“Nhanh lên nhanh lên, không cần chào hỏi gì cả, nhanh nhanh rời khỏi đây đi! Nhanh lên, ôn thần sắp đuổi tới rồi!”
Tuệ Nghiên bị đẩy vào trong xe, Thiên Di gấp rút như muốn gắn thêm tên lửa, phi thật nhanh khỏi chỗ này.
“Chờ một chút.” Một giọng nam đột ngột vang lên.
Nhìn theo hướng phát ra giọng nói, Tuệ Nghiên nhìn thấy Chấn Kiệt.
“Tôi có thể đi nhờ không?”
“Không!” Thiên Di gắt, ôm khư khư vali hành lí.
“Từ khi nào Phương gia lại nghèo túng đến mức không có xe đến đón cậu chủ rồi?”
“Không có, tôi chỉ là lười gọi người tới.
Cố thiếu, có thể cho tôi quá giang không?”
“Không thể.” Nói xong, Phiến Luân liền lái xe rời đi.
Anh biết thời gian này Phương Chấn Kiệt đột ngột tiếp cận Thiên Di, bày trò với cô em họ này.
Lúc trước cậu hết lần này đến lần khác xua đuổi Thiên Di, bây giờ lại tiếp cận chắc chắn là có mục đích.
Cậu nghĩ Cố tiểu thư là người gọi là đến, đuổi là đi sao? Đừng quên, cô ấy cũng là tiểu thư cành vàng lá ngọc, là bảo bối trong tay ba cô ấy.
“Phù… dọa chết chị rồi.” Thiên Di thở dài.
“Cậu ta đột ngột quay lại đeo theo chị là có ý gì vậy?” Tuệ Nghiên hỏi.
“Làm sao chị biết được? Chắc là đầu cậu ta bị đập vào đâu đó.”
Chuyến xe đến vùng cao nguyên được khởi hành từ sớm.
Ekip và nhân viên đã tới khách sạn từ ngày hôm trước để chuẩn bị cho việc chụp ảnh.
Biết rõ bản thân rất có thể bị kéo vào, Hải Niệm ra sức xin ở nhà.
Nhưng mong ước của cô ấy không được đáp ứng, bởi vì Dương Lâm cũng tham gia chuyến đi lần này.
“Tại sao anh đi thì tôi cũng phải đi chứ?”
“Cô cứ xem như ra mắt nhà ngoại bên chồng đi.”
“Xì…”
Biệt thự nhà họ Sở được xây dựng trên một khoảng đất rộng, xung quanh có nhiều cỏ và cây cối.
Bởi vì nơi này khá cao, đứng ở ban công có thể nhìn thấy thành phố phía bên dưới.
Trời hơi se lạnh, ông bà Sở đi ra đón cháu.
Họ đã có tuổi, bộ sưu tập lần này cũng không hoàn toàn do họ làm ra.
Ý tưởng là do họ lên, nhưng phần lớn các khâu thiết kế đều do nhân viên thực hiện, họ chỉ chỉnh sửa một số chi tiết.
“Ông ngoại, bà ngoại.” Tuệ Nghiên ôm hai ông bà.
“Sao hai người lại ra đây? Trời hơi lạnh, sẽ bị cảm đó.”
“Con bé ngốc này, phải ra đón cháu chứ!” Bà Sở ôm lấy cháu gái.
“Vào trong, vào trong đi.” Ông Sở giục.
Bởi vì đón cháu gái bảo bối tới chơi, ông bà đặc biệt chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, toàn là mấy món mà Tuệ Nghiên thích.
Hải Niệm bị kéo đến ngồi cùng bàn ăn, bà Sở vừa nhìn cô ấy, vừa tấm tắc khen: “Đẹp đôi thật! Khó trách thằng nhóc khó tính lại chấp nhận chờ lâu như vậy! Ông xem, trời sinh một đôi.”
“Ừ, tôi cũng không ngờ mình chờ được ngày nó lấy vợ.” Ông Sở gật gù.
Cô gái này gương mặt tinh xảo, thể hiện rõ ràng là người không dễ bắt nạt.
Đặc biệt là đôi mắt kia, có cái gì đó tạo nên cảm giác rất hợp với Dương Lâm.
“Ông bà nói gì thế ạ?” Tuệ Nghiên gắp thịt cho ông bà, nhìn theo ánh mắt của hai người rồi khẽ “À” một tiếng.
Còn bày đặt giấu giấu giếm giếm, tới hai ông bà lão còn nhìn ra được nữa kìa.
“Ngày mai chụp ảnh, các cháu ăn nhiều vào.” Bà Sở cũng gắp thức ăn cho từng người.
Cố Phiến Luân thấy cô chỉ ăn rau thì khẽ nhíu mày, gắp một ít thịt cho cô.
“Ăn vào.”
Bà Sở cũng ẩn ý nhìn qua Dương Lâm.
“Nhìn con trai nhà người ta, còn con, không biết gắp cho người bên cạnh à?”
“Cô ấy tự có tay.” Cậu thản nhiên đáp.
“Ý anh là em không có tay à?” Tuệ Nghiên ngẩng đầu.
Đã chiếm được lợi từ chỗ con người ta thì thôi đi, còn dám tính toán chi li à? EQ của anh hai cô ở mức âm sao?
“Không thì để tôi, tránh ra.” Thiên Di bĩu môi.
Tư vấn tình cảm tưởng hay thế nào, hóa ra cũng vơ phải một tên đầu gỗ.
À không, trường hợp này phải gọi là đầu đá luôn rồi.
“Không cần phiền phức như vậy.” Dương Lâm cau mày, gắp hai miếng thịt đặt vào bát Hải Niệm.
Cô ấy bĩu môi, thấp đầu lầm bầm: “Tôi ăn chừa cho anh chút mặt mũi.”
“Em cũng lo ăn đi, nhìn cái gì mà nhìn?” Cố Phiến Luân lại bỏ thêm vào bát cô một con tôm đã bóc vỏ.
Người duy nhất bị bỏ rơi từ đầu đến giờ có lẽ là Thiên Di.
Nhưng cũng không hẳn là bị bỏ rơi hoàn toàn.
Tuệ Nghiên và Hải Niệm vẫn gắp đồ ăn cho cô ấy.
Buổi chiều, ông bà Sở dẫn họ ra ngoài vườn, đồng thời chỉ chỗ ngày mai sẽ chụp ảnh.
Đó là một ngọn đồi thoải, cao khoảng mười lăm mét so với đường lộ bên dưới.
Xung quanh có lắp hệ thống hàng rào màu trắng, khi tựa vào hàng rào nhìn xuống có thể thấy con đường vắt ngang qua.
Gió lay mấy ngọn cỏ, cuốn bay cả cái nón Tuệ Nghiên đang đội trên đầu.
Nắng không quá gắt, trong không khí còn mang theo hơi lạnh.
Cạnh bên đồng cỏ còn có một dòng sông nhỏ, khi nước ngập cũng chỉ tới đầu gối Tuệ Nghiên.
Bên dưới lòng sông có rất nhiều đá cuội nhiều màu sắc.
“Đẹp quá!” Tuệ Nghiên kéo váy lên cao, lội xuống dưới lòng sông.
Cô vươn đôi tay nhỏ nhắn nghịch nước, lại tìm mấy hòn đá nhỏ nhắn xinh xinh.
Có vẻ là thấy Tuệ Nghiên chơi vui, hai cô gái còn lại cũng xoắn xuýt chạy xuống nước.
Từ ban đầu là tìm đá, tiếp theo là thi nhau xem ai tìm được nhiều đá đẹp hơn, cuối cùng là tạt nước nhau.
Trời về chiều, quả cầu lửa khổng lồ đang khuất dần.
Thành phố dưới kia bị một màu cam đỏ trải dài phủ lấy, hình ảnh đẹp đến vô hạn.
Tuệ Nghiên dựa vào hàng rào trắng, nhìn về thành phố dưới kia.
Cảnh đẹp người xinh, Phiến Luân lại lấy máy ra chụp.
So sánh với tấm ảnh anh chụp mười ba năm trước, Tuệ Nghiên đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...