– Cô là ai?
Nói rồi bà quay sang Hải Yến với vẻ mặt ngơ ngác.
– Không lẽ dì với con đi lộn nhà nhưng rõ ràng căn hộ 224 này là của thằng Trung mà dì không thể nào nhầm lẫn được.
Nhìn thấy cô gái lạ đang ở trong nhà người mình yêu Hải Yến cuốn cuồng lên.
– Dì có chắc đây là nhà của anh Trung không?Thế cô gái kia là ai? Không lẽ anh ấy dám qua mặt mọi người lén lút chung sống cùng với con nhỏ kia…vậy còn con thì sao? Con phải làm rõ chuyện này mới được.
Bà Phượng cũng bắt đầu trở nên bối rối.
– Thôi được rồi con bình tĩnh ,để dì hỏi cô ta xem sao.
Nói rồi bà Phượng tiến lại cất tiếng.
– Cô cho tôi hỏi đây có phải là nhà của Thành Trung ông chủ nhà hàng không cô?
Tôi không biết hai người họ tìm anh Trung để làm gì nhưng nếu biết anh ấy thì chỉ có thể là người quen, tôi liền đáp.
– Dạ đúng rồi, cho hỏi bác là ai?
Nghe xong bà Phượng liền thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn chầm chầm vào Ngọc Châu nhanh miệng nói.
– Tôi là mẹ của Thành Trung còn đây là Hải Yến vợ sắp cưới của con trai tôi.
Tôi ngỡ ngàng hụt hẫng khi biết trước mặt mình chính là mẹ và vợ sắp cưới của anh Trung, lúc này đây tôi như chết lặng tôi không biết mình phải đối diện với họ như thế nào, tôi ngập ngừng ấp úng.
– Dạ..mời bác và chị vào nhà.
Bà Phượng cùng với Hải Yến bước vào.
– Dạ mời bác và chị ngồi.
Tôi xoay người vừa định đi lấy nước mời cả hai thì chợt mẹ anh Trung lên tiếng.
– Thôi khỏi đi, đây là nhà con trai của tôi vì vậy tôi không cần thiết phải khách sáo ngược lại cô là ai tại sao lại ở trong nhà con tôi?
– Đúng vậy cô có biết tôi chính là vợ sắp cưới của anh Trung không hả ? Cô là cái thá gì mà dám quyến rũ anh Trung của tôi hai người đã sống với nhau được bao lâu rồi?Cô mau trả lời đi chứ…
Không chịu được cảnh nhìn thấy cô gái lạ sống trong nhà người mình yêu lúc này Hải Yến như muốn tức điên lên vì ghen, trách rằng không thể làm gì được Ngọc Châu cô đành dựa hơi bà Phượng để dở giọng lên mặt ra oai.
Đối diện với mẹ và vợ sắp cưới của anh Trung tôi không biết mình nên giải thích ra sao, tôi bắt đầu lo lắng chẳng hiểu sao trong lòng lại có cảm giác đây giống như một vụ đánh ghen và tôi chính là kẻ thứ ba người trong cuộc phá hoại gia đình của người khác , bất giác hai tay tôi run rẩy đan chặt vào nhau nhìn về phía bác gái tôi ấp úng.
– Dạ..bác và chị đừng hiểu lầm, con tên là Ngọc Châu bạn của anh Trung, giữa con và anh ấy không có chuyện gì hết.
Khi vừa nhìn thấy Ngọc Châu thì trong lòng bà Phượng đã sớm biết được nguyên nhân vì sao Thành Trung lại lạnh nhạt với Hải Yến, dù vậy bà vẫn tỏ ra bình tĩnh im lặng ngược lại Hải Yến nhất thời không thể kiềm chế cơn nóng giận trong người, không tin vào lời giải thích của Ngọc Châu mà lớn tiếng.
– Cô tưởng tôi và dì Phượng là con nít dễ qua mặt lắm hay sao, nhìn cô kìa ăn mặc thì xuề xòa có được một tí nhan sắc chẳng hiểu sao lại có thể quyến rũ được chồng sắp cưới của tôi.
Có thể anh Trung nhất thời bị mê muội nhưng cô cũng đừng ỉ như thế mà lên mặt, tôi nói cho cô biết cái hạng phụ nữ sống bám vào đàn ông như cô ở ngoài đường đầy rẫy kia kìa làm sao so sánh được sự sang trọng quý phái của một thiên kim tiểu thư như tôi.
Chỉ có tôi mới xứng với Thành Trung mà thôi bây giờ cô nhanh chóng thu dọn đồ rời khỏi đây cho tôi.
Dứt lời Hải Yến liền nhìn sang bà Phượng nũng nịu nói
– Dì con nói có phải không dì?Dì cũng lên tiếng đi nói gì đi, không lẽ để cho cô ta ngang nhiên tiếp tục qua lại với anh Trung vậy sao được,con không chấp nhận đâu.
Hiểu rõ tính tình của Hải Yến bà Phượng liền quay qua đặt tay mình lên tay cô giỗ ngọt nói.
– Thôi được rồi ,con yên tâm dì sẽ không để con chịu ấm ức đâu, dì chỉ có một đứa con dâu là con, chuyện này để dì giải quyết.
Nói xong bà Phượng quay qua nhìn Ngọc Châu nghiêm giọng nói.
– Vừa rồi cô cũng nghe tôi nói rồi đó, hy vọng tôi nói ít mong cô hiểu nhiều bởi chuyện này tôi không muốn làm lớn ,nếu như cô biết điều lập tức rời khỏi con trai tôi thì cô sẽ có được một khoảng tiền làm vốn mần ăn bằng không thì cô đừng có trách sao tôi lại tàn nhẫn.
Tôi không nghĩ có ngày mình lại rơi vào tình cảnh khó xử như bây giờ, từ lúc nào tôi lại trở thành kẻ thứ ba mà bản thân lại không hề hay biết.Trước mặt mẹ và vợ sắp cưới của anh Trung tôi như có miệng mà chẳng thể mở lời giải thích cho riêng mình bởi tôi biết dù tôi có nói thì họ cũng sẽ chẳng tin, không lẽ cách những người giàu có giải quyết một vấn đề là đều sử dụng một chữ tiền hay sao, cũng đúng bởi vậy người ta mới có câu ” Có tiền mua tiên cũng được”.
Nhưng câu nói này sẽ không bao giờ áp dụng được với tôi, có lẽ giờ này tôi không thể im lặng để bị hiểu lầm được nữa, tôi ngập ngừng nói.
– Dạ thưa bác, có lẽ là bác và chị đã hiểu lầm về mối quan hệ giữa con với anh Trung.
Mọi chuyện không giống như những gì hai người nghĩ thật ra anh Trung…
“ngoa,,,ngoa,,,ngoa..”
Tôi chưa kịp nói dứt câu thì từ trong phòng tiếng khóc của Bình An vọng ra chắc là con bé đã thức giấc và khát sữa.
Lo cho con tôi vội vàng chạy vào.
Nghe thấy tiếng khóc của trẻ con bà Phượng cùng với Hải Yến ngỡ ngàng sửng sốt cả hai lập tức chạy theo vào bên trong.
Nhanh chóng ẩm Bình An lên tôi vỗ về con.
– Ngoan, mẹ thương…
Đứng bên ngoài cửa nhìn thấy Ngọc Châu ẵm đứa bé trên tay bà Phượng cùng Hải Yến đã lầm tưởng rằng đứa trẻ ấy chính là con của Thành Trung nên cô với gương mặt giận dữ cùng ánh mắt căm hờn tiến về phía Ngọc Châu.
“chát”
Một cú tát như trời giáng bất ngờ in thẳng vào má khiến tôi ngỡ ngàng đôi mắt mở to nhìn cô gái đó, tôi ôm mặt thốt lên.
– Sao chị lại đánh tôi?
– Cô đáng nhận được cái tát tay này, cô là người phụ nữ không biết xấu hổ không những đã cướp chồng của người khác mà còn lén tôi sinh ra đứa bé này nữa, tôi muốn biết cả hai người đã bao lâu rồi?Cô nói đi, cô nói cho tôi biết đi..
Không chấp nhận sự thật nói rồi Hải Yến ngồi bệt xuống sàn nhà khóc lóc, bà Phượng cũng rất tức giận khi nhìn thấy đứa bé cộng thêm sự đau lòng của Hải Yến đã làm cho bà càng không thích Ngọc Châu, bà tiến lại đảo mắt nhìn lướt qua Bình An rồi lên tiếng.
– Đứa bé này là con của ai?Ban đầu tôi còn nghĩ là của thằng Trung nhưng vừa nhìn vào thì tôi biết chắc chắn không phải bởi nó không có nét nào giống con trai tôi cả.
Cô có thể lừa thằng con khờ khạo của tôi chứ sao có thể qua mặt được bà già này, ra giá đi cô cần bao nhiêu tiền thì mới chịu rời khỏi con tôi?
Nghe xong Hải Yến như được thức tỉnh cô lập tức chạy lại ra sức xoay người Ngọc Châu để có thể nhìn rõ mặt Bình An bất giác cô mỉm cười thốt lên.
– Dì nói đúng, rõ ràng là nhìn con bé này không có điểm gì giống anh Trung cả, xém chút con đã bị cô ta lừa.
Cô đúng là một người phụ nữ xấu xa quyến rũ chồng tôi để rồi lừa gạt anh ấy, ai ăn ốc còn anh Trung đổ vỏ hay sao.Tôi biết mà hạng người như cô chỉ biết làm tiền lừa gạt người hiền lành dễ tin người như anh Trung chứ làm sao qua mặt được tôi và dì Phượng.
Dứt lời Hải Yến vẻ mặt đắc ý quay sang bà Phượng nói tiếp.
– Có đúng không dì?
Bà Phượng cũng đồng tình theo ý nàng dâu tương lai.
Tôi đang nghe những lời sỉ nhục từ mẹ và vợ sắp cưới của anh Trung nhưng sao chẳng thể nào đáp trả lại không phải vì tôi sợ họ mà chẳng qua là tôi nghĩ đến anh Trung, dù sao anh ấy cũng là người ơn của tôi.Bất giác nước mắt đã rơi tôi nghẹn ngào nói.
– Dạ thưa bác, có lẽ hai người đã hiểu lầm và hơi nặng lời với hai mẹ con con, đứa trẻ này không phải con của anh Trung giữa con và anh ấy cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào cả.Thật ra anh Trung có lòng cho con ở nhờ nhưng không nghĩ là dẫn đến sự hiểu lầm như ngày hôm nay con thành thật xin lỗi bác và chị.
– Nói cho cùng cô cũng đã chịu thừa nhận chuyện đứa bé này không phải con của anh Trung rồi sao, tôi biết ngay mà hạng phụ nữ lăng loàn trắc nết như cô thì chỉ có tiền mới giải quyết được,còn đứa trẻ này nữa cái đồ không cha mà mẹ cũng không ra gì khỏi phải nói sao này cũng sẽ nối bước mẹ nó là đào mỏ lừa đảo giật chồng người ta mà thôi.
Tiếp lời Hải Yến bà Phượng nhìn Ngọc Châu nghiêm giọng nói.
– Không cần nói nhiều với loại người này nữa, bây giờ chỉ có tôi cô và Hải Yến cô cho giá đi cần bao nhiêu tiền thì sẽ chịu rời khỏi Thành Trung buông tha để nó còn cưới vợ.
Chuyện đến nước này tôi nghĩ mình không nào tiếp tục nhẫn nhục mãi được nữa bất kỳ ai nói tôi ra sao cũng được nhưng đừng đụng chạm đến con gái của tôi là một người mẹ tôi không cho phép con mình bị người khác xem thường, nuốt nỗi uất nghẹn vào trong tôi lấy hết can đảm mạnh miệng nói.
– Dạ thưa bác và chị, hai người có thể hiểu lầm và sỉ nhục con nhưng xin đừng đụng chạm đến con gái của con bởi nó còn rất nhỏ không đáng để nhận những lời nói nặng nề như vậy.Giữa con và anh Trung thật sự không giống như hai người nghĩ nếu như bác và chị không tin con thì có thể hỏi rõ anh Trung chẳng lẽ ngay cả lời nói của con trai và chồng mình mà bác và chị cũng không tin hay sao.
Những lý lẽ đáp trả của Ngọc Châu đã khiến cho bà Phượng và Hải Yến như nghẹn họng.
– Cô..giỏi lắm, lộ đuôi cáo rồi chứ gì, nói đi không có anh Trung ở đây đâu mà diễn, cô cần bao nhiêu tiền?
– Ngay bây giờ tôi và con gái sẽ rời khỏi đây nhưng tôi sẽ không lấy một đồng nào từ bác và chị hy vọng chị và anh Trung sẽ được hạnh phúc,anh ấy là một người tốt chị nên trân trọng.
Tôi chỉ xin bác và chị cho tôi một ít thời gian để thu xếp đồ đạc.
Hải Yến mỉm cười đắc ý nói.
– Cô không cần tiền thật sao?Để coi cô giả vờ thanh cao được bao lâu.
Thôi được rồi tôi và dì Phượng sẽ ra ngoài phòng khách ngồi chờ cô thu dọn hành lý, nhớ là nhanh nhanh nghe chưa, anh Trung gần về rồi đó tôi không muốn để anh ấy biết chuyện này.
Dứt lời Hải Yến quay sang bà Phượng nói.
– Con và dì ra ngoài để cô ta thu dọn hành lý.
Nói rồi cả hai cùng nhau vui vẻ gương mặt hớn hở bỏ đi ra ngoài vì nghĩ rằng đã thuận lợi loại bỏ một vật cản đường trong cuộc đua giành trái tim của người đàn ông.
Có lẽ đã đến lúc tôi rời khỏi căn nhà này rời khỏi sự bảo bọc của anh Trung dù biết sớm muộn gì cũng phải có ngày này nhưng sao lòng tôi lại cảm thấy đau nhói như thế.
Ngồi cho Bình An ti sữa xong tôi đặt con bé nằm xuống giường còn mình thì đi thu xếp đồ đạc.
Hành lý chẳng có gì ngoài bỉm tã và quần áo của con, thu dọn một lúc là xong ngay.
Lúc này nhìn vào chiếc vali tôi chợt nhớ lại ngày đầu tiên mình được Thành Trung đưa về đây với chiếc bụng bầu khệ nệ vậy mà chớp mắt đã mấy tháng trôi qua tuy nói không dài nhưng cũng đủ để làm tôi lưu luyến.
Trước lúc đi tôi không muốn mình không từ mà biệt, ngồi vào chiếc ghế nhỏ tôi nắn nót vài dòng.
Từng câu chữ được viết ra là bấy nhiêu tâm tư tình cảm, sự biết ơn mà tôi dành cho anh.
Kết thúc dòng thư bằng giọt nước mắt tôi đặt cây bút xuống bàn cũng là lúc chúng ta không còn gặp lại nhau nữa” hy vọng sự ra của em sẽ giúp anh được hạnh phúc”.Lấy tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt tôi tiến đến bên cạnh Bình An bế con lên nhìn lên tường nhà đồng hồ đang chỉ 8 giờ 15 phút ngoài phố đã lên đèn một mình tôi không biết phải bế con đi đâu tìm trọ vào giờ này bất giác tôi nghĩ đến dì Mai nhưng lại sợ làm phiền gia đình của dì.
Bâng khuâng suy nghĩ một lúc lâu tôi lấy hết can đảm cầm điện thoại lên gọi vào số máy của dì Mai.
“Chiếc áo bà ba trên sông thâm thẩm
Thấp thoáng con xuồng bé nhỏ tới mong manh.
Nón lá đội nghiêng tóc dài con nước đổ
Hậu Giang ơi em vẫn đẹp ngàn đời.”
Kết thúc tiếng nhạc chờ dì Mai cất giọng nói.
– Alo, dì nghe đây Châu.
Nghe tiếng dì Mai bất giác tôi rụt rè không dám mở miệng, một lúc thì tôi ngập ngừng ấp úng
-Dạ,,dì ơi..con..
– Con làm sao?Có chuyện gì nói dì nghe hay là Bình An con bé bị gì
Tôi bật khóc nghẹn ngào nói
– Dì ơi dì cho mẹ con con ở nhờ đêm nay được không dì?
Không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mẹ con Ngọc Châu ,bên kia đầu dây bà Mai cũng đang rất tò mò thắc mắc.
– Con hay là Bình An đã xảy ra chuyện gì rồi cậu Trung về chưa?
– Dạ,..
mẹ con con không sao anh Trung thì chưa về nhưng chuyện dài dòng lắm nhất thời con không thể nói qua điện thoại được, nếu dì thấy không tiện thì thôi để con tìm cách khác cũng được.
Biết Ngọc Châu đã hiểu sai ý mình bà Mai liền giải thích.
– Con nhỏ này dì có nói là không tiện đâu tại dì nghe giọng con khóc trong điện thoại nên thấy lo.Để dì gửi địa chỉ qua con bắt taxi đến rồi dì ra đón.
– Dạ con cảm ơn dì nhiều.
Được sự đồng ý của dì Mai tôi rất mừng quả thật tôi không muốn làm phiền đến dì nhưng ở đây ngoài anh Trung và dì Mai ra tôi không còn một người nào thân thiết để có thể nhờ vả được nữa.
Mấy anh chị trong nhà hàng dù có quen nhưng cũng không đến nỗi thân để họ cho tôi ở nhờ bất đắc dĩ lắm tôi mới nhờ đến dì Mai.Mọi thứ đã xong xuôi tôi chỉ còn việc xách vali lên và rời đi nhưng sao lòng tôi lại bồi hồi không nỡ phải chăng tôi đã có tình cảm với căn phòng này còn cả tiếng nói cười của người ấy mỗi khi vui đùa với Bình An tất cả cũng chỉ là kỉ niệm.
Một lúc nữa đây về đến nhà anh Trung sẽ ra sao khi không còn nhìn thấy mẹ con tôi liệu anh ấy có nháu nhàu lên đi tìm hay đau buồn gì hay không nhưng chắc là sẽ không đâu có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều.
Sắp tới đây anh sẽ rất bận bịu cho buổi lễ kết hôn đâu có còn thời gian để nghỉ ngợi đau buồn vì chuyện của tôi.
Nén chặt nỗi lòng vào trong tôi ngậm ngùi bế con gái lên chuẩn bị rời khỏi căn phòng thì nghe thấy sự thúc giục của cô Hải Yến từ bên ngoài phòng khách nói vọng vào.
– Cô thu dọn xong chưa ,nhanh lên anh Trung gần về rồi đó.
Trước sự thúc hối thúc của Hải Yến tôi vừa bồng Bình An vừa xách vali đồ vội vã đi ra.
– Thưa bác, con ra đi không phải vì con là kẻ thứ ba như lời bác và chị nghĩ mà vì con không muốn khiến anh Trung phải khó xử.
Chúc anh chị hạnh phúc.
Nói rồi tôi quay đầu bỏ đi thì Hải Yến cất giọng.
– Cô có muốn suy nghĩ lại lấy tiền nuôi con thì vẫn còn kịp tôi đây rất rộng lượng.
Tôi không thể vì đồng tiền mà bán rẻ lương tâm mình hơn hết tôi không phải hạng người như hai người bọn họ nghĩ.
Im lặng tôi ngoảnh mặt rời đi.
Đứng đợi bên lề đường gió lúc này lại thổi mạnh sợ Bình An cảm lạnh tôi ôm con vào lòng lấy áo mình che chắn cho con.
Cuối cùng cũng có được một chiếc taxi, nhanh chóng bước lên xe tôi nói với chú tài xế.
– Chú cho con đến hẻm số 26 đường cách mạng tháng tám nghe chú.
Chiếc taxi vừa rời khỏi thì Thành Trung cũng vừa về đến anh lái xe vào trong bãi đậu của tòa nhà.
Hớn hở cầm túi đồ ăn trên tay Thành Trung vui vẻ đi lên nhà.
– Ngọc Châu cô xem tôi mua cái gì về này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...