Yêu Em Từ Thời Còn Niên Thiếu


Hai người mải nói chuyện với nhau mà không nhận ra Ngô Thiên đang đi đến cùng một ly trà sữa trên tay.
" À...!Ờ...!Tớ mua trà sữa mà người ta lỡ giao nhầm.

Thấy cậu thích đồ ngọt, tớ nghĩ cậu cũng sẽ thích trà sữa nên mang qua cho cậu nè"
" Kìa Kìa, Diệp Diệp! Hoàng tử đến rồi kìa.

Mau nhận đi cho người ta vui"
Hai người cứ ngại mãi làm Mẫn Mẫn ở giữa cảm giác như muốn nghẹt thở đến nơi.

Đành lên tiếng trêu chọc để bớt đi cái không khí ngượng ngùng này.

" Mẫn Mẫn này! Ờ..

Ngô Thiên à, cảm ơn cậu nha.

Tớ cũng thích trà sữa lắm "
Diệp Diệp nghe Mẫn Mẫn nói vậy thì ngại ngùng quay sang nhắc rồi quay lại cảm ơn Ngô Thiên.
" Cậu thích là tớ vui rồi.

Muốn uống thì cứ nói tớ, gần nhà tớ kia cho tiện"
" Vậy thì tốt quá rồi.

Nhưng mà làm vậy thì phiền cậu lắm"

" Trời có gì mà phiền.

Tớ thích cậu thì...à không không.

Tớ thích nói chuyện với cậu.

Cậu cũng rất đáng yêu nữa, nên không thấy phiền đâu"
Diệp Diệp dùng ánh mắt cảm kích để nhìn anh.

Sao trên đời này lại có người vừa đẹp vừa giỏi lại ôn nhu thế này.

Thích anh đúng là quyết định sáng suốt mà.
" Vậy tớ cảm ơn cậu trước nha"
" Thôi tớ về lại bàn đây, lát gặp lại nha"
" Ừm lát gặp lại sau!"
Chờ sau khi Ngô Thiên đã đi, Mẫn Mẫn lập tức quay sang nhìn cô với ánh mắt vui vẻ.
" Cậu thấy chưa! Tớ đã nói Ngô Thiên thích cậu mà"
" Tớ nghĩ chắc cậu nói đúng á, để tớ thử bật đèn xanh với cậu ấy xem"
Cuộc trò chuyện của cô và anh càng làm cô có hy vọng hơn về việc anh sẽ thích cô.
[...!]
Ngô Thiên vừa đi tới bàn đã cười ngoác cả mồm.

Anh vỗ vai cảm ơn Lưu Dật.
" Cảm ơn cậu nha.

Đúng là anh em tốt của tớ mà"
Lưu Dật nghe anh nói vậy thì phồng mũi, tự hào mà tiếp lời.

" Đó cậu thấy tớ nói đúng không! Con gái ai mà chẳng thích đồ ngọt, nhất là trà sữa.

Mà điều quan trọng hơn ở đây là Diệp Diệp cũng có tình cảm với cậu nữa.

Cứ nắm lấy cơ hội này mà tiến tới thôi"
" Rồi rồi.

Cậu nghĩ ra nhiều cách cho tớ vậy thì chắc cũng vất vả ha"
" Đương nhiên rồi, anh đây đã phải vắt óc ra nghĩ cách để cậu tán đổ Diệp Diệp đó"
" Để cảm ơn lòng thành của cậu.

Tớ đã đặc biệt mua cho cậu nước mà cậu thích đây"
Lưu Dật nghe vậy thì cảm động mà cầm tay Ngô Thiên, lay lay ý chỉ Ngô Thiên chính là người hiểu anh nhất.

" Cậu chính là người anh em tốt nhất của tớ luôn"
[...!]
Thời gian này các học sinh của trường cấp ba Thuận Kỳ đang dần bước vào những tuần cuối cùng cho việc ôn thi cuối kỳ.

Các bạn bình thường đã bận rộn chẳng có thời gian nghỉ mà bây giờ lại càng phải tất bật hơn.

Câu lạc bộ trong trường cũng đã tạm ngừng hoạt động gần cả tháng nay chỉ để học sinh tập trung vào kì thi này.
Diệp Diệp và Ngô Thiên không còn hẹn nhau ở những quán cà phê hay rạp chiếu phim nữa.

Mà thay vào đó, họ bắt đầu hẹn nhau ở thư viện, nhà sách, trường học,...!Bất kể nơi nào chỉ cần yên tĩnh để có thể học thì họ đều chọn nơi đó để gặp nhau.
Mẫn Mẫn muốn ôn thi với người yêu mình vì cô dở tệ trong môn toán nhưng người yêu cô lại rất giỏi nên hai người hẹn nhau để bạn trai cô có thể kèm Mẫn Mẫn môn này.

Lưu Dật lại chỉ muốn ôn tập ở nhà vì anh cho rằng việc tìm một chỗ nào đó để học quá mất thời gian.

Vì vậy mà hầu như chỉ có Diệp Diệp và Ngô Thiên là học chung.

Nhưng cũng sẽ có những lúc cả bốn người sẽ họp lại để dễ trao đổi bài vở, thường sẽ là giờ ra chơi ở trường.
" Ngô Thiên, cậu chỉ tớ câu này đi.

Tớ đọc mãi mà chẳng hiểu được"
Thú thật dù Diệp Diệp cô chính là thủ khoa của trường nhưng riêng về môn tiếng Anh Ngô Thiên lại giỏi hơn cô rất nhiều nên mỗi lần có câu nào khó cô đều sẽ tìm đến anh để được anh chỉ bài.
" Đâu tớ xem.

Câu này cậu dùng V ing thay vì là V ed.

Dù cho nó có là thì quá khứ nhưng bởi vì nó vẫn để lại một hậu quả thì phải dùng V ing để diễn tả.

Cậu hiểu chưa?"
" Tớ hiểu rồi.


Cảm ơn Tiểu Thiên nha"
Ngô Thiên nghe cô gọi thế thì quay sang chỗ khác trong khi tim đang loạn nhịp.

Chẳng phải chỉ có những người thật sự thân thiết như gia đình, người yêu mới gọi vậy hay sao.

Hay cậu ấy...!Muốn gửi tín hiệu cho mình ta.

Nghĩ bụng là như vậy nhưng anh nào dám nói ra đâu.

Chỉ đành quay sang dặn Diệp Diệp nên ăn uống đầy đủ.
" Mà hình như dạo này tớ thấy cậu hơi gầy đấy.

Cậu học cũng vừa vừa thôi, phải lo cho sức khỏe nữa đấy.

Chứ không lại dễ ngã bệnh lắm "
" Tớ biết rồi.

Cậu cứ yên tâm tớ tự lo cho sức khỏe của mình được"
Ngô Thiên lo lắng như thế làm Diệp Diệp hơi bất ngờ mà ngừng hành động của mình lại.

Song cô cũng cười tươi cùng một câu khẳng định rằng cô có thể tự lo cho mình được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận