Yêu Em Tự Khi Nào FULL


Sáng sớm, chưa tới sáu giờ Ôn Địch đã thức dậy, cuống họng khô, cô khát quá nên tỉnh lại.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô quá mệt mỏi nên quên uống nước.
Đây là một trong rất ít lần cô thức dậy sớm hơn Nghiêm Hạ Vũ.
Tối qua lúc đi ngủ đã gần ba giờ sáng, cũng có thể là ba giờ hơn.
Trước đây, về phương diện này, khả năng kiềm chế của Nghiêm Hạ Vũ cũng không tồi, không làm bừa, nếu ngày hôm sau phải đi làm thì anh sẽ làm có chừng mực.
Tối hôm qua phá lệ có phần phóng túng.
Ôn Địch bỏ cánh tay Nghiêm Hạ Vũ vắt trên người cô ra, anh ngủ rất say, cô dậy rời khỏi ngực anh, anh cũng không tỉnh dậy, thậm chí không nhúc nhích chút nào.
Cô mới vừa ngồi dậy lại nằm xuống.
Cảm giác cơ thể không phải là của mình.
Từ từ bình phục lại, cô chống người ngồi dậy một lần nữa, xuống khỏi giường.
Sáu giờ, chuông báo đúng giờ reo lên, Nghiêm Hạ Vũ lật tay sờ điện thoại, tắt được chuông báo thức xong mới muộn màng nhận ra trong ngực trống không, không có ai hết.
Anh mở mắt ra nhìn, Ôn Địch không ở trên giường.
Phía phòng tắm cũng không bật đèn, phòng quần áo cũng vậy, không có vẻ gì là có người ở trong đó.
Điện thoại di động của cô vẫn đang nằm trên tủ đầu giường.
“Ôn Địch?”
Không ai đáp lại.
Nghiêm Hạ Vũ dậy, rửa mặt qua loa, vào phòng quần áo tìm đồ mặc vào.
Ôn Địch vẫn chưa về lại phòng ngủ, anh đi ra ngoài tìm.
Đèn thư phòng bật sáng, anh gọi cô: “Ôn Địch?”
Ôn Địch đáp một tiếng, cô tưởng là Nghiêm Hạ Vũ có thể nghe thấy nhưng cổ họng cô khàn khàn, tiếng “ừ” đó chỉ có mình cô nghe được.
Nghiêm Hạ Vũ vào phòng, cô đang tựa bên bàn sách, cầm cốc uống nước, trong thư phòng có máy nước uống, cô đã uống một cốc rồi, đây là cốc thứ hai.
Cô hắng giọng, giọng nói nghe khản đặc: “Anh không ngủ thêm một lát à?”
“Buổi sáng còn có cuộc họp.” Nghiêm Hạ Vũ rất hiếm khi trì hoãn cuộc họp đã lên lịch vì chuyện cá nhân, anh lấy cốc nước cô đang cầm, uống một hơi hết sạch nửa cốc nước còn thừa.
“Trong nhà có viên ngậm không?” Anh hỏi cô.
“Không cần đâu.” Ôn Địch vuốt cổ họng, uống nhiều nước một chút là được, trước đây cũng từng bị mất tiếng, lần ấy cô chiến tranh lạnh với anh, không để ý tới anh mấy ngày trời, tới khi hai người làm hòa, anh đòi hỏi hết lần này tới lần khác.
Nghiêm Hạ Vũ lại rót đầy lại cốc nước, đưa cốc cho cô: “Tối nay anh sẽ kiềm chế một chút.”
Ôn Địch không nhận lại cốc nước, bình tĩnh nhìn anh.
Nghiêm Hạ Vũ đổi giọng: “Tối nay cả hai chúng ta cùng đi ngủ sớm một chút.”
Ôn Địch nghe vậy mới chịu nhận cốc, uống từng ngụm nhỏ để làm ướt cổ họng.
Nghiêm Hạ Vũ bế cô ngồi lên bàn, hỏi nhỏ cô: “Còn chỗ nào không thoải mái nữa không?”
Ôn Địch đẩy mặt anh ra: “Anh nói thừa.”
Nghiêm Hạ Vũ xem đồng hồ, không còn nhiều thời gian: “Để anh dặn dì giúp việc buổi trưa nấu canh cho em uống, cổ họng không thoải mái thì ăn đồ lỏng một chút.”
“Anh tới công ty nhé.” Anh nhẹ nhàng ôm cô.
Ôn Địch tặng anh một cú đá, Nghiêm Hạ Vũ thoáng cười, dung túng chút xấu tính của cô.
Cô gọi với theo bóng lưng anh: “Ôi, anh chờ một chút.”
Nghiêm Hạ Vũ đang cài cúc trên cùng của áo sơ mi, quay đầu lại hỏi cô: “Sao vậy?”
Ôn Địch thấy anh đã cài cúc xong: “Không có gì.” Cô dặn anh: “Hôm nay anh đừng cởi hai cúc trên cùng ra nhé.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Không đâu, hôm nay anh thắt cà vạt.” Anh ra khỏi thư phòng.
Xương quai xanh của anh bị cô cắn để lại một loạt dấu răng, còn cắn đối xứng hai bên, sáng nay tụ huyết lại thành hai hàng tím đỏ.

Phần cổ cũng bị cô trồng mấy trái dâu tây màu tím đậm.
Mấy năm ở bên nhau, anh luôn cố gắng tránh để lại dấu vết ở những nơi cô để lộ ra ngoài, cô thì trái ngược với anh, chỗ nào dễ để lại dấu hôn thì hôn ở chỗ đó, nếu trên mặt anh có thể thoải mái để lại dấu hôn thì ngày nào cô cũng hôn.
- -
Ôn Địch cho là hôm nay mình không cần đi ra ngoài, không ngờ chưa tới tám giờ đã nhận được cuộc gọi của Tần Tỉnh, hỏi xem lúc nào cô có thể tranh thủ tới công ty một chuyến, họ cần mở một cuộc họp.
“Khoảng chín rưỡi tôi tới.”
Trước khi ra khỏi nhà, cô ráng chịu đau làm động tác kéo duỗi trong phòng tập yoga, may là bình thường vẫn thường xuyên vận động, nếu không tối qua bị Nghiêm Hạ Vũ giày vò tới khuya như vậy, chắc cả ngày hôm nay cô không rời nổi giường.
Công ty truyền hình điện ảnh mới vừa hoàn thành vòng huy động vốn series B, trong túi có tiền, Tần Tỉnh dự định đầu tư cho phim điện ảnh [ Thế gian không bằng anh ], chỉ mới có dự định sơ bộ, trong lòng chưa có gì chắc chắn.

Sau khi phim này được lập hồ sơ, cư dân mạng vẫn luôn chẳng hề coi trọng nó, thường xuyên chửi nhà đầu tư chiếm dụng vốn không biết điểm dừng dựa vào kịch bản của [ Thế gian không bằng anh ], cho dù có để Đàm Mạc Hành diễn thì cũng không thoát được số mệnh phim rác.
Trong phim này, sự trưởng thành và tương tác tình cảm tinh tế của nam nữ chính không thể nào lột tả hết được trong một bộ phim dài hai tiếng đồng hồ, phim rất dễ biến thành kịch bản thiếu logic.
Tần Tỉnh muốn đầu tư là vì tin tưởng Ôn Địch và Chu Minh Khiêm, tin họ có thể quay được một phiên bản điện ảnh khác biệt, dùng kết quả phòng vé để đáp lại những lời chất vấn.
Nhưng mức đầu tư không phải chỉ vài triệu, vài chục triệu để lỡ có mất thì coi như bỏ tiền mua được một bài học, đầu tư chuyến này động tí là trên trăm triệu, không thể quyết định đầu tư hay không dựa vào cảm tính.
Anh ta suy nghĩ vài ngày, tối qua suýt thì mất ngủ, cuối cùng vẫn không quyết định được nên gọi Thẩm Đường và Ôn Địch tới công ty một chuyến.
Họ là những người sáng lập công ty truyền hình điện ảnh.
“Đây là PPT tôi làm suốt đêm, tất cả phân tích đều có trong này, mọi người xem đi.” Tần Tỉnh cũng cùng mọi người hướng mắt nhìn về phía màn chiếu lớn.
Đầu óc của anh ta xem như tỉnh táo: “Anh Nghiêm đầu tư vào phim này là vì bộ phim này có ý nghĩa đặc biệt với cậu ấy, quan trọng nhất là anh Nghiêm có tiền.

Dù phim điện ảnh có lỗ thì cậu ấy cũng không xót.

Chúng ta thì khác, chúng ta không có nhiều tiền để tùy hứng như vậy.”
Đội ngũ sản xuất ưu tú kết hợp với dàn diễn viên ưu tú không có nghĩa là kết quả phòng vé sẽ tốt.
Trước mắt, ngoại trừ Nghiêm Hạ Vũ, chỉ có hai công ty truyền hình điện ảnh có ý định đầu tư vào phim, cũng chỉ mới có ý định thôi, vẫn chưa có quyết định cuối cùng, họ đã xem kịch bản cải biên rồi nhưng có kiên nhẫn xem hay không thì không ai biết.
“Ôn Địch, ý cô thế nào?”
Ôn Địch cười: “Anh thật biết hỏi đấy.

Chẳng lẽ tôi lại nói kịch bản của mình không hay hay sao?”
Tần Tỉnh day trán: “Kết quả phòng vé đôi khi rất khó đoán.”
“Không khó.” Ôn Địch nói tiếp: “Xưa nay khán giả chưa từng để một bộ phim điện ảnh hay bị chôn vùi.”
Tần Tỉnh tắt Power Point, thở phào một hơi: “Có câu này của cô thì tôi yên tâm rồi.

Nhất định phải đầu tư.”
Ôn Địch hỏi anh ta: “Tôi nói gì mà anh yên tâm?”
Thẩm Đường cười nói: “Anh ta chỉ kéo chúng ta tới diễn cho đủ thủ tục vậy thôi, nếu kết quả phòng vé tệ hại thì đã có người gánh tội thay anh ta rồi.”
Tần Tỉnh cười ha ha: “Đừng có vạch trần tôi.”
Ôn Địch hỏi anh ta: “Anh định đầu tư bao nhiêu?”
Anh ta không rót được một khoản lớn như Nghiêm Hạ Vũ, chỉ có thể đầu tư theo phạm vi năng lực của công ty: “Tối đa chiếm 10% tổng đầu tư của phim này.”
Nếu lỗ thật thì anh ta bán nhà bán xe đi duy trì chi phí hằng ngày của công ty.
Thẩm Đường vặn bình nước, đứng dậy: “Cụ thể đầu tư bao nhiêu thì anh tự quyết định đi, chuyện đầu tư có lúc lỗ có lúc thắng, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.”
Cô ấy hất cằm về phía Ôn Địch: “Đi nào, đi dạo phố đi.”
Ôn Địch xếp đồ vào túi, đi ra ngoài với Thẩm Đường.
Cô hỏi: “Muốn mua cái gì?”
Thẩm Đường rất ít khi đi dạo trong giờ làm việc.
“Mình đặt mua một bộ đồ cho buổi đấu giá từ thiện, mình với cậu mặc đồ đôi nhé.” Thẩm Đường kéo Ôn Địch xuống dưới tầng: “Có mấy nhà có đồ may sẵn mới về, đi xem thử xem có món nào hợp không.”
Hiện giờ cô ấy và Ôn Địch không cần phải đi thảm đỏ nên không cần phải mặc đồ may đo cao cấp nữa, nhưng ở các trường hợp có mặt nhiều ngôi sao sáng chói, xung quanh toàn là ống kính thì vẫn phải ăn mặc sang trọng một chút.
Ra khỏi thang máy, gió lạnh thổi thốc vào trong cổ áo, Ôn Địch và Thẩm Đường khép áo khoác lại theo bản năng.
Thẩm Đường nói: “Mùa đông lại đến rồi, còn hơn hai tháng nữa là Tết, năm nay trôi qua nhanh thật.”
“Phải đấy, cậu đã lên chức mẹ rồi.”
Thẩm Đường quay đầu nhìn Ôn Địch; “Đôi khi mình không dám tin mình đã có hai đứa con rồi.

Lúc mình quen biết cậu, cậu mười chín.

Giờ mình đã làm mẹ rồi, cậu hẳn là cũng không còn lâu nữa.”
Hai người sẽ không trẻ mãi.
Ôn Địch cười nói: “Mình mãi mãi mười chín.”
“Vậy mình mãi mãi hai mươi.”
Hai người cười nói ngồi vào trong xe.

Nhắc đến Tết năm nay, Ôn Địch hỏi Thẩm Đường có định tới Giang Thành chơi ít hôm không, cặp sinh đôi một trai một gái đã lớn, biết đi đường rồi, đang là lúc thú vị.
“Mẹ mình từng nhiều lần hỏi mình xem bao giờ cậu và hai bé mới tới nhà mình chơi.”
Thẩm Đường thắt đai an toàn, đặt hai tay lên vô lăng, không nói tiếng nào, cũng không khởi động xe.
Ôn Địch nhìn cô ấy: “Ngẩn ra làm gì vậy?”
Thẩm Đường nghiêng một bên mặt về phía cô: “Sau này mình sẽ coi nhà cậu như nhà ngoại của mình, năm nào mình cũng về nhà cùng cậu, cậu nói cô chú đừng chê mình phiền nhé.”
“Thật chứ?” Ôn Địch mừng điên lên được, nghiêng người tới ôm cô ấy một cái: “Cậu không được lừa mình đâu đấy!”
“Lừa cậu để làm gì.”
Từ nhỏ cô ấy đã bị cha mẹ bỏ rơi, sau khi cha mẹ ly hôn đều mỗi người có một gia đình riêng, không ai cần cô ấy, cô ấy chỉ có ông ngoại là người thân duy nhất, giờ ông ngoại cũng mất rồi, xét trên một góc độ nào đó thì cô ấy đã không còn nhà nữa rồi.
Ngày trước, lúc gặp được Ôn Địch, cô ấy đang ở đáy của cuộc đời, không có phim để quay, tin xấu lan tràn khắp nơi, chỉ có Ôn Địch chơi với cô ấy, vĩnh viễn tín nhiệm cô ấy, ủng hộ cô ấy, lúc tâm trạng cô ấy không tốt, Ôn Địch đưa cô ấy về Giang Thành.
Thực ra, Tết năm ngoái cô ấy đã muốn tới Giang Thành cùng Tưởng Thành Duật, nhưng lúc đó Ôn Địch vẫn chưa nối lại với Nghiêm Hạ Vũ, sau đó thì thôi.
Ôn Địch đoán được Thẩm Đường nghĩ đến ông cô ấy nên đánh lạc hướng chú ý của cô ấy sang chuyện khác: “Sau này về nhà chúng ta, phải chỉ huy Nghiêm Hạ Vũ và Tưởng Thành Duật làm việc.”
“Chắc chắn rồi, hai chúng ta có trách nhiệm ngồi chơi.”
Hai người mới rồi còn thấy mũi mình cay cay, giờ đã lại bật cười.
Ôn Địch bắt đầu trông nhanh tới Tết.
Hôm nay tâm trạng tốt, thấy váy gì cũng đẹp, mặc thử vài bộ đều mua hết.
Đặt mua đồ tham gia tiệc đấu giá từ thiện xong, Thẩm Đường muốn đi mua ít đồ cho Tưởng Thành Duật, cuối năm phải tham gia nhiều hoạt động: “Năm nay mình chưa mua quần áo gì cho anh ấy.”
Ôn Địch đi dạo cùng cô ấy: “Vậy mua thêm vài món đi.”
Thẩm Đường hỏi cô: “Cậu có muốn đi dạo vài nhãn hiệu Nghiêm Hạ Vũ thích, tiện thể mua cho anh ấy một ít không?”
Ôn Địch đáp quả quyết: “Không mua cho anh ấy.”
Vừa nói xong thì có điện thoại gọi tới, là số của Nghiêm Hạ Vũ.
Thẩm Đường cười nói: “Có lẽ anh ấy linh cảm thấy cậu không mua quần áo cho anh ấy nên không cam lòng, gọi ngay điện thoại tới đấy.”
Ôn Địch nghe máy, Nghiêm Hạ Vũ hỏi xem họng cô còn đau không.
“Không đau.”
“Uống nhiều nước một chút.”
“Em và Thẩm Đường đang ở trung tâm thương mại.”
Nói bóng gió ý là không có thời gian nói chuyện phiếm với anh.
Nghiêm Hạ Vũ nghe nói cô đi dạo phố, đoán là cô cố nhịn chân đau để đi, có vài lời không tiện nói qua điện thoại: “Em đi dạo đi.”
Anh lại nghĩ ra: “Anh có để vài tấm thẻ trong ví đựng thẻ của em, em mua gì thì cứ quẹt nhé.”
Ôn Địch móc ví đựng thẻ trong túi ra, mở ra xem, mấy tấm thẻ phía sau đều là thẻ có tên của anh, tổng cộng bốn tấm.

Hôm qua cô còn chưa phát hiện thấy chúng: “Anh bỏ vào lúc nào vậy?”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Buổi sáng hôm nay.”
Túi của cô để ở ghế sô pha trong phòng khách, ví đựng thẻ lộ ra ở miệng túi, anh tình cờ xuống dưới nhà nhìn thấy nên bỏ mấy tấm thẻ của mình vào đó.
Ôn Địch khóa ví đựng thẻ lại, nhét vào trong túi: “Trước đây em không cần thẻ của anh, giờ càng không có chuyện em dùng chúng.”
“Anh biết.” Nghiêm Hạ Vũ thoáng ngừng lại rồi nói tiếp: “Anh cũng lấy một tấm thẻ của em, chúng ta dùng của nhau.”
“...”
Ôn Địch không còn gì để nói.
Nghiêm Hạ Vũ nói cho cô biết mật mã thanh toán: “Giống điện thoại di động của anh, là số ngày trước em cài đặt ấy.” Sau đó hỏi cô: “Mật mã thẻ của em là gì?”
Thẻ của cô đều có liên kết với điện thoại, chính Ôn Địch cũng không nhớ là mật mã nào: “Anh nhập thử mấy lần xem.”
Nói xong cô lại cảm thấy không đúng: “Anh quẹt thẻ của anh ấy!”
Nghiêm Hạ Vũ qua loa đáp một câu biết rồi.
Ôn Địch đang định cúp máy, anh lại nói với cô: “Nói với em chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Em thay đổi giờ gọi điện thoại hằng ngày cho anh một chút được không.”
Ôn Địch cho là buổi tối anh bận xã giao không tiện nghe: “Vậy đổi sang buổi trưa.”
“Buổi tối đi, khoảng 8:30 đến chín giờ, em cứ chọn đại một giờ nào đấy để đặt chuông báo thức nhé.”

“Không ảnh hưởng chuyện xã giao của anh à?”
“Không ảnh hưởng, anh muốn nhận được điện thoại của em lúc đang xã giao.”
“...”
Ôn Địch thẳng thừng kết thúc cuộc gọi.
Tối nay đúng là Nghiêm Hạ Vũ có một bữa tiệc, Khang Ba đi cùng anh.
Những người khác không để ý mấy nhưng Khang Ba ngồi bên cạnh sếp, chú ý thấy trong vòng vài chục phút, sếp liên tục nhìn đồng hồ đeo tay không dưới mười lần.
Mới đầu anh ta nghĩ là sếp muốn kết thúc bữa tiệc sớm, nhưng cũng không thấy sếp vội vã về, vẫn thong thả trò chuyện với những người khác ngồi cùng bàn, không hề nói qua loa cho xong chuyện.
Anh ta suy đoán là sếp đang chờ điện thoại của Ôn Địch.
Nghiêm Hạ Vũ giơ tay lên cầm chiếc cốc để ở bên cạnh, lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ chín giờ, Ôn Địch vẫn chưa gọi tới.
Chắc là cô cố ý không gọi cho anh.
Chín giờ lẻ một phút, điện thoại trên bàn rung lên.
Không hiểu tại sao Khang Ba lại thấy thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta nghĩ chuyện hôm nay bọn họ định nhờ sếp giúp chắc là sẽ ổn thôi.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Tôi nghe điện thoại một chút.”
Khang Ba đang định đứng dậy đi theo ra cửa thì phát hiện sếp hoàn toàn không định đứng dậy đi ra ngoài, trước đây sếp nhận điện thoại của Ôn Địch luôn đi ra ngoài, hôm nay hình như định nghe điện trước mặt mọi người.
Nghiêm Hạ Vũ ấn nút trả lời, điện thoại kề bên tai, vài giây sau anh nói: “Vẫn chưa.

Hôm nay phải muộn một chút, anh sẽ về nhà trước một giờ.”
Sau đó, anh còn nói: “Không uống rượu, không uống một ngụm nào hết, không lừa em, có uống hay không, đợi về nhà em ngửi thử không phải là biết sao.

Anh hứa với em không uống thì chắc chắn anh không uống.”
Bên phía đầu điện thoại bên kia, Ôn Địch trợn trừng mắt, cô bảo không cho anh uống rượu bao giờ?
“Được, anh biết rồi, em làm xong thì đi ngủ sớm một chút đi.

Anh sẽ cố gắng về sớm hết sức có thể.” Nghiêm Hạ Vũ cúp điện thoại.
Tối nay quả thực Nghiêm Hạ Vũ không hề uống rượu, Khang Ba uống thay cho anh.
Kết thúc tiệc ở đây, Nghiêm Hạ Vũ lại tới phòng riêng ở câu lạc bộ.
Người khác mời anh ăn cơm là vì có chuyện nhờ anh giúp, còn anh tới câu lạc bộ là để giới thiệu quan hệ cho dự án của người bạn từ thuở nhỏ.
Khang Ba không tới câu lạc bộ cùng anh, anh ta uống nhiều rượu, đi thẳng từ nhà hàng về nhà.
Đêm nay Tần Tỉnh cũng tới câu lạc bộ chơi, anh ta quyết định đầu tư [ Thế gian không bằng anh ], kể từ lúc đặt bút ký tên vào hợp đồng, mọi áp lực đè nặng lên người.
Bây giờ anh ta có thể đồng cảm với áp lực của Ôn Địch khi đầu tư vào [ Mặt trái dục vọng ] rồi.
Áp lực quá lớn, anh ta đi giải sầu một chút.
“Anh Nghiêm, đang chờ anh đây.”
Nghiêm Hạ Vũ cởi áo khoác tới ngồi, thấy anh ta ở đó: “Ngày nào cũng thấy cậu, cậu không thể bận chuyện gì đứng đắn một chút à?”
Tần Tỉnh nói đầy ẩn ý: “Ai bảo tôi có tiền lại tốt số chứ.”
Người ngồi cạnh xùy anh ta.
Tần Tỉnh cười ha ha, anh ta đưa bài cho Nghiêm Hạ Vũ xào bài.
Lúc này anh ta mới để ý thấy Nghiêm Hạ Vũ đeo cà vạt, anh ta nhíu mày: “Đêm hôm khuya khoắt anh còn đeo cà vạt làm gì?”
Nghiêm Hạ Vũ đang xào bài, tranh thủ nhìn anh ta một cái, nói: “Giữ ấm.”
Tần Tỉnh suýt nghẹn chết, anh ta nâng chén rượu ra xa: “Anh lạnh à?”
“Ừm, sợ lạnh.”
Tần Tỉnh đang định cãi lại, lúc nhìn thấy người tới sau lưng Nghiêm Hạ Vũ, mặt anh ta nghệt ra, không chỉ riêng mình anh ta, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cửa ra vào.
Trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ, giống như thể tắt tiếng.
“Mọi người sao vậy?” Nghiêm Hạ Vũ quay đầu nhìn theo.
Người vừa tới là Khương Quân Tinh.
Khương Quân Tinh nặn ra một nụ cười, cố gắng hết sức để bản thân không lúng túng, cô ta quen biết bọn họ từ nhỏ, bình thường gặp nhau đều chào hỏi, nhưng tình cảnh hôm nay thì khác, ít nhiều gì cũng có phần xấu hổ.
Cô ta gật nhẹ đầu: “Xin lỗi, làm phiền mọi người ít phút.”
Nghiêm Hạ Vũ vứt bài đang cầm trên tay xuống: “Chuyện của chú cô không có gì để bàn hết.”
Khương Quân Tinh ngồi xuống bên cạnh anh, cô ta từng tới căn phòng này từ tám năm trước, lúc đó nó còn chưa thuộc về anh, chỉ là một phòng VIP của câu lạc bộ, mãi sau này mới trở thành phòng riêng của anh.
Hằng năm anh tốn nhiều tiền cho căn phòng này như vậy, người ta toàn nói anh thừa tiền thì đốt đi, tội gì phải lãng phí tiền như vậy, một năm anh chẳng tới đây được mấy lần, hầu như toàn cho người khác mượn dùng miễn phí.
Anh hoàn toàn không nghe khuyên bảo, vẫn khăng khăng giữ phòng này.
Nghe nói là anh đến phòng khác chơi, lúc nào cũng có người đẹp tới hỏi xin Wechat của anh, anh thấy phiền.

Chỗ của người khác, anh không thể ngăn người ta dẫn bạn bè tới nhưng chỗ của anh thì họ được mang những ai tới là do anh quyết định.
Khương Quân Tinh mở miệng: “Đừng làm khó nhân viên, là do tôi khăng khăng muốn vào đây.” Các cô ấy không dám kiên quyết ngăn cản, không dám đắc tội với cô ta.

Cô ta lại giải thích: “Tôi không hề điều tra lịch trình của anh, chẳng qua tôi cho người chờ anh ở câu lạc bộ, chờ tận mấy ngày mới thấy anh tới.”
Cô ta suy nghĩ, anh còn kiêng kỵ điều gì, cô ta nói hết trước luôn một lượt.
“Trước mặt nhiều bạn bè của anh như vậy cũng không lo có hiểu lầm.”
Trong phòng có mười mấy người, đúng là không có ai hiểu lầm.
Hơn nữa, bọn họ đều đã biết Khương Chính Càn đã làm gì.
Khương Quân Tinh cầm túi đứng chắn trước người anh, tay phải hơi siết chặt, giấu đằng sau túi.

Nếu không phải thực sự không còn cách nào khác, đâu ai lại muốn tới tìm anh.
Cô biết là do chú nhot gieo gió gặt bão, nhưng dù sao chú nhỏ đã chăm cô ta lớn, trong nhà họ Khương, chỉ có chú nhỏ thật lòng quan tâm cô ta.
Dù là lúc ý kiến của cô ta mâu thuẫn với chú nhỏ, cãi cọ ầm ĩ đập vỡ chén, chú nhỏ vẫn chống lại sự phản đối của mọi người, đặt cô vào vị trí trung tâm lợi ích của tập đoàn.
“Hôm nay tôi thay mặt chú tôi tới giảng hòa với anh.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô ta: “Lợi ích nhà các cô bị tổn hại, cô lập tức tới muốn làm hòa với tôi, vậy lúc trước ông ta bày kế hại Ôn Địch thì sao? Ông ta không chỉ sẽ hủy hoại bộ phim của Ôn Địch mà sẽ hủy hoại cả Doãn Tử Vu, đây không phải vấn đề tiền.”
Khương Quân Tinh: “Tổn thương đã gây ra rồi, giờ nói gì cũng không cứu vãn được, vì sao không nói chuyện gì đó thiết thực hơn?” Còn gì thiết thực hơn tiền nữa.
Cô ta tạm thời bỏ qua sĩ diện vì lợi ích.
“Bởi vì tôi không thiếu tiền.”
Nghiêm Hạ Vũ thoáng dừng lời: “Khương Quân Tinh, tôi không muốn nói những lời khó nghe hơn.

Không muốn để người khác cảm thấy tôi cay nghiệt với những người và việc trong quá khứ, cũng không muốn để Ôn Địch cảm thấy cô ấy xem trọng một người đàn ông không có phong độ.

Chuyện của chú cô là do ông ta không học được bài học.”
Khương Quân Tinh bày tỏ rõ ràng một lần nữa: “Tôi tới bàn về tiền, không phải bàn về tha thứ.”
Nghiêm Hạ Vũ rất kiên quyết: “Không bàn.

Nếu vì cô tới một chuyến mà tôi giảng hòa với nhà các cô thì chú cô lại tưởng rằng tôi nể mặt cô lắm, lần sau ông ta sẽ lại tiếp tục dùng Ôn Địch để uy hiếp tôi.

Đồng thời, tôi cũng không muốn người khác hiểu lầm tôi vẫn còn vương vấn người và việc trong quá khứ, hơn hết, tôi không muốn Ôn Địch ghen tuông vì chút chuyện này.”
Nghiêm Hạ Vũ cảm thấy bản thân đã nói rất rõ ràng rồi.
Kết quả không ngoài dự đoán của Khương Quân Tinh: “Tôi tới đây là vì cảm thấy trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, chúng ta không nên làm chuyện ngu ngốc như vậy.”
Đã nói tới mức này rồi, cô ta không cần phải tiếp tục cố gắng nữa.
Không hòa đàm được, vậy thì chỉ còn cách gặp nhau trên thương trường.
Khương Quân Tinh chào: “Tôi còn có việc, không làm phiền mọi người chơi bài nữa.”
Cửa khép lại, Tần Tỉnh thở hắt ra, vừa rồi anh ta nín thở nghe hai người họ nói chuyện.
“Anh Nghiêm, thực ra, bọn tôi vẫn âm thầm nói với nhau, anh hoàn toàn có thể dừng lại, cho dù anh giảng hòa với nhà họ Khương thì cũng sẽ không ai nghĩ là vì anh nể mặt Khương Quân Tinh, đây là việc phải trả giá bằng tiền tươi thóc thật mà.”
Những người khác cũng phụ họa theo, khuyên anh hãy lý trí một chút, Ôn Địch không phải kiểu người không chịu nghe lời phải, cô sẽ hiểu cho chuyện anh giảng hòa với Khương Chính Càn.
Nghiêm Hạ Vũ lại nhặt bài lên xào tiếp: “Mọi người không nghĩ tới chuyện nếu lúc đó không nhờ tôi có quan hệ xã hội, trước ý kiến và thái độ của công chúng lúc đó, phim của Ôn Địch bị hủy hoại thì tôi biết làm thế nào?”
Tất cả mọi người ngậm miệng.
Nghiêm Hạ Vũ đột nhiên dừng xào bài, cầm điện thoại di động lên soạn tin nhắn gửi cho Khang Ba: Anh hỏi lại chủ tịch Lưu xem rốt cuộc đơn hàng lớn kia của công ty Mett là bẫy gì, ông ta đã suy nghĩ kỹ chưa?
- -
Nghiêm Hạ Vũ rời câu lạc bộ lúc mười hai giờ ba mươi, về đến nhà lúc một giờ mười phút.
Phòng khách dưới tầng vẫn để lại cho anh một chiếc đèn tường màu vàng ấm.
Anh tưởng là Ôn Địch ngủ rồi nên nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, đèn trong phòng lóe sáng, Ôn Địch đang ngồi tựa đầu giường đọc sách.
“Sao còn chưa ngủ?”
Ôn Địch không ngẩng đầu: “Buổi trưa đã ngủ hai tiếng rồi.” Mới vừa tăng ca hoàn thành công việc, không buồn ngủ.
Nghiêm Hạ Vũ ôm cô ở góc giường, để cô tựa vào đầu giường của anh đọc sách, anh cúi đầu tới gần cô, để cô ngửi thử mùi trên người anh: “Không uống rượu.”
Ôn Địch chọc quyển sách vào người anh: “Đừng quấy rầy em đọc sách.”
Nghiêm Hạ Vũ đứng dậy, tháo đồng hồ để lên tủ đầu giường, để ý thấy đầu giường có để một chiếc hộp đẹp, trên hộp có in logo của một nhãn hiệu nào đó.
“Cho anh à?” Anh mở ra, là thắt lưng nam.
“Cảm ơn.”
Ôn Địch ngẩng đầu: “Em chịu đựng đủ anh ngày nào cũng nhắc trước mặt em mấy lần chuyện chiếc dây lưng mười mấy đồng nào đó của anh khó cởi rồi.

Tiền tiêu vặt mấy năm tới hết rồi nhé.”
Nghiêm Hạ Vũ cởi cái cũ, đổi sang dây lưng mới, hỏi cô: “Có thể tiêu trước tiền tiêu vặt của kiếp sau không? Em mua cho anh thêm chiếc đồng hồ đeo tay đi.”
Ôn Địch: “...!Nghĩ gì nữa vậy, kiếp sau ai muốn gặp anh nữa chứ.”
Nghiêm Hạ Vũ cúi đầu cài dây thắt lưng, nói: “Anh muốn gặp lại em.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui