Sắc trời đã ngả màu, Ôn Địch cất vợt bóng bàn.
Khoảng cách thể lực giữa cô và Tiêu Đông Hàn quá lớn, những trận trước đó cô đều thua, đến trận cuối cùng Tiêu Đông Hàn mới nhường cô thắng.
Ôn Địch cầm vợt bóng bàn, không chào hỏi bất cứ ai, đi thẳng về căn biệt thự.
Trước đây, cho dù Nghiêm Hạ Vũ đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, cô cũng sẽ chào hỏi Quan Hướng Mục một tiếng, bây giờ hoàn toàn không cần, vừa nhìn đã biết bọn họ cùng một giuộc.
Quan Hướng Mục đến sân bóng bàn, có lẽ Nghiêm Hạ Vũ gọi ông ta đến đây.
Bà nội đang đọc sách trong phòng khách, thấy trên trán cô toàn là mồ hôi thì thúc giục cô: “Con nhanh đi tắm rửa đi, còn nửa tiếng nữa là đến tiệc tối rồi.
Không thể để khách khứa chờ chúng ta được.”
Trở về phòng, Ôn Địch qua loa đi tắm nước nóng rồi lau khô mái tóc dài, chăm sóc tỉ mỉ, chọn một chiếc váy dài phù hợp để thay.
Không đủ thời gian trang điểm, may mắn cô có làn da tốt, nếu không nhìn kỹ, về cơ bản có đánh phấn hay không cũng không khác biệt, cô chit đơn giản thoa chút son môi, đi xuống tầng.
Đi xuống từ cầu thang, Ôn Địch gặp được Tiêu Đông Hàn vừa mới thay quần tây áo sơ mi,.
Anh ta cúi đầu lau kính, khẽ ngước nhìn cô một cái, không nói gì.
Lúc không đeo kính, đôi mắt anh ta càng lộ vẻ lạnh lùng sắc bén.
Nếu không giao tiếp với anh ta, khó có thể tưởng tượng anh ta hài hước.
Ôn Địch và Tiêu Đông Hàn một đường đi tới phòng ăn ở tòa nhà phụ.
“Anh đeo kính mỗi ngày, sao đôi mắt không thay đổi hình dạng?”
“Không phải đeo mỗi ngày.”
Trong trường hợp không cần nhìn rõ, anh ta lười đeo.
Tiêu Đông Hàn lau mắt kính xong, đeo lên sống mũi, quay mặt muốn nói chút gì đó với cô.
Nhìn thấy khuôn mặt không trang điểm của cô, vẻ mặt của anh ta hơi ngẩn ra, tiếp đó thu hồi tầm mắt, rẽ vào phòng ăn.
Lúc Ôn Địch không trang điểm, hàng mi dài mềm mại, mặt mũi ít đi mấy phần lạnh lùng, nhiều hơn mấy phần nhu hòa, ôn nhu và gợi cảm hòa trộn đúng lúc.
Trang điểm mắt, thay đổi vẻ lạnh lùng của cô.
Ba năm Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô trang điểm, vẫn bị thu hút như thường.
Từ lúc cô bước vào phòng ăn đến khi ngồi xuống, ánh mắt của anh không rời khỏi người cô.
Ôn Địch vừa mới ngồi xuống, điện thoại vang lên, là cô hai.
Cô ra bên ngoài phòng ăn nghe điện thoại, hỏi cô có chuyện gì.
Tối nay Ôn Kỳ Trăn có một bữa tiệc, trước đó bà ấy đã gọi điện thoại cho mẹ, nói tụ họp với mấy người bạn học cùng tiểu học, chắc là lúc về đã khuya, bảo mẹ không cần chờ bà ấy, đi ngủ sớm một chút.
Mẹ nói: “Tối nay trong nhà cũng mời khách khứa, không tan trước mười một giờ được.”
Ôn Kỳ Trăn thuận miệng hỏi một câu, là họ hàng nào đến nhà.
Mẹ nói với bà ấy, là bạn kinh doanh của anh trai tới đây chơi, đến từ Bắc Kinh.
Sau đó dì gọi mẹ có việc gấp, mẹ cúp máy.
Người đầu tiên Ôn Kỳ Trăn nghĩ đến là Nghiêm Hạ Vũ, bà ấy biết hôm nay Tập đoàn Kinh Việt đã ký hợp đồng chuyển vào khu công nghiệp Giang Thành.
Lo sợ tâm trạng của cháu gái không tốt, bà ấy gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình thế nào.
“Có phải Nghiêm Hạ Vũ đang ở nhà chúng ta hay không?” Ôn Kỳ Trăn đi thẳng vào vấn đề.
Ôn Địch nhỏ giọng nói: “Dạ, còn có Tiêu Đông Hàn của Tiêu Ninh.”
Ôn Kỳ Trăn biết người này, đã từng nghe không ít tin đồn về anh ta.
“Chỉ có hai người bọn họ?”
“Nhiều ạ.
Có hơn mười người tới, còn có Quan Hướng Mục, chính là nhà đầu tư lớn nhất trong [ Bừng tỉnh sau cơn mơ dài ].”
“Ai cơ?”
“Quan Hướng Mục.”
Ôn Địch hỏi: “Cô hai, cô quen biết tổng giám đốc Quan?”
Cô nói tên công ty của Quan Hướng Mục cho cô.
“Alô, cô hai?”
Nửa ngày không có tiếng điện thoại.
“Cô ơi?”
Cuối cùng Ôn Kỳ Trăn cũng nói chuyện, tuỳ tiện bịa ra một lý do: “Vừa nãy tín hiệu ở thang máy không tốt.
Con vừa nói cái gì?”
“Hỏi cô có quen biết Quan Hướng Mục hay không?”
“Chuẩn bị quen.
Quan Hướng Mục đầu tư vào kịch bản của con phải không?”
“Dạ, tổng giám đốc Quan cảm thấy hứng thú với kịch bản chiến tranh thương mại trong tay con.”
Ôn Kỳ Trăn hỏi cháu gái: “Nói cho ba của con, cô sẽ đưa mấy người bạn về nhà, bảo đầu bếp chuẩn bị thêm đồ ăn cho bốn người.”
Ngay cả khi có năm người, bàn ăn vẫn còn chỗ.
Ôn Địch nói cho cô: “Ba mươi lăm phút nữa bên chúng con sẽ bắt đầu, cô phải cố gắng về nhanh.”
“Trong mười phút cô sẽ về.”
Ôn Kỳ Trăn cúp máy.
Ôn Địch quay về phòng ăn, gọi ba sang một bên, nói cô hai đưa mấy người bạn về nhà, muốn sôi nổi một chút.
Ôn Trường Vận: “Không thành vấn đề, bảo con bé lái xe chậm một chút, không cần phải vội.”
Trò chơi của bọn họ từ tầng hai chuyển xuống phòng ăn, mấy người Phạm Trí Sâm đánh đến nghiện, hoàn toàn không quan tâm lúc nào ăn cơm.
Ôn Trường Vận giao lưu nhiều năm như vậy, hôm nay cũng là lúc thoải mái nhất.
Trước đây tiếp đãi, tám phần mọi người là lá mặt lá trái [1], chỉ có hai ba phần chân thành.
[1] Dễ lật mặt.
Hôm nay thì ngược lại, ngay cả Nghiêm Hạ Vũ và Tiêu Đông Hàn khó mà nói nhất, cũng không tự cao tự đại lấy nửa phần.
Ôn Trường Vận hỏi ý kiến của Nghiêm Hạ Hũ: “Tổng giám đốc Nghiêm, nếu không chúng ta bắt đầu lúc bảy giờ?”
“Cháu không sao, muộn một chút cũng được.” Nghiêm Hạ Vũ nhìn Quan Hướng Mục đang đánh bài, nói: “Hình như tổng giám đốc Quan còn chưa thấy đã, từ từ, không vội.”
Ôn Trường Vận cũng có ý này, hiếm khi nào Quan Hướng Mục hào hứng như vậy.
Đầu bếp làm xong vài chiếc bánh ngọt, bày chúng ra đĩa, lại có lòng chuẩn bị sữa, để cho họ tự uống trước khi uống rượu.
Ôn Địch gắp một miếng bánh ngọt, hơi nhíu mày, bánh ngọt nhìn trông rất đẹp đẽ, hương vị có chút khác xa trong tưởng tượng.
Hành động Ôn Địch khẽ cau mày đã bị Nghiêm Hạ Vũ nhìn thấy
Đĩa bánh ngọt đó ở bên cạnh cô, vòng xoay của bàn ăn còn chưa chạy, vừa hay anh nhân cơ hội này đi ngang qua.
“Tổng giám đốc Nghiêm, có phải bánh ngọt rất ngon hay không?” Lần thứ hai Quan Hướng Mục thấy Nghiêm Hạ Vũ đi qua bàn ăn, bèn hỏi.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Vào miệng khoan khoái nhẹ nhàng.
Lát nữa phải uống rượu, tôi ăn thêm một chút.”
Phạm Trí Sâm tiếp lời: “Dạ dày của tổng giám đốc Nghiêm không thoải mái, phải ăn trước chút gì đó.”
Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Mọi người có muốn ăn một miếng không?”
Quan Hướng Mục nói: “Anh đang muốn nếm thử đây.”
Mấy người khác cũng nhai nhao tỏ vẻ, muốn nếm thử tay nghề của đầu bếp.
Dì đưa cho mỗi người bọn họ hai miếng, Nghiêm Hạ Vũ không nhờ dì giúp, tự mình lấy.
Bên cạnh không có ai, anh lấy miếng bánh ngọt Ôn Địch không thích ăn cho vào đĩa của mình, lại gắp miếng bánh ngọt khác cho cô, nhỏ giọng nói: “Chắc hẳn em thích ăn.”
Ban nãy anh đã nếm qua rồi, là mùi vị cô thích ăn.
Nghiêm Hạ Vũ quay về chỗ ngồi của mình, thong thả ung dung ăn miếng bánh Ôn Địch không thích ăn, thực ra anh cũng không thích hương vị này.
“Tổng giám đốc Nghiêm yêu thích điều gì vậy?” Tiêu Đông Hàn ngồi bên cạnh anh, lời nói xa xăm.
Nghiêm Hạ Vũ liếc nhìn anh ta một cái: “Không phải yêu thích, xóa chữ đằng sau đi, anh thử giải thích xem.”
Xóa chữ “thích”, cũng chỉ còn lại yêu.
Tiêu Đông Hàn lắc lắc ly rượu, thờ ở nhấp một ngụm: “Tổng giám đốc Nghiêm cảm thấy, tình cảm Ôn Địch dành cho anh còn lại bao nhiêu?”
Nghiêm Hạ Vũ ăn bánh ngọt xong, cầm khăn ăn khẽ lau miệng: “Điều này không quan trọng.”
“Rất quan trọng.
Liên quan đến Ôn Địch còn đồng ý quay đầu lại hay không?”
Dì lại đây, hỏi Tiêu Đông Hàn có muốn ăn bánh ngọt không.
Tiêu Đông Hàn: “Cho cháu một miếng, cảm ơn.”
“Cậu muốn vị nào?”
“Giống như cô Ôn.”
Tiêu Đông Hàn đặt ly rượu xuống, cầm chiếc nĩa trong tay lên, tiếp tục lời vừa nói: “Chờ cô ấy suy nghĩ kỹ sẽ không quay đầu, tôi mới có thể cân nhắc có nên chấp nhận cô ấy hay không.
Người phụ nữ khác ở bên tôi, toan tính tôi cái gì, tôi không quan tâm, cô ấy thì không được.”
Tiêu Đông Hàn đã bày tỏ hết sức rõ ràng, điều kiện đầu tiên để ở bên Ôn Địch là, trong lòng Ôn Địch phải có anh ta.
Nghiêm Hạ Vũ cười nói: “Yêu cầu này của tổng giám đốc Tiêu, là tự làm khó bản thân.”
“Vậy sao?” Tiêu Đông Hàn nói: “Không vội, tôi có rất nhiều thời gian đợi cô ấy suy nghĩ kỹ.”
Sau đó, giữa hai người có một khoảng lặng.
Sắp đến bảy giờ, Ôn Trường Vận mời mọi người vào chỗ.
Ông nội Ôn gọi Ôn Địch: “Địch Địch, đến đây ngồi với ông.”
Ôn Địch cầm ly nước đi qua, ông nội lo rằng cô ngồi đó không có ai gắp thức ăn cho cô, cô sẽ ăn không đủ no.
Đổi chỗ, đối diện là Nghiêm Hạ Vũ và Tiêu Đông Hàn
Cô gửi tin nhắn cho cô hai: Cô đến đâu rồi?
Không trả lời, trong sân có tiếng ô tô.
Ôn Trường Vận nói với họ: “Là em gái tôi và mấy người bạn của con bé, nghe nói các ông tới đây, con bé đã từ chối bữa tiệc rồi trở về.”
Trong giới thương nghiệp Giang Thành, không ai không biết công chúa Ôn Kỳ Trăn của Ôn gia cả.
Trong giờ làm việc, bà ấy im lặng ngồi nghiên cứu, rời khỏi phòng thí nghiệm, bà ấy như một con người khác, khéo léo nhanh nhẹn, thành thạo việc giao tiếp.
Sắc mặt của Quan Hướng Mục liên tục thay đổi, nhìn về phía Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ cũng không biết có chuyện gì, nhắn tin hỏi tổ trưởng Triệu, bên kia không trả lời.
Vài phút sau, ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Ôn Địch vẫy tay chào hỏi cô hai và tổ trưởng Triệu, bên cạnh cô có một chỗ trống, cho cô hai ngồi.
Bên kia, Ôn Trường Vận đang giới thiệu.
Có ba người đến đây, ngoài tổ trưởng Triệu ra, còn có hai người bạn trên phương diện làm ăn, giới thương nghiệp Giang Thành nói lớn không lớn, hầu như đều quen biết.
Ôn Kỳ Trăn đi tới, xoa đầu cháu gái.
Quan Hướng Mục nhìn thấy Ôn Kỳ Trăn, lần cuối nhìn thấy bà ấy có lẽ là ba năm trước, ở sân bay, vội vã nhìn lướt qua.
Sau khi Ôn Kỳ Trăn ngồi xuống cạnh cháu gái, thờ ơ nhìn qua.
Quan Hướng Mục không mở mắt, rồi lại không nhịn được, nhìn thêm lần nữa.
Khoảng cách của chiếc bàn ăn, cách biệt bởi mấy năm họ sống xa nhau, cách biệt bởi hai cuộc hôn nhân của bà ấy, còn có hai người con trai của bà ấy.
Cũng ngăn cách bởi cuộc hôn nhân của ông ta.
Lúc gặp nhau có chút kịch tính, ở nhà của bà ấy, trên bàn là cha mẹ của bà ấy và người thân.
Ông ta là người ngoài không liên quan gì đến bà ấy.
“Nhìn thấy kết cục của anh chưa?” Quan Hướng Mục thấp giọng, nói cho Nghiêm Hạ Vũ nghe.
Nghiêm Hạ Vũ không nghe rõ, lực chú ý của anh đổ dồn vào tổ trưởng Triệu.
Tổ trưởng Triệu vỗ túi, ám chỉ rằng điện thoại không ở trên người ông ấy, bị Ôn Kỳ Trăn tịch thu rồi.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ ông ấy chật vật như vậy, làm kẻ phản bội bị bắt ngay tại trận.
Ở trên xe Ôn Kỳ Trăn đã nói, nếu ông ấy muốn được tha thứ, chỉ có một con đường, đêm nay chuốc say Quan Hướng Mục và Nghiêm Hạ Vũ, không thì bà ấy sẽ không để ông ấy sống thoải mái.
Hôm nay ông ấy đưa hai người đó tới, đặc biệt đến để uống rượu, sức uống của hai người trên một lít rưỡi, đối phó Quan Hướng Mục và Nghiêm Hạ Vũ, hẳn là có thừa.
Tất cả mọi người vào chỗ, Ôn Kỳ Trăn nói với cháu gái: “Sao lúc chiều nay không nói với cô? Nếu biết cậu ta ở đây, cô sẽ về sớm hơn một chút.”
Ôn Địch: “Không sao, con có thể xử lý được.”
Ôn Kỳ Trăn mở túi ra, nhờ người đưa điện thoại cho tổ trưởng Triệu.
Ôn Địch không biết Ôn Kỳ Trăn và Quan Hướng Mục có quan hệ thế nào, sau khi đã mời những người nên mời, cô ăn đồ ăn của mình, không tham gia vào câu chuyện nào.
Trong suốt thời gian đó, Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô rất nhiều lần, cô không nhìn lấy một lần.
“Nghe nói tổng giám đốc Quan đầu tư vào kịch bản của Địch Địch?” Người lên tiếng là Ôn Kỳ Trăn, bà ấy hơi nhếch mép, nhìn như đang cười, ánh mắt rợn tóc gáy: “Cảm ơn tổng giám đốc Quan đã quan tâm, tôi kính ông một ly.”
Thứ bà ấy giơ lên không phải ly rượu, là chiếc bình rót rượu trắng, “Tôi uống trước, ông cứ tự nhiên.”
Ôn Kỳ Trăn uống cạn rượu trắng trong bình rượu, chẳng nếm ra mùi vị gì.
Đôi ba bình rượu trắng, khi uống xong bà ấy cũng không chớp mắt.
Cho dù bà ấy nói Quan Hướng Mục cứ tự nhiên, cũng không có chuyện Quan Hướng Mục chỉ lấy một ly nhỏ và uống được.
Ông ta đổ đầy bình rượu, uống một ly với bà ấy.
Rượu cay từ cổ họng xuống dạ dày.
Lần cuối cùng uống rượu như thế này, là ngày bà ấy kết hôn, lần đó là ông ta uống một mình.
“Chào mừng tổng giám đốc Nghiêm đến nhà của chúng tôi làm khách.” Ôn Kỳ Trăn bắt đầu mời Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ biết, Ôn Kỳ Trăn bắt đầu tìm anh và Quan Hướng Mục tính sổ, mặc dù dạ dày không được thoải mái, anh vẫn đổi ly rượu nhỏ thành bình rót rượu.
Với anh mà nói, Ôn Kỳ Trăn là bề trên, theo lý anh nên mời bà ấy.
Ôn Kỳ Trăn mời bọn họ xong, tổ trưởng Triệu bắt đầu nâng ly.
Ai có thể chịu được cách uống như vậy.
Tiêu Đông Hàn hơi đồng tình với Nghiêm Hạ Vũ, làm một người tốt, rót cho Nghiêm Hạ Vũ một ly nước ấm, lúc đưa ly nước cho anh, anh ta nói: “Trong nhà của cô ấy, anh không qua được cửa nào.”
Nghiêm Hạ Vũ uống mấy ngụm nước ấm: “Tối nay cho anh một cơ hội chê cười, xem kỹ đó.”
Đối diện bọn họ, Ôn Kỳ Trăn nhắn tin cho tổ trưởng Triệu: [ Thằng nhóc Tiêu Đông Hàn, chắc hẳn là người cùng một giuộc với Nghiêm Hạ Vũ, công ty hai nhà bọn họ có hợp tác, bây giờ lại cùng ký hợp đồng.
Đừng buông tha cho Tiêu Đông Hàn.
]
Hai phút sau, lúc Tiêu Đông Hàn được mời rượu, anh ta có chút bối rối.
Anh ta sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, thường ngày chỉ uống rượu vang đỏ, uống rượu vang đỏ cũng là thưởng thức, dùng bình rót rượu uống nhiều như thế trong một lần, đây là lần đầu tiên.
Không phải trước đây chưa từng xã giao, nhưng toàn có người đỡ rượu cho anh ta, tối nay thư ký Lỗ không có ở đây, anh ta không thể để Nghiêm Hạ Vũ đỡ rượu cho mình.
Ôn Địch không quan tâm ai mời rượu ai, cô lấy cớ đi vệ sinh, tìm dì lấy thuốc giải rượu, trở về chỗ của mình, lặng lẽ đưa thuốc cho cô hai.
Bảo bà ấy uống thuốc, không cho bà ấy uống thêm.
Ôn Kỳ Trăn đồng ý với cháu gái, “Đừng lo, cô không uống nữa.”
Có tổ trưởng Triệu cáng đáng, bà ấy không cần mời ai rượu.
Điện thoại của Ôn Kỳ Trăn rung lên, anh trai gửi tin nhắn: [ Hôm nay em làm sao vậy? Là góp vui hay là đập phá? Mọi người uống nhiều đến nỗi say bí tỉ, hầu như không đủ tỉnh táo nữa rồi.
]
Ôn Kỳ Trăn: [ Quan Hướng Mục là mối tình đầu của em, Nghiêm Hạ Vũ ngồi cạnh ông ta, là bạn trai yêu đương với con gái anh ba năm, người ta nghìn dặm xa xôi đến Giang Thành, anh không thể tiếp đãi tốt một chút sao?]
Ôn Trường Vận xoa trán, đọc lại tin nhắn em gái gửi,
sau đó ra hiệu với Phạm Trí Sâm, “Ông Phạm, hình như ông còn chưa mời tổng giám đốc Quan và tổng giám đốc Nghiêm nhỉ?”
Rồi lại mời rượu tiếp.
Ôn Địch không chú ý đến cùng Nghiêm Hạ Vũ có thể uống hay không, uống nhiều hay ít.
Cô cố gắng chặn các tín hiệu gây nhiễu, tập trung chăm sóc cô hai và ông nội.
Cô có cuộc gọi đến, là số của Tần Tỉnh.
Ôn Địch cầm ly nước lên, đi ra bên ngoài phòng ăn, tạm rời xa chốn ầm ĩ.
Sau ba tuần rượu, uống đến nỗi ngà ngà say, ai ngồi trên bàn cơm, ai không ngồi, không có ai quan tâm.
Cô dọc theo con đường mòn ra ngoài vườn hoa.
Tần Tỉnh hỏi cô có bận hay không.
Ôn Địch nói: “Không bận, trong nhà có khách khứa, vữa hay tôi ra ngoài hít thở không khí.”
Cô hỏi: “Chuyện gì?”
Tần Tỉnh nói về kịch bản chiến tranh thương mại mới nhất của cô, hôm nay anh ta gặp Điền Thanh Lộ ở hội sở, Điền Thanh Lộ trò chuyện về bộ phim hot sắp tới [ Thế gian không bằng anh ], phía đầu tư kiếm được nhiều tiền, hỏi anh ta Ôn Địch còn kịch bản hay không, muốn mua bản quyền.
Hiện giờ Điền Thanh Lộ đã buông bỏ khúc mắt, có một nửa công lao của Đinh Nghi.
Không có tình yêu, phải kiếm tiền.
Trên danh nghĩa của cô ta có một công ty điện ảnh và truyền hình, muốn mua kịch bản của Ôn Địch.
Ôn Địch không phải nghĩ ngợi gì: “Không bán.”
Cô giải thích: “Không phải vì đối phương là Điền Thanh Lộ nên tôi không bán, bất kể là ai tôi cũng không bán.
Đúng rồi, anh cũng không cần thảo luận với Quan Hướng Mục.”
“Sao vậy?”
“Không có gì.
Bỗng nhiên tôi muốn tự đầu tư quay phim.” Ôn Địch ngồi xuống ghế dài bên cạnh, [ Mặt trái dục vọng ] chọn rất nhiều đạo diễn và diễn viên, nếu như bán cho người khác, tôi có rất ít quyền lên tiếng.”
Cô tạm đặt tên cho bộ phim chiến tranh thương mại là [ Mặt trái dục vọng ], tạm thời chưa nghĩ ra tên nào phù hợp hơn.
Tần Tỉnh tò mò, “Sao bỗng nhiên muốn tự đầu tư?”
“Chắc là có nhiều tiền.”
“......”
Ôn Địch cười: “Đùa thôi.”Còn vì sao muốn tự mình đầu tư, chỉ là một quyết định trong tích tắc.
Cô cảm thấy mình vẫn chưa đủ bận, phải tìm việc gì đó làm.
Cũng có thể, ở Giang Thành nhìn thấy Quan Hướng Mục, đột nhiên không muốn bán kịch bản cho ông ta nữa.
Ai biết người mua kịch bản của cô có phải Nghiêm Hạ vũ hay không.
Tần Tỉnh cân nhắc một lúc, “Được, tôi và chị Thẩm Đường sẽ mở cuộc họp bàn bạc lại.” Công ty điện ảnh và truyền hình của họ vừa thành lập cách đây mấy tháng, vừa hoàn thành vòng gọi vốn Series A [1], chưa có quá nhiều kinh nghiệm về dự án, nhưng dù sao mọi việc phải có một khởi đầu.
[1] Vòng gọi vốn Series A là tên thường được đặt cho vòng đầu tư mạo hiểm quan trọng đầu tiên của một công ty.
Tên gọi này đề cập đến loại cổ phiếu ưu đãi được bán cho các nhà đầu tư để đổi lấy khoản đầu tư từ họ.
Sản xuất bộ phim truyền hình đầu tiên [ Mặt trái dục vọng ].
Ôn Địch nói: “Đến lúc đó, tôi sẽ đích thân nói chuyện với đoàn phim.”
Tần Tỉnh: “Nói đến đạo diễn, đạo diễn Nguyễn không phù hợp với đề tài này.”
“Đạo diễn Nguyễn không am hiểu.
Tôi giới thiệu đạo diễn Chu, anh ta nắm bắt đề tài này rất chính xác, có cách hiểu của riêng mình.”
“Cô nói Chu Minh Khiêm?”
“Ừ.” Sau khi hoàn thành kịch bản, Ôn Địch định tìm Chu Minh Khiêm nói chuyện, xem anh ta có thấy hứng thú hay không.
Tần Tỉnh nhớ kịch bản này của cô còn phải tìm Tiêu Đông Hàn ủy quyền cho nhân vật, “Có ủy quyền cho cô không?”
Ôn Địch trêu ghẹo: “Miễn cưỡng xem là đồng ý, có không ít yêu cầu.”
Trò chuyện với Tần Tỉnh một lúc, Ôn Địch kết thúc cuộc gọi.
Cô tựa lưng vào ghế uống nước, tiếng động từ phòng khách hơi xa, cô không nghe rõ lắm, cũng không muốn qua đó.
“Địch Địch, có lạnh không?” Dì cầm áo khoác của cô ra đây.
Ôn Địch bình tĩnh, “Vẫn ổn ạ.”
“Bên ngoài có gió lớn, không lạnh cũng phải mặc.” Dì đưa áo khoác cho cô.
Ôn Địch hỏi: “Họ còn chưa giải tán?”
“Sắp, lúc dì đi ra, họ nói không thể uống được nữa.”
Ôn Địch bảo dì về đi, cô ngồi đây thêm một lúc.
Lại có tiếng bước chân tới gần, cô tưởng dì đi rồi quay lại, quay đầu nhìn sang, đụng phải ánh mắt của Nghiêm Hạ Vũ.
Cách đó vài mét, cô cũng có thể ngửi được mùi rượu trên người anh.
Nghiêm Hạ Vũ không ngồi, chỉ qua chào tạm biệt với cô.
Bữa ăn đã kết thúc, anh không tìm thấy cô, hỏi dì mới biết cô ra đây.”
Lần cuối cùng anh uống nhiều như vậy, là ngày anh đính hôn.
Có lẽ dưới tác dụng của cồn, bỗng nhiên anh muốn giải thích hai câu với cô: “Ngày đính hôn anh đã uống rất nhiều, không phải vì vui vẻ.
Mà bởi em ở nhà, nhưng anh ở đó.”
Ôn Địch không trả lời, đứng dậy muốn rời khỏi.
“Ôn Địch, có thuốc giải rượu hay không, tìm cho anh một viên.”Anh thật sự không chịu được, dạ dày rất đau.
Ôn Địch gật đầu, về biệt thự đi lấy thuốc.
Nghiêm Hạ Vũ ở ngoài chờ cô, chẳng qua cô mới đi vào có mấy phút, mà dài đằng đẵng như nhiều năm.
Phòng ăn không có ai, đều ở bãi đậu xe hết rồi.
Ôn Địch lấy thuốc cho anh, cả một vỉ.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Không cần nhiều vậy đâu.”
Ôn Địch vẫn đưa cho anh, “Tiêu Đông Hàn cũng uống không ít, anh đưa cho anh ấy mấy viên.”
Nghiêm Hạ Vũ cầm thuốc giải rượu, nhìn cô, “Không thể không quan tâm anh ta sao.” Anh so sánh chân thực, “Nếu như anh ta tới tìm em xin thuốc giải rượu, em có bảo anh ta đưa cho anh mấy viên hay không?”
Ôn Địch nói cho anh hiểu: “Tổng giám đốc Nghiêm, cho anh thuốc giải rượu, không phải là tôi quan tâm anh, anh là khách nhà chúng tôi, ở nhà của tôi uống rượu nên bụng dạ khó chịu, cho anh thuốc, là cách tiếp đãi cơ bản nhất.
Nếu tổng giám đốc Quan cần, anh đưa cho chú ấy mấy viên.”
Trong lòng Nghiêm Hạ Vũ cân bằng hơn một chút, bởi vì cho Tiêu Đông Hàn thuốc, cũng không có nghĩa là cô quan tâm Tiêu Đông Hàn.
Anh chỉ về phía cây hoa quế dưới sân, “Năm ngoái anh không ăn mừng với em.” Năm nay xem như đã ăn mừng, đáng tiếc là, anh không thể uống một ly rượu với cô.
Nhưng cuối cùng vào lúc này, ở cùng cô.
Ôn Địch đã bỏ đi, anh nhìn theo bóng lưng cô.
Trong bụng quặn thắt một trận, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Nghiêm Hạ Vũ móc hai viên thuốc, ném vào trong miệng.
Trở lại xe, Nghiêm Hạ Vũ hỏi Khang Ba có thuốc giải rượu không.
“Có.” Đúng lúc Khang Ba lấy thuốc ra khỏi túi, anh ta thấy đêm nay ông chủ uống khá nhiều.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Cho Tiêu Đông Hàn mấy viên.” Anh đưa thuốc trong tay cho trợ lý Khang, “Đây là Ôn Địch cho tôi, anh cất đi.”
Khang Ba suy ngẫm một chút thì biết chuyện gì xảy ra, Ôn Địch bảo ông chủ đưa thuốc cho Tiêu Đông Hàn, ông chủ không chịu, để tất cả ở chỗ mình, lấy thuốc của anh ta đưa cho Tiêu Đông Hàn.
Mấy chiếc ô tô chậm rãi rời khỏi biệt thự của Ôn gia.
Nghiêm Hạ Vũ ngả lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đau đớn không chịu nổi, anh cố gắng chống đỡ: “Không phải anh nói tối nay sẽ có số liệu lợi nhuận quý ba năm nay, đến bây giờ còn chưa có?”
Khang Ba lo lắng: “Anh không cần nghỉ ngơi sao?”
“Không cần.” Bây giờ đầu óc của anh cũng không phải rất tỉnh táo, nhưng đau đớn khó mà chịu nổi, anh cần tìm chuyện gì đó để phân tán sự chú ý, “Anh nói trước đi, ngày mai sẽ phân tích kỹ càng.”
Khang Ba chỉ chọn một vài điểm ông chủ quan tâm nhất, doanh thu quý ba, tăng 11% so với cùng kỳ năm ngoái, nhưng tốc độ tăng ở khu vực Hoa Bắc chỉ có 5%.
Nghiêm Hạ Vũ không dây dưa: “Nguyên nhân.”
Khang Ba: “Một công ty con của Tập đoàn Tiêu Ninh, cạnh tranh với thị trường của chúng ta.”
Nghiêm Hạ Vũ lướt qua trong đầu, vừa rồi Khang Ba đang nói về thị trường Hoa Bắc, “Nhanh như vậy Tiêu Đông Hàn đã chiếm được thị trường, có liên quan đến Khương gia?”
Khang Ba gật đầu, “Đúng vậy.”
Men say từ từ thấm, thần kinh của Nghiêm Hạ Vũ bị tê mỏi, anh nói: “Buổi sáng ngày mai anh nhớ tìm tôi nói rõ việc này, điều chỉnh chiến lược cạnh tranh một lần nữa.
Để tôi xem bản lĩnh của anh ta lớn đến đến đâu, giành thị trường của tôi.”
Bên trong im lặng vài giây.
Nghiêm Hạ Vũ lại nói: “Anh hỏi Quan Hướng Mục xem, anh ta khó chịu không, có đau dạ dày hay không.”
Khang Ba: “......Được.”
Sau khi gửi tin nhắn được đi, không thấy tăm hơi, Quan Hướng Mục vẫn không trả lời.
- -
Sáng sớm hôm sau, Ôn Địch dậy sớm, từ hôm nay trở đi cô sẽ đến công ty của ba điểm danh.
Tôi hôm qua ba cũng ở chỗ ông nội, cô đi ké xe của ba.
Phòng ăn, chỉ có ba và ông nội.
Ôn Địch đi qua chào hỏi, ngồi xuống trước bàn ăn: “Cô hai đâu rồi? Cô chưa dậy sao?”
Ôn Trường Vận: “Đã đến công ty rồi.”
Ông trộn salad rau cho con gái, áy náy nói: “Để con uất ức rồi, con cũng không nói với ba, ba còn tiếp đãi bọn họ nhiệt tình như thế.”
Giọng điệu của Ôn Địch nhẹ nhàng: “Có gì uất ức chứ, lại nói, xem như ba biết anh ta là ai, chuyện bí thư Lương nhờ ba, ba cũng phải nể mặt đó.”
Cô uống mấy ngụm nước trái cây, an ủi ba: “Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn.”
Ông nội Ôn để tờ báo xuống, rửa tay rồi ngồi ăn sáng.
Tối hôm qua ông cụ mới biết được con gái và Quan Hướng Mục có quan hệ gì, tính cách của con gái cứng đầu, hai cuộc hôn nhân đều không mấy hạnh phúc.
Hóa ra nguyên nhân là do Quan Hướng Mục.
“Quan Hướng Mục cũng tính đầu tư ở Giang Thành?”
“Dạ, tám chín phần.” Điện thoại của Ôn Trường Vận vang lên, Phạm Trí Sâm gọi tới.
Bây giờ đầu óc của Phạm Trí Sâm choáng váng, một đêm không nghỉ, hiện giờ đang ở bệnh viện.
Ôn Trường Vận nghe ông ấy nói đang ở bệnh viện, hỏi chuyện gì xảy ra.
Ôn Địch cũng nhìn về phía ba, lo lắng có phải là do chú Phạm uống nhiều quá hay không.
Sau đó nghe ba nói: “Vất vả cho ông rồi, tiền thuốc men của họ để tôi chi trả.”
Cuộc gọi kết thúc, Ôn Địch quan tâm: “Chú Phạm bị sao vậy?”
“Không phải ông ấy,” Ôn Trường Vận nói: “Quan Hướng Mục và Nghiêm Hạ Vũ, còn có Tiêu Đông Hàn, ngày hôm qua ba người tổ chức thành một nhóm đến bệnh viện truyền nước biển.”
Ôn Địch: “......”
Ôn Trường Vận không để ở trong lòng, lúc xã giao còn ai không uống say đến mức đi viện, trong hơn hai mươi năm nay, ông đến đó rất nhiều lần, càng không cần phải nói đến Phạm Trí Sâm, bữa ăn bên này vừa mới kết thúc, ngay sau đó đã vào viện truyền nước biển.
“Cùng lắm họ đau dạ dày thôi, hôm nay truyền nước biển là khỏe.
Con và cô hai của con như vậy trong thời gian dài cũng không tốt.”
Ông trộn salad rau xong, đặt ở trước mặt con gái, “Được rồi, lúc ăn cơm không nói chuyện mất hứng.”
Điều khiến Ôn Địch bất ngờ là: “Sao đến Tiêu Đông Hàn cô hai cũng không tha?”
Ôn Trường Vận: “Lúc đó Tiêu Đông Hàn nhìn Nghiêm Hạ Vũ bị chuốc say, xem cuộc vui không ngại lớn chuyện, tự mình rót nước cho Nghiêm Hạ Vũ, cô hai con tưởng rằng bọn họ là một hội, lỡ tay rồi.”
Ôn Địch: “......”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...