồm hổm xuống, dđl/q"d nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo của Đồng Niệm, cười nói: “Dáng dấp cô em này xinh đẹp như vậy, con mẹ nó tao thật là muốn chơi đùa, tụi bây còn có thể nhịn được sao?”
“Ha ha ha…” Bọn họ cùng nhau cười lên.
Hai tay hai chân còn bị sợi dây trói chặt, Đồng Niệm không giãy giụa thoát được, nhìn thấy bọn họ từng bước ngày càng đến gần, trên mặt không còn một chút máu, cô suy nghĩ biện pháp, nhanh chóng vận động đầu óc: “Các người trước tiên hãy cởi trói cho tôi đi.”
“Cởi trói ra?” Tên đàn ông cầm đầu nhíu mắt lại, tức giận nói: “Em gái bé nhỏ, đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa, em không có chạy được đâu!”
“Biết tôi không thể chạy được tại sao còn trói tôi chứ?” Cô nhẹ nhàng hỏi một câu, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, “Tôi biết rõ có người cho các ngươi tiền, để cho các người làm chuyện này! Tiền thôi mà, tôi cũng có, tôi còn có thể cho các người nhiều hơn!”
"Bao nhiêu?"
Đồng Niệm cắn môi, mắt nhìn về phía tay chân bị trói, lạnh lùng nói: “Thả tôi ra trước đã.”
Tên đàn ông cầm đầu suy nghĩ một chút, nghĩ chỗ này cũng không có ai, một mình cô ta cũng không chạy được, cho dù muốn chơi cô ta, cởi dây trói ra chơi sẽ thấy thích hơn, nếu như cô ta thật sự có tiền, còn có thể vớt thêm một khoản, nghĩ đến đây hắn lấy tay cởi trói cho cô ra.
Tay chân được tự do, trong lòng Đồng Niệm âm thầm vui mừng, cô liếc mắt nhìn xung quanh, thứ gì cũng không có, bất kể thứ gì để cho cô làm vũ khí cũng không tìm được.
Đưa ngón tay chỉ ví da vứt trên mặt đất, sắc mặt Đồng Niệm bình tĩnh nói: “Trong cái ví kia có tấm thẻ, bên trong có hai mươi vạn. Chỉ cần các người thả tôi đi, tôi bảo đảm không truy cứu chuyện này nữa.”
Có người cúi đầu nhặt ví da lên, tìm được tấm thẻ cô đã nói đến, đưa tấm thể cho tên cầm đầu, “Đại ca, thật sự có tấm thẻ.”
Nắm tấm thẻ ở trong tay, tên cầm đầu chợt cười lên, vẻ mặt âm trầm làm cho người ta sợ hãy: “Cô dám lừa gạt tôi sao, nếu như tấm thẻ này không có tiền, vậy chúng tôi không phải giống như rổ trúc múc nước sao?”
“Sẽ không như vậy!” Đồng Niệm khẳng định gật đầu một cái, “Chỗ này nhất định có tiền, hai mươi vạn.”
Ý cười trên khóe môi người đàn ông ngày càng thâm trầm, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm Đồng Niệm, cười nói: “Cho dù có tiền, nhưng số tiền trong ngân hàng này, chúng tôi lấy như thế nào chứ?”
“Tôi sẽ nói cho các người biết mật mã, các người có thể đi lấy.”
Tên cầm đầu cười to lên, hắn giơ tay nắm chặt mặt Đồng Niệm lắc mạnh, khóe mắt thoáng qua vẻ lạnh lẽo: “Đàn bà thúi, cô xem một chút hiện tại là thời điểm nào rồi? Ngân hàng còn cho rút tiền sao? Tôi cho cô biết, tôi không có kiên nhẫn cùng cô nói chuyện, chúng tôi cần chính là tiền mặt.”
Trong lòng Đồng Niệm hung hăng nhéo một cái, đôi tay cô chắp sau lưng cọ xát hồi lâu, móc lấy một viên gạch nắm trong tay.
“Được rồi, nãy giờ tôi đã cùng cô đùa bỡn xong miệng lưỡi, giờ chúng tôi cần phải hành động thật rồi.” Tên cầm đầu giơ tay lên mở nút áo, đồng thời bảo hai tên còn lại lấy DV ra: “Nhớ quay cho hình ảnh rõ ràng chút, chúng ta lúc đó cũng có thể bán được nhiều tiền hơn.”
“Đại ca, anh yên tâm đi, bảo đảm là hình chất lượng cao.” Tên đàn ông tay nắm chặt DV trong tay, liếc nhìn khuôn mặt Đồng Niệm, nuốt nước miếng cười dâm đãng. Con mẹ nó, làm đại ca thật sướng, chuyện gì tốt hắn cũng được hưởng trước.
Đồng Niệm không nhẫn nhịn được nữa, dđl/q"d đột nhiên giơ tay lên, cầm cục gạch nắm chặt trong tay, hướng về phía tên đàn ông, hung hăng đập xuống một cái, một cái này đập trúng trên đầu của hắn.
"A!"
Tên đàn ông vội vàng không kịp chuẩn bị, bị cô đập trúng, kêu lên, giơ tay lên ôm cái đầu bị đánh đau của mình.
Lợi dụng khoảng thời gian này, Đồng Niệm dồn hết sức lực, đẩy người đàn ông trước mặt ra, cô đứng lên, chạy đến nơi cửa sổ trống, trong tay vẫn còn cầm cục gạch dính máu hướng về phía bọn họ la lớn: “Các người không được đến đây, nếu không tôi sẽ nhảy xuống.”
"Mẹ kiếp!"
Tên cầm đầu nhổ nước bọt, giơ tay lên ôm vết thương trên đầu, sau khi thấy máu đầy tay, trong lòng vô cùng tức giận: “Con đàn bà thúi, có bản lĩnh thì nhảy đi, nơi này là lầu bốn, nhảy xuống thử xem coi có chết không.”
“Đại ca!” Phía sau có tên đàn ông đi tới, trên mặt có mấy phần lo lắng, “Chúng ta muốn tiền, nếu xảy ra án mạng sẽ không tốt đâu.”
“Nói nhảm, so với mày tao đương nhiên hiểu rồi!” Vết máu đỏ tươi từ trên đầu chảy xuống, hắn tức giận gầm nhẹ.
Đi về phía trước một bước, tên đàn ông đưa tay chỉ về phía Đồng Niệm nói: “Con mẹ nó đừng có dọa người khác, tao không tin là mày dám nhảy?”
Sau lưng là một đống hoang tàn, một bóng người cũng không có. Đồng Niệm cũng không có la lên cầu cứu, cô cắn môi quan sát bốn phía, trong lòng một mảnh thê lương.
Nhìn bóng đêm đen tối dày đặc ở bên ngoài, cô hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng chờ mong. Anh trai, anh sẽ nhanh chóng tới đây đúng không?
Không còn chỗ để lui về phía sau nữa, phía trước tên đàn ông từng bước áp tới, Đồng Niệm cắn chặt môi, không còn đường để chọn. Nếu như cô không nhảy xuống, cô còn đối mặt với những nhục nhã hơn thế nữa.
Nhấc chân đạp lên phía ngoài cửa sổ, Đồng Niệm không có một chút do dự, nhảy từ cửa sổ xuống.
"Bịch ——"
Những tên đàn ông kia cũng không nghĩ đến cô có can đảm nhảy xuống, tất cả đều sững sờ vài giây, sau khi họ phản ứng kịp, nhanh như một làn khói chạy xuống lầu, đến ngay chỗ cô rớt xuống.
Mở đèn pin lên, rọi xuống chỗ cô rớt xuống, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Đồng Niệm nằm bất động trên mặt đất, gò má hướng xuống không hề nhúc nhích.
Tên cầm đầu sắc mặt trắng bệch, nhấc chân đạp đạp tên bên cạnh, “Mau đi xem một chút đi.”
Tên kia run run, nhắm mắt đi về phía trước, ngồi chồm hổm xuống đưa tay thăm dò hơi thở của cô, sau đó hoảng sợ nói: “Không có, không còn thở nữa! Đại ca, cô ấy không còn thở!”
Sắc mặt ba tên đàn ông đều đại biến, hai mặt nhìn nhau, làm chết mạng người cũng không phải chuyện giỡn.
Đột nhiên, trong đêm tối dày đặc xuất hiện một chùm sáng khổng lồ đèn xe, bọn họ nhìn thấy ánh sáng, lập tức hoảng sợ, nhanh chân bỏ chạy đến trối chết.
Quyền Yến Thác thấy có bóng người thoáng qua, anh nhảy xuống xe đuổi theo, ném cho Lăng Cận Dương một câu nói: “Cậu đi cứu người đi.”
Lăng Cận Dương gật đầu một cái, từ trên xe cầm đèn lớn xuống, chung quanh tối om một mảnh, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
"Niệm Niệm ——"
Anh không ngừng kêu tên Đồng Niệm, anh lùn sụt tìm xung quanh nhưng cũng không thấy người.
Cầm chiếc đèn pha soi về phía tòa nhà bỏ hoang, sắc mặt Lăng Cận Dương u ám, định cất bước đi tới, nhưng không nghĩ tới mắt liếc nhìn thấy cái gì, sắc mặt anh trầm xuống, lúc anh quay lại nhìn cho rõ, khuôn mặt tuấn duật đã sớm trắng bệch như tờ giấy.
Quyền Yến Thác đuổi theo, tiện tay nhặt lấy một tấm ván trên mặt đất, đánh trúng chính xác vào người chạy trốn ở phía trước mặt, dđl/q"d người nọ kêu lên một tiếng ngã xuống đất, nhất thời cả chân đều tê dại, đứng lên không nổi nữa.
Quyền Yến Thác giơ chân lên, hung hăng đá vào trên mặt người kia. Người nọ cũng phát ra tiếng hét giống như giết heo, cả khuôn mặt vặn vẹo, có vết máu đỏ tươi chảy ra, “Xin tha mạng ạ!”
“Con mẹ nó anh không thể đánh mà!”
Nhìn bộ dáng người trước mặt, Quyền Yến Thác bĩu môi, nghĩ thầm người này chắc là tờ giấy. Anh mới đạp một đạp, làm sao lại có dáng vẻ như vậy chứ? Thật là mất hứng!
Nhớ đến Lăng Cận Dương ở bên kia, Quyền Yến Thác gọi điện thoại phân phó người đến tiếp ứng, bản thân anh lại chạy trở về. Anh vừa mới chạy đến, lại thấy Lăng Cận Dương đứng tại chỗ, cả người cũng không nhúc nhích.
Anh nhìn vào chỗ Lăng Cận Dương đang nhìn chằm chằm, Quyền Yến Thác thấy một bóng người nằm trên mặt đất, sắc mặt càng thay đổi, vội vàng chạy tới.
Cả người Đồng Niệm rủ xuống, gò má có rỉ ra một chút máu, Quyền Yến Thác không dám di chuyển cô, chỉ có thể đưa ra hai ngón tay dò xét hô hấp của cô, thấy không còn thở. Anh lấy tay dò động mạch ở cổ, mơ hồ cảm nhận được nó còn nhảy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...