Tuệ Nghiên nhìn cô gái bên kia, trong lòng cười khẩy.
“Dương tiểu thư nhìn thanh cao như thế”, ý là muốn nói cô trong ngoài bất nhất đúng không? Miệng lưỡi cũng ghê gớm thật đấy.
Còn có, muốn dụ dỗ Lan Chi nhanh chóng đưa ra bằng chứng à?
Lan Chi bị bác sĩ lôi kéo sơ cứu vết thương ngay tại chỗ.
Nếu cô ta đã muốn giải quyết giữa chốn đông người thế này, cô cũng không ngại chơi với cô ta.
“Ngụy Lan Chi, cô có bằng chứng gì nói tôi hại cô?”
“Tôi… tôi chắc chắn chỉ có thể là cô.
Trợ lí của tôi nghe thấy rõ ràng.” Ngụy Lan Chi vội kéo tay cô trợ lí.
Cô trợ lí lúng túng, xong vẫn ậm ừ trả lời: “Phải… tôi… tôi nghe hắn nói là Dương tiểu thư sai hắn tới…”
Ngụy Lan Chi bị làm sao vậy? Mọi khi cô ta cao ngạo hống hách, bày trò luôn kín kẽ không một sơ sót.
Nhưng hình như hôm nay cô ta chẳng có chút chuẩn bị nào cả.
Không đúng, thời gian gần đây Lan Chi có gì đó rất lạ.
Dường như là lén lút, sợ hãi và thiếu tự tin.
Từ đó có thể suy ra, Ngụy thị thực sự đang gặp vấn đề, còn là một vấn đề lớn.
Cô nhìn người đàn ông đứng sau lưng mình, Hứa Minh Triệt đã bắt đầu ra tay rồi sao?
“Ngụy tiểu thư, trợ lí là người của cô, lời cô ấy nói không được tính đâu.” Vũ Hà Uy cau mày.
Cô gái này ở trong đoàn phim gây không ít trở ngại, mà mấy trò cô ta bày ra dù có vạch trần được cũng chẳng ai dám đắc tội.
“Tôi…”
“Tuệ Nghiên, chờ một chút nhé.” Hải Niệm đột nhiên xoay người bước đi.
Cô ấy có đoạn video trong tay, nhưng phải làm cho đoạn video này “thực tế” hơn một chút nữa.
“Tôi sẽ tìm cảnh sát khu vực xin xem lại camera, chắc rằng sẽ có chút manh mối thôi.”
“Khoan đã! Nếu không có thì sao?” Cô trợ lí kêu lên.
“Ồ, vậy phải hỏi Ngụy tiểu thư đến mấy nơi đó để làm gì rồi.” Trong thành phố đầy đủ tiện nghi thế này, hầu như bất kì đoạn đường và tòa nhà nào cũng có gắn camera.
Nếu Ngụy Lan Chi không xuất hiện trong camera, tức là cô ta lui tới một xó xỉnh ít người nào đó.
Mà một thiên kim tiểu thư đến mấy nói đó làm gì?
Ngụy Lan Chi cắn răng, kéo kéo áo cô trợ lí.
Cô ta gật đầu, hai người vệ sĩ cũng bước đi về một hướng khác.
Có vẻ như họ muốn ngăn Hải Niệm lại.
Cô ta đang làm việc gì đó mờ ám, Tuệ Nghiên chắc chắn như thế.
Hải Niệm trở lại nhưng không thấy hai tên vệ sĩ kia đâu.
Trên tay cô ấy là một cái USB.
“Thật may quá, có một camera gắn ở kho hàng có lưu lại chút hình ảnh.
Mọi người cùng xem chứ?”
Ngụy Lan Chi run lên bần bật, bấu víu lấy người trợ lí.
Tuệ Nghiên vô cùng thắc mắc, phong thái đại tiểu thư kiêu ngạo của cô ta đi đâu rồi?
Đoạn video được mở lên, đó là ở một con hẻm vắng ở cách phim trường vài ba ngã rẽ.
Ngụy Lan Chi đi về phía một người đàn ông đội nón che kín mặt đang hút thuốc.
Không gian trầm lắng trong phút chốc, ai cũng hít sâu chờ đợi đoạn tiếp theo.
Ngụy Lan Chi trong video quay đầu nhìn mấy phía, sau đó mới run rẩy tháo vòng tay và nhẫn đưa cho hắn ta.
Mọi người trố mắt nhìn hình ảnh này.
Chỉ thấy tên kia cầm lên xem xét một chút, bỗng nhiên vung tay tát thật mạnh vào mặt Lan Chi làm cô ta ngã sõng soài ra đất, kèm theo đó là âm thanh chói tai: “Con khốn! Mày dám đưa đồ giả cho ông à?”
“Tôi… đồ giả gì chứ? Ông nghĩ tôi là ai mà dùng đồ giả?”
“Hahaa… mày là ai à? Mày nghĩ mày giấu tốt lắm sao? Người ngoài chưa biết chứ tao biết rồi nhé, Ngụy thị đang đứng bên bờ vực phá sản chứ gì? Cũng đúng thôi, bị hai tập đoàn lớn chèn ép thì sao mà đi lên được?”
Tất cả đồng loạt nhìn về phía Lan Chi như chờ cô ta xác nhận.
Lan Chi cuối thấp đầu, đã chẳng thể nào đứng vững nữa.
Tuệ Nghiên an tĩnh ở một bên xem kịch, hai tập đoàn lớn được nhắc tới chắc là có phần của Dương thị.
Phần còn lại… Hứa thị?
“Im mồm, cái gì mà phá sản chứ? Cha tao chỉ gặp chút khó khăn mà thôi.
A, vì trước đây cha tao thu mua công ty mày cho nên mày sinh hận chứ gì?” Lan Chi hét lên, ôm một bên má đã sưng đỏ.
“Mẹ nó, con chó!” Hắn lại tát thêm một bên nữa, sau đó lôi trong túi ra một con dao.
“Cũng do mày ngu quá, đắc tội với người ta.
Người ta trả cho tao một món hời để hủy đi cái dung nhan của mày đấy!”
Sau khi vẽ hoa lên mặt Lan Chi, tên đó mới hả hê rời đi, còn không quên giật lấy cái điện thoại trong tay cô ta.
Căn phòng lại chìm vào trầm mặc, xung quanh đã có mấy lời xì xào bàn tán.
Tuệ Nghiên không quan tâm lắm đến video, người đứng sau cô cũng có thể đoán ra được là ai.
Nhưng tại sao Lan Chi lại phải đưa trang sức cho hắn ta?
“A! Buông tôi ra!” Bên ngoài có tiếng gào thét, cánh cửa bị hai người đàn ông áo đen mở tung ra, lôi theo một gã nhếch nhác.
Vũ Hà Uy liền kéo tay cô tránh xa đám người đó.
“Hừ… chúng mày…” Gã thều thào lên tiếng, hẳn nhiên là đã bị đánh một trận trước khi lôi tới đây.
“Thành thật nói, anh và Ngụy tiểu thư có quan hệ gì?” Hứa Minh Triệt liếc nhìn gã ta, bộ dáng cao cao tại thượng như muốn giết người làm gã co rúm lại, run run chỉ về phía Lan Chi đã sợ tới thất thần.
“Cô ta… tôi bắt gặp cô ta… vào khách sạn với người khác nên tống tiền…”
“Ồ!”
Ngụy Lan Chi, sau hôm nay hình tượng của cô chính thức sụp đổ rồi.
“Ông có nói dối không đó? Ngụy tiểu thư là cành vàng lá ngọc, làm gì có chuyện Ngụy tổng bán con gái.” Nhã Tịnh đứng nép ở cửa, giọng mềm mại bảo vệ Lan Chi.
“Phương tiểu thư, có rất nhiều lí do để cô ấy tới khách sạn với người khác, sao cô lại nghĩ ngay tới việc bán con gái?” Vân Kiều đột ngột hỏi, không khí càng thêm quỷ dị.
“A… tôi…”
“Hahaa… còn vì sao nữa, Ngụy thị đang xuống dốc tồi tệ đấy.
Cha cô ta thực sự đã bán cô ta cho mấy lão chủ tịch, còn có tổ biên kịch nữa.” Gã gào lên, mặc kệ hai người vệ sĩ ra sức ấn xuống.
“Đừng có ăn nói bậy bạ.
Cẩn thận cha tôi cắt cái lưỡi của anh.” Ngụy Lan Chi cố gắng dọa nạt.
“Cha cô còn chưa lo xong nữa kìa.” Bên ngoài có thêm một người, là Dương Lâm, cậu tới cùng hai người cảnh sát.
“Hẳn Ngụy tiểu thư chưa xem điện thoại nên không biết.
Từ sáng sớm hôm nay, Ngụy thị đã chính thức không còn nữa.
Ngụy tổng bị bắt vì tội trốn thuế, sử dụng lao động trẻ em, giam giữ người trái pháp luật.
Ngụy Lan Chi cô bị bắt vì tội đồng lõa, nhiều lần vu cáo hãm hại người khác.”
Hai người cảnh sát bước lên, còng tay Lan Chi lại.
“Ngụy Lan Chi, chúng tôi đã nhận được đầy đủ bằng chứng và đơn tố cáo, mời cô về đồn hợp tác điều tra.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...