Yêu Em Trừng Phạt Em



Sự đụng chạm của anh lập tức tạo ra một dợn sóng dập dờn.


Cánh hoa hồng hào căng mọng bắt đầu run rẩy mất kiểm soát, phảng phất như nụ hoa e ấp, đến mức quên mất cánh hoa của mình nên nở ra như thế nào.


Trong lúc nhất thời, ngay cả cặp mông trắng như tuyết cũng nhuốm màu phấn hồng.


Cô còn trẻ, cặp mông trắng không quá nở nang như phụ nữ trưởng thành, song lại tròn trịa một cách tinh xảo.


Bởi vì sự xâm phạm của anh, chiếc quần lót màu khói bị vặn thành sợi mảnh lọt vào khe mông, siết lấy nơi riêng tư non mềm, tiểu cúc và bướm nhỏ đều là những nơi nhạy cảm nhất trên cơ con gái, chỉ cần bị vải vóc ma sát mấy lần…

“A ưm…”

Nương theo tiếng rên rỉ đứt quãng, cánh hoa giữa chân nữ tù nhân bé nhỏ run rẩy co rút mấy lần, toàn bộ cái mông nhỏ càng trở nên đầy đặn, vểnh lên cao, trắng nõn căng tròn, gần như chạm đến phần đỉnh của chiếc lồng, khe hở giống như mật đào cũng lộ ra ngoài.


Điều này vừa vặn tạo cơ hội cho người đàn ông, đốt ngón tay anh vuốt ve khe hở kia mấy lần, có ý muốn đâm vào, động tác không cho phép từ chối.


Giọng điệu càng cứng rắn hơn.



“Trả lời tôi.



Khoảnh khắc chạm vào kim loại lạnh lẽo, trái tim Đường Ly cũng run lên.


Không gian trong lồng vốn đã nhỏ hẹp, cô bị giam hồi lâu, hai chân gần như mất hết sức lực, cộng với việc bị người đàn ông lật qua lật lại giày vò, chẳng biết đã đổi thành tư thế quỳ từ lúc nào không hay.

Nỗi xấu hổ trong lòng gần như có thể đè bẹp cô…

Đường Ly chưa bao giờ sẵn sàng để người khác nhìn thấy nơi tư mật bên dưới, nay bị Tần Du nhìn không sót một chỗ nào, lại còn bị anh tùy tiện chạm vào, mọi thứ đều quá đột ngột, cô hận anh!

“Anh đừng chạm vào tôi…” Cô không thể quay đầu lại, giọng nói cũng thay đổi bởi vì xấu hổ: “Anh dựa vào cái gì mà chạm vào tôi…”

Cô có chút quật cường, nhưng sự quật cường này chẳng là gì trước mặt một người đàn ông có cổ tay cứng như sắt, ngược lại giọng điệu nghẹn ngào xen lẫn chút bi thương, sự liều mạng giãy giụa của cô cũng chỉ khiến cái mông nhỏ uốn éo ngày càng tròn trịa hơn.


“Dựa vào cái gì à?” Tần Du không chút động lòng, thậm chí anh chỉ dùng một ngón tay đã có thể hoàn toàn giữ chặt cô.


Anh vén quần lót cô lên, vải vóc màu khói không chút thương tiếc nghiền ép cánh hoa, cô còn đang run rẩy, anh đã cong ngón tay cắm mạnh vào!

“A!”

Đi cùng với tiếng kêu đáng thương của cô, huyệt mềm bị ép căng ra để chứa đầu ngón tay anh.


Bức tường bên trong nơi riêng tư của cô gái vừa chặt vừa ầm, giống như cái miệng nhỏ biết mút, lần đầu tiên gặp phải thứ gì đó xông vào lối đi chật hẹp này, run rẩy ăn nó, dần dần hun nóng ngón tay của anh, vừa là kháng cự, nhưng cũng ấm áp giống như một cái mũ nhung…

“Anh đi ra….

! Đi ra!” Cô bị kích thích thật sâu, gào khóc trách móc anh, đôi tay nhỏ bé bám vào lan can, bờ mông đung đưa kịch liệt, eo nhỏ cũng sắp bị bẻ gãy nhưng vẫn bị anh chiếm lấy huyệt nhỏ ấm áp, không thể nào thoát được.


“Ông đây là người đàn ông của em.

” Anh vẫn không hề bị lay động, ngược lại giọng điệu càng lạnh lùng và nghiêm khắc hơn, để cô nghe rõ từng câu từng chữ: “Chạm vào em là chuyện đương nhiên!”

Cùng lúc đó, lực đâm của đầu ngón tay cũng mạnh hơn một chút, có ý muốn dùng sức nghiền ép chỗ sâu trong cô!

Nửa ngón tay cắm vào, một tấm màn chắn mềm mại đã chặn sự xâm nhập của anh.


Tấm màng trinh mỏng manh mới xua đi được một chút lửa giận của người đàn ông.



Nói là tức giận, thật ra là do tính chiếm hữu của phái mạnh quấy phá,

Cô rơi vào tay anh, mặc kệ là phạm tội gì, mặc kệ cô gia nhập đảng phái cũ nào, hoặc giả cho dù lưu lạc trở thành nữ tù nhân thì cô cũng chỉ có thể là người phụ nữ của anh! Vợ chưa cưới của anh!

Nếu như huyệt nhỏ non mềm ấm áp này bị người khác chạm vào, thì kẻ đó có chết cũng không có gì đáng tiếc!

Sau khi kiểm tra cơ thể của cô, Tần Du mới vươn cánh tay còn lại, kéo mặt cô qua nhìn kỹ.


Nữ tù nhỏ bé không ngừng khóc nức nở, nước mắt như sợi dây đứt đoạn rơi xuống lồng giam, trông cô còn chật vật và đáng thương hơn so với tưởng tưởng của anh, dáng vẻ buồn bã khiến người ta nao lòng gục ngã.


“Sao vậy?” Giọng điệu của người đàn ông nặng hơn ba phần: “Còn chưa chạm vào em, khóc cái gì chứ?”

Đường Ly giống như một mảnh thủy tinh sắp vỡ, mà câu nói này của anh chính là một đòn cuối cùng.


Còn chưa chạm vào em.


Anh làm đủ trò xấu, sao có thể nói ra được?

Đường Ly cũng không phải người hèn nhát, bị anh bắt nạt đến mức sợ hãi, con thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người.


“Rõ ràng là anh chạm vào!” Hốc mắt cô đỏ bừng, bờ môi run rẩy, giọng điệu kích động: “Rõ ràng là anh chạm vào nơi đó của tôi…”

Thậm chí ngón tay của anh vẫn còn đang cắm vào trong lỗ nhỏ của cô, nghe cô nói vậy lại quấy động một chút.


“Tại sao tôi không thể chạm vào?” Anh thô lỗ nói, lặp lại lần nữa: “Tôi là chồng chưa cưới của em!”


Cô bị cắm vào rất khó chịu, rõ ràng không muốn khóc, nhưng vẫn không nhịn được rơi lệ.


“Không phải!! Nơi này… Chỉ có người tôi thích… Mới có thể chạm vào!”

Tình cảm của con gái là sương mù mông lung màu trắng sữa.


Thích à.


Trước giờ chưa từng có ai dám trái lệnh của người cầm quyền hô mưa gọi gió, huống hồ chỉ là tình cảm mơ hồ.


Tần Du véo mông nhỏ của cô, đôi mắt sắc bén tối sầm lại.


Bảy năm, cho dù là cỏ cây ở Cảnh Chương Đài cũng đã nhận anh là chủ nhân.


“Em nói lại lần nữa.

” Giọng nói của anh lạnh lùng đến đáng sợ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận