Yêu Em Trọn Kiếp Này FULL


Trăng thanh gió mát, đôi nam nữ ngồi cạnh nhau bên cạnh vườn trúc.

Ánh đèn mờ hắt lên thân ảnh của cô gái nhỏ, đôi chân dài khẽ nghịch dòng nước se lạnh dưới chân.
Tuệ Nghiên và anh đang ngồi ở hồ nước, cô đưa chân xuống dưới hồ nghịch ngợm, anh ở một bên nhìn cô.

Vườn trúc lúc này cũng không đáng sợ như cô nghĩ.
“Nghiên Nghiên.” Anh gọi.
“Dạ?”
“Em… đã có người trong lòng chưa?”
“A… chuyện đó… em cũng không rõ nữa.” Cô ngửa mặt lên nhìn ánh trăng, đôi mắt chất chứa ưu tư.

“Em nghĩ là có, nhưng không biết liệu có phải là thật sự yêu hay không.

Người ấy đối với em vô cùng quan trọng, nhưng em sợ trong lòng người ấy em không phải là người thương.

Nhỡ đâu, em và người ấy chẳng thể có kết quả thì sao?”
“Em không thử thì sao biết được?” Anh nhìn cô, người trong lòng mà cô nói không chừng chính là Hứa Minh Triệt – người mà kiếp trước cô điên cuồng yêu.

Giờ thì anh có thể đảm bảo gần 100% rằng cô cũng trọng sinh.

Không chỉ cô mà ngay cả Dương Lâm và Dương Kha cũng vậy.

Có lẽ ông trời đang sắp xếp để những người mang nợ với cô phải bù đắp lại tất cả.

“Hì hì, em vẫn còn nhỏ mà.

Vậy còn anh thì sao? Vẫn chưa định quen bạn gái sao?”
Đôi mắt lấp lánh mang theo ý cười cùng chờ mong quay lại nhìn anh.

Sóng mắt như chứa cả biển sao, cuốn anh hãm sâu vào trong ấy.
“Anh đang chờ cô ấy lớn.”
Không khí như cứng đơ lại, Tuệ Nghiên nhận ra gì đó liền luống cuống cúi thấp đầu.

Sau đó cô đứng dậy, bước chân hơi vội chạy về phòng.

“Cũng… cũng muộn rồi… em… em về phòng đây… anh ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.” Anh cười nhẹ, sau đó đứng dậy đi theo cô.

Khi hai bóng người đã khuất, từ trong rừng trúc lại có thêm hai người xuất hiện.
“Cậu không định phá đám à?” Ngọc Hân hỏi.
“Tại sao phải phá chứ?” Dương Khanh chỉnh lại cổ áo hơi lệch của mình.
“Nhưng anh hai cậu đã dặn thế mà.”
“Mặc kệ anh ấy.

Con người không có tình yêu như anh ấy thì làm sao hiểu được chứ.

Em gái cũng lớn rồi, cũng nên tìm người tốt để lo chuyện mai sau.

Anh Luân cùng em ấy lớn lên từ nhỏ, tất cả mọi thứ đều nhường nhịn, chiều chuộng em ấy, có cái gì không tốt đâu.”
“Ừ, cũng đúng.

Cố thiếu vừa đẹp lại còn là con nhà có địa vị, tính tình cũng mạnh mẽ, hơn hết là rất yêu Tuệ Nghiên.”
“Em đang khen người con trai khác trước mặt anh sao?” Dương Khanh đột ngột đổi cách xưng hô, gương mặt đào hoa hơi đanh lại, giữ tay cô gái bên cạnh, cất giọng tà tứ: “Anh không tốt à?”
Cậu kề sát mặt Ngọc Hân, ý muốn hôn lên.

Tức thời, một lực khá mạnh hất tay cậu ra, Ngọc Hân đỏ mặt bỏ đi: “Đừng có mà giở trò lưu manh.

Cẩn thận tôi thiến cậu.”
“Như vậy người chịu thiệt là em đó, Dương nhị thiếu phu nhân”
“Im đi!”
-------------------------------------------------
Tại một căn phòng khác, Đường Dịch và Ngô Tuấn nằm chơi game.

Đường Dịch gối đầu trên đùi Ngô Tuấn, vừa đánh vừa lẩm bẩm.
“Chị dâu tôi có thai rồi, là một bé trai.


Chị gái tôi cũng sắp đính hôn.”
“Ừ.”
“Haizzz… không biết bao giờ mới tới lượt tôi nữa.”
“Do cậu quá kén chọn.”
“Nhưng biết làm sao đây? Hình như tôi không còn hứng thú với con gái nữa rồi.”
Đường Dịch buông điện thoại, liếc mắt nhìn Ngô Tuấn.

Cậu ta cũng ngẩn người ra nhìn cậu.

Bốn mắt chạm nhau, Đường Dịch nuốt nước bọt một cái rồi lại chơi game tiếp.
-------------------------------------------------
“Dạ cậu chủ, tôi biết rồi.” Hải Niệm vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm.

Điện thoại reo lên liên tục, cô dám chắc là cậu chủ gọi tới.

Từ sáng đến giờ cậu chủ gọi ít nhất năm cuộc điện thoại chỉ để nhắc nhở Hải Niệm canh chừng Tuệ Nghiên và Phiến Luân.
“Sao Tuệ Nghiên không nghe máy của tôi?” Dương Lâm hỏi.
“Chắc tiểu thư để điện thoại ở trên lầu nên không nghe thấy.” Hải Niệm muốn sấy tóc, nhưng tiếng máy sấy sẽ làm ồn.
“Con bé đâu?”
“Tiểu thư đang ở ngoài với Cố tiểu thư.” Hải Niệm nói dối không chớp mắt.

Ừ thì cũng họ Cố, nhưng là Cố Phiến Luân.

Thiên Di tiểu thư cứ nhốt mình trong phòng suốt, làm gì chịu ra ngoài đâu.
“Ừ…” Dương Lâm ậm ừ nhưng vẫn không chịu ngắt máy.

Hải Niệm hơi chột dạ, lại nhìn đồng hồ trên bàn, có lòng tốt nên nhắc nhẹ: “Đã muộn rồi, sao cậu chủ chưa ngủ?”
“Tôi còn xử lí một ít việc.”
“À… anh nên ngủ sớm đi.” Nếu không sẽ chết sớm đó, đẹp trai như vậy mà chết sớm thì uổng lắm.

“Tôi có việc này muốn hỏi cô.”
“Anh hỏi đi.”
“Cô từng là đại tiểu thư nhà họ Lâm?”
“Ừ.” Hải Niệm rất tự nhiên nhắc lại quá khứ.

Cô ngồi trên giường, tay xoa xoa lớp đệm bông.

“Mẹ tôi từng cùng ông ta đi lên, nhưng sau đó khi đã có được danh tiếng thì ông ta ngoại tình.

Mẹ tôi chịu không nổi đả kích nên đã muốn ly hôn nhưng ông ta không cho phép, còn muốn lấy tôi ra đe dọa mẹ.

Cho đến lúc ông ta thản nhiên dắt tiểu tam và con rơi ngoài đường về, lại còn qua lại với mấy diễn viên, một trong số đó còn là bạn của mẹ tôi nên mẹ tôi tự sát.

Lâm phu nhân hiện tại chính là tiểu tam đó.”
“Tôi là vật ngáng đường cho mấy đứa con của bà ta, cho nên bà ta tìm cách đuổi tôi ra khỏi nhà.

Người đàn ông kia thấy tôi không có giá trị lợi dụng nên cũng vứt đi.”
Dương Lâm trầm ngâm lắng nghe, sau đó cất giọng hỏi: “Cô có muốn báo thù không?”
Hải Niệm nhướng mày, Dương Lâm có thể nghe thấy người bên kia khẽ cười.

“Muốn, nhưng lấy tư cách gì đây?”
“Dương đại thiếu phu nhân, đã đủ tư cách chưa?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận