Hứa Minh Triệt trầm ngâm nhìn cô gái đang diễn bên kia, lòng nặng nề tâm trạng.
Dù gì kiếp trước cũng yêu cô ta đến chết đi sống lại, kiếp này sao có thể nói bỏ là bỏ.
Hắn trọng sinh không chỉ mang theo kí ức mà còn mang theo một phần tình cảm.
Nhưng thứ tình cảm kia lại xung khắc với tình cảm hiện tại của hắn.
Hắn của kiếp trước yêu Nhã Tịnh, nhưng kiếp này bạch nguyệt quang lại là Tuệ Nghiên, hơn ai hết hắn hiểu rõ hai người là kẻ thù của nhau.
Hắn đang phải đứng giữa ngã rẽ của lựa chọn.
Có vẻ như, tình cảm của hắn được bắt nguồn từ bữa tiệc đó.
Trong lúc cuộc đời hắn tăm tối, chỉ cần là người có thể vươn tay kéo hắn khỏi sự tuyệt vọng thì đều sẽ chiếm được trái tim của hắn.
Nực cười thật, chính hắn còn không hiểu được bản thân mình.
“Cắt!” Đạo diễn hô lên.
“Làm tốt lắm, mọi người nghỉ trưa đi, chiều chúng ta lại tiếp tục.”
Nhã Tịnh vui vẻ đi về phía Tuấn Triết, trên môi nở một nụ cười tươi rói.
Cậu ta cũng phối hợp vươn tay xoa đầu cô ấy, đưa ra một chai nước đã mở sẵn nắp.
“Làm tốt lắm.
Đã đói chưa? Anh đưa em đi ăn.”
“Em muốn ăn mì ý.”
“Được, thay đồ trước đã.”
Trước đây, hắn mới là người đứng ở chỗ của Tuấn Triết.
Đón Nhã Tịnh tan làm, chăm sóc cưng chiều cô ta, giúp cô ta giành giật tài nguyên, bao che cho mọi hành động của cô ta.
Trong lòng trống rỗng hụt hẫng, hắn không biết nên làm thế nào mới phải.
Hai thứ tình cảm đan xen nhau trói chặt lấy hắn, khiến hắn mịt mờ không tìm được lối ra.
Ở bên kia, Vũ Hà Uy chủ động mời cô đi ăn.
Tuệ Nghiên cũng không tiện từ chối.
“Anh Vũ này, chúng ta từng quen nhau sao?” Tuệ Nghiên hỏi.
Cô có cảm giác từ khi trọng sinh trở lại, hầu hết những nhân vật quan trọng cô đều đã gặp qua, hơn nữa là gặp qua nhưng cô không để ý tới, không nhớ hoặc không nhận ra.
Haizzz, cô có tuổi rồi, đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa.
“Đúng vậy, đã từng gặp.” Vũ Hà Uy hào hứng ra mặt.
Mặc dù cậu biết rõ là cô sẽ chẳng nhận ra cậu, nhưng có thể cô nhớ Hạ Đông Quân thì sao? Chỉ cần một ít như thế thôi là đủ rồi.
Vũ Hà Uy biết mình không có tình cảm đặc biệt gì với Tuệ Nghiên, đơn giản chỉ là một chút cảm giác muốn gặp lại người cũ.
Hôm ấy giữa công viên đông nghịt người chỉ có mỗi cô để ý tới cậu, giúp đỡ đưa cậu tới phòng bảo vệ.
Vũ Hà Uy thật lòng xem trọng cô, như một người bạn.
Tuổi thơ có nhiều biến cố đã dạy cho Hà Uy nhiều điều, đặc biệt là về tình cảm nam nữ.
Hạ tổng và mẹ cậu là một ví dụ điển hình.
Hai người họ lúc mới yêu có bao nhiêu cuồng nhiệt say đắm, khiến người người ngưỡng mộ.
Nhưng nào có kéo dài được lâu, Hạ tổng quen thói trăng hoa, lâu dần cũng sinh lòng chán nản với người trong nhà.
Bên ngoài có biết bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ hấp dẫn, Hạ tổng không cưỡng lại được.
Mẹ cậu là một người nổi tiếng, phần vì danh dự, phần vì cái tôi nên cũng chẳng chịu thua.
Ông ăn chả thì bà ăn nem, người phụ nữ ấy ra ngoài quen được người khác.
Đó là cha hắn, Vũ tổng.
Họ không hẳn là yêu nhau, Vũ tổng cần tình nhân, mẹ cậu cần người để trả đũa Vũ tổng, kết quả sinh ra cậu.
Ban đầu, Hạ Đông Quân là đứa con trai duy nhất trong nhà, là thái tử gia rất được thương yêu.
Cậu có đầy đủ tình thương của cha và mẹ, là một đứa trẻ hạnh phúc.
Nhưng qua một thời gian, Hạ tổng bắt đầu nghi ngờ và lén đi giám định ADN.
Kết quả không quá bất ngờ, Hạ Đông Quân không mang huyết thống nhà họ Hạ.
Sau khi hai người ly hôn, mẹ mang cậu đến nhà họ Vũ.
Vũ tổng không phải là người thích ràng buộc bởi sợi dây vô hình gọi là hôn nhân, song vì gia đình hối thúc, cộng thêm cậu con trai là cậu nên hai người họ kết hôn.
Ngoài mặt là vậy, thực chất bên trong cuộc sống của hai người vô cùng hỗn loạn, bên ngoài có không ít ong bướm, khi về nhà chỉ xem nhau là bạn.
Có lẽ bởi vì thời gian quá dài, trong đầu Vũ Hà Uy hình thành một suy nghĩ, tình bạn mới là trường tồn còn tình yêu chỉ là giây phút thoáng qua.
Cậu không muốn yêu ai cả, một mặt khác còn vì sợ bản thân di truyền bản tính lăng nhăng đa tình của cha mẹ làm khổ người khác.
Bên người cậu có rất nhiều phụ nữ, nhưng người như Tuệ Nghiên, tốt nhất đừng nên dính dáng tới tình sử của cậu.
Cô hãy cứ là cô thôi, cậu chỉ muốn xem cô là bạn.
“Ừm… ý anh là lần ở trường đại học nhỉ?” Tuệ Nghiên lại nhớ tới Lưu Mộng.
Bộ phim hụt kia của cô còn chưa quay được phân nửa đã phải hủy vì nhân vật chính lộ hàng loạt scandal và clip nóng, chủ đầu tư rút vốn, đoàn phim tan rã.
Tuệ Nghiên không nói, nhưng cô biết pa pa là người đứng sau.
“Không phải, trước đó nữa cơ.” Vũ Hà Uy cười, đang định nói tiếp thì phía sau có giọng nói, nghe như khá trẻ.
“Dương… Dương tiểu thư… em có thể đi cùng chị không?”Một cô gái có mái tóc ngắn ngang vai, rụt rè nhìn Tuệ Nghiên.
Cô ngây ngẩn hồi lâu, cô ấy trông khá giống Thiên Di, đặc biệt là mái tóc.
Điều này làm Tuệ Nghiên vô thức sinh ra một loại thiện cảm.
“Ừm, em tên gì?”
“Em là Vân Kiều, em… em hâm mộ chị đã lâu…”
“Cô ấy là một diễn viên mới xuất đạo gần đây, khá có thực lực.
Trong [Yêu Hồ Lệ] diễn vai nha hoàn của công chúa, nhưng vì không thích nàng nên quay mặt bắt tay với nữ chính.” Hải Niệm thì thầm, cô ấy đã giành luôn chỗ của trợ lí rồi.
“Ừm, hiểu rồi.” Nếu đã diễn vai nha hoàn của công chúa, vậy nên thân thiện với Nhã Tịnh mới phải chứ? Đừng nói là nhìn cô dễ gần, ai cũng có thể thấy rõ ràng là Nhã Tịnh thân thiện hơn cô.
Có mục đích, cô gái này tiếp cận cô với một mục đích nào đó.
“Được thôi, chúng ta đi.” Cô lại muốn xem thử cô gái này có thể giở trò gì.
Tai mắt của pa pa nhiều như vậy, một cô gái nhỏ còn muốn gây khó dễ cho cô sao?
Ở gần nơi đoàn phim đóng máy có không ít quán ăn, Tuệ Nghiên vừa bước ra ngoài đã bị một người ngăn lại.
“Tuệ Nghiên.” Giọng điệu của đối phương rất gấp gáp, vừa thấy cô là đã nhào đến.
Khi nhìn thấy cô gái tóc ngắn đứng lấp ló phía sau thì ra vẻ mừng rỡ, còn muốn lao vào ôm lấy.
“Dừng lại, Chấn Kiệt, cậu đang làm gì vậy?” Bàn tay Tuệ Nghiên ngăn cậu lại trước khi cậu kịp chạm tay vào Vân Kiều.
Dường như cũng đã nhận ra mình lầm người, cậu buông thõng tay.
“Xin lỗi…”
“Cậu đến đây làm gì?” Tuệ Nghiên hỏi vặn lại.
Sau lần trước vẫn muốn tìm cô hay sao?
“Thiên Di… cô ấy có ở chỗ em không?” Tuệ Nghiên kinh ngạc nhìn cậu.
Mới hai tuần mà cậu gầy hẳn đi, có vẻ bơ phờ sắp gục ngã.
Dường như đây không phải là đùa giỡn, sâu trong đôi mắt có hi vọng rồi thất vọng.
Chấn Kiệt thực sự lo cho Thiên Di?
Hải Niệm nhếch môi cười khinh bỉ, vừa lắm! Nhưng họ không dễ dàng tha thứ cho cậu ta vậy đâu.
Con gái nhà người ta theo đuổi cậu mấy năm trời toàn bị ghẻ lạnh rồi hất hủi, mới có hai tuần thì ăn nhằm gì?
“Không có.”
“Cô ấy đang ở đâu vậy? Nói cho tôi biết được không?” Chấn Kiệt giữ hai bên tay cô, hỏi.
Hải Niệm lập tức đẩy người ra, thay Tuệ Nghiên trả lời: “Chúng tôi đã nói là không cho hai người gặp nhau nữa, cậu hỏi cũng vô dụng.
Tuệ Nghiên, đi thôi.”
Hải Niệm sợ nán lại thêm nữa thì Tuệ Nghiên sẽ mềm lòng, nên trực tiếp kéo cô đi.
Tuệ Nghiên có quay lại vài lần, thấy cậu đứng thất thần tại chỗ.
Chấn Kiệt, hối hận đã muộn rồi! Dù chúng tôi có chỉ cho cậu nơi Thiên Di ở, chưa chắc gì cô ấy sẽ chấp nhận cậu đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...