Âu Dương gia có thể nói là lớn mạnh hơn cả Dương gia.
Nhưng các công ty của Âu Dương đều ở nước ngoài, không hoạt động trong nước nên chưa có xung đột gì.
Kiếp trước từ đầu tới cuối đều không có sự xuất hiện của Âu Dương Tuấn Triết.
Tuấn Triết là cậu chủ của Âu Dương, tương lai là người kế nghiệp.
Năm Nhã Tịnh ra nước ngoài trở thành học sinh lớp dưới của Tuấn Triết.
Rất nhanh sau đó, Nhã Tịnh được hắn ta chú ý, cách đây ba năm thì trở thành bạn gái của hắn ta.
Gia đình bên kia không phản đối, cũng không tỏ ý tiếp nhận, chỉ tỏ vẻ không quản.
Nhã Tịnh bây giờ là người không thể chọc sao? Trở về đoàn phim mà Tuệ Nghiên cứ mãi suy nghĩ về điều này.
Thụy Nhiễm gia nhập đoàn phim, dường như vẫn còn nhớ đến món nợ mấy năm trước nên liên tục công kích Tuệ Nghiên.
Nhã Tịnh vẫn giữ hình ảnh đơn thuần, mềm yếu, chỉ là thỉnh thoảng sẽ buông ra mấy câu châm ngòi.
Sau hai tháng, việc quay phim hoàn tất.
“Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ có một buổi tiệc nhỏ ăn mừng nhé.
Phía Dương tổng sẽ sắp xếp.” Đạo diễn Phùng cười vui vẻ.
Bộ phim này thật sự tốn khá nhiều công sức, đặc biệt là mấy phân cảnh đánh nhau và bay lượn.
Mấy kĩ xảo này phim thường không thiếu, chủ yếu là bởi nhân vật chính có thân phận “nhạy cảm”.
Phùng Duy cứ sợ lỡ có sơ sót gì xảy ra, đoàn phim sẽ xong đời.
Mọi người thu xếp ra về, Hải Niệm ngáp một hơi thật dài, giúp cô thu dọn mọi thứ.
Xong xuôi, hai người định bắt xe về biệt thự.
Bên kia đường có một chiếc xe đen bóng chờ sẵn, vừa nhìn Tuệ Nghiên liền biết là xe của ai.
Cô vui vẻ đi về bên đó, nhưng hình ảnh trước mắt làm bước chân hơi chùn lại.
Cố Phiến Luân vẫn còn mặc quân phục, đứng tựa người vào xe.
Đối diện anh, cách vài bước chân, Thụy Nhiễm e dè nói gì đó.
Hình ảnh này lọt vào mắt tạo ra khung cảnh khá ngọt ngào.
“Niệm, bắt taxi đi!” Tuệ Nghiên giận dỗi quay người đi theo hướng khác.
Anh cứ đứng đó nói chuyện với người đẹp của anh đi, cô cóc thèm quan tâm nhé.
“Ơ… chờ chút đã Tuệ Nghiên…” Hải Niệm vội đuổi theo, tâm tình rối rắm.
Rõ ràng cô ấy thấy Cố thiếu có làm gì đâu chứ, thậm chí còn chẳng đáp lại Thụy Nhiễm một tiếng.
Không lẽ cô ghen rồi? Ơ… nhưng cô ấy thấy Cố thiếu vô tội mà.
Con người khi yêu đúng là vô cùng khó hiểu.
Lúc Cố Phiến Luân nhìn qua thì hai cô gái đã lên taxi mất rồi.
Anh vội ngồi vào xe, thầm nghĩ hẳn do cô không thấy mình.
Thụy Nhiễm thấy anh quay đi thì giữ lại.
“Anh… Cố thiếu… em thật sự…”
Còn chưa để cô ta nói dứt lời, Phiến Luân đã hất cánh tay đang níu tay mình lại: “Tránh ra, tôi không quen biết cô, cũng chẳng có gì để nói với cô cả.
Nếu biết điều thì sau này đừng tìm tôi nữa, đừng để tôi phá lệ đánh con gái.”
Không biết Thụy Nhiễm tìm ở đâu ra thông tin của anh, thường xuyên tìm tới chỗ làm và nhà của anh làm phiền.
Quà và thư cô ta gửi tới anh không hề nhìn qua lần nào, dặn quản gia đưa cho ai cần thì lấy, đừng để nó xuất hiện trước mặt anh.
Mấy lần Thụy Nhiễm muốn gặp mặt đều bị anh tránh đi.
Hôm nay Phiến Luân tới phim trường chủ yếu là vì muốn đón Tuệ Nghiên, nào ngờ cô ta ra trước, nhìn thấy anh liền ôm mộng, xoắn xuýt với ảo tưởng của bản thân, tự mình biên đạo ra mấy lời sướt mướt.
Thụy Nhiễm nhìn chiếc xe vội vã chạy theo chiếc tãi, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Bên cạnh bỗng xuất hiện thêm hai người, Nhã Tịnh được Tuấn Triết che ô, khẽ cười: “Nếu đã ghét tới như vậy, sao không thử trừng trị cô ta một chút? Có cần tôi giúp không?”
Tuấn Triết vừa lái xe, vừa nhìn Nhã Tịnh bên cạnh mỉm cười vui vẻ.
“Em nhất định phải làm vậy sao? Anh thấy cô ta đâu có đụng tới em.”
“Anh đang thương cảm cô ta đấy à? Triết, anh động lòng với Tuệ Nghiên rồi?” Đôi mắt trong veo lập tức đượm buồn.
“Do gia đình cô ta mà em mới phải mồ côi mẹ, bởi vì bọn họ mà em mới phải ở trong trại mồ côi ba năm trời…”
“Anh không có ý đó…” Tuấn Triết thở dài.
“Thôi, em muốn sao cũng được, anh chiều ý em.”
Cố Phiến Luân đuổi theo phía sau, Tuệ Nghiên lại yêu cầu tài xế lái nhanh hơn, cắt đuôi anh càng tốt.
Bác tài nghĩ hai cô gái trẻ bị kẻ xấu bám đuôi, còn có ý tốt hỏi họ có muốn ghé đồn cảnh sát hay không.
Tuệ Nghiên lắc đầu, bảo rằng chỉ cần đưa cô về biệt thự là được.
Tới cổng biệt thự, chiếc taxi chưa kịp rời khỏi thì xe của Phiến Luân đã tới.
Anh bước vội xuống xe, nắm lấy cổ tay cô: “Em làm sao vậy?”
Cố Phiến Luân nhận ra cô thấy anh, nhưng vẫn cố tình bắt taxi.
Không lẽ Tuệ Nghiên giận anh? Nhưng anh đã làm gì đâu.
“Anh buông em ra” Tuệ Nghiên giằng tay ra, Phiến Luân càng giữ chặt.
Hải Niệm lấy lí do hai tay đều mang hành lí, đứng xem ở một bên không giúp đỡ gì.
“Em nói cho rõ ràng đã.”
“Anh đi mà đưa Thụy Nhiễm về ấy!” Tuệ Nghiên giằng tay ra, thành công thoát khỏi sự giam giữ của anh.
Nhưng cô vừa quay người lại đã bị Phiến Luân ôm lại.
“Anh không có gì với cô ta cả.
Cô ta chỉ đứng nói chuyện một mình thôi.”
“Em không quan tâm!”
“Nhưng anh quan tâm đó.” Bên cạnh bỗng có thêm một người, Dương Lâm bước xuống xe, theo sau còn có Dương Kha.
Hai người vừa có một cuộc họp hội đồng quản trị ở công ty, trên đường trở về thì nhìn thấy cảnh này.
Khỏi phải nói Dương Kha giận tới nhường nào.
“Cố thiếu, tôi nghĩ cậu cần nói chuyện với gia đình chúng tôi.” Dương Kha vỗ mạnh lên vai anh, đồng thời nhìn con gái.
Con gái lớn rồi, dám lén lút yêu đương qua mắt pa pa rồi! “Tuệ Nghiên, con lên phòng đi.
Pa pa sẽ nói chuyện với con sau.”
“Dạ…” Tuệ Nghiên cúi đầu, chột dạ đi lên phòng.
Thôi xong rồi, vốn còn muốn chờ thêm một thời gian nữa mới nói với pa pa, vậy mà bây giờ lại bị bắt tại trận.
Phen này cô khó thoát rồi.
Không, phải nói là Cố Phiến Luân khó thoát rồi!
Dương Lâm nhìn Hải Niệm, ý dò hỏi.
Hải Niệm huýt sáo, quay đầu đi chỗ khác.
Chuyện này không liên quan tới cô ấy, không liên quan tới cô ấy! Làm ơn, đừng nhìn nữa mà!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...