Ngụy Lan Chi bối rối một lúc, không biết nên đáp lời thế nào.
Tuệ Nghiên nhân lúc ấy lách người đi qua chỗ khác.
Cô còn phải chào khách, không rãnh mà đôi co với cô ta.
Ánh đèn bên trong hội trường vẫn sáng trưng, bên trong có tiếng nói cười rộn rã.
Lần này cô là nhân vật chính, không thể trốn ra bên ngoài được.
Tuệ Nghiên cứ vậy đứng chịu trận.
“Chào em.” Ngọc Hân đi cùng hai anh bạn.
Hai người có kết bạn với nhau, nhắn tin đôi ba câu cũng thấy rất hợp.
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Em cảm ơn.” Ba phần quà xinh xắn được nhân viên phục vụ mang đi, Tuệ Nghiên tinh nghịch nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Ngọc Hân.
“Chị mang nhẫn cặp với anh trai em đúng không?”
Từ hôm qua cô đã để ý thấy trên tay Dương Khanh có thêm một chiếc nhẫn.
Là loại nhẫn bạch kim bên trong có khắc chữ, anh đeo nó ở ngón giữa tay trái.
Hôm nay trên tay Ngọc Hân cũng có một chiếc tương tự.
“Khụ, cái này cả nhóm đều có.” Ngọc Hân ra hiệu, hai người đằng sau đồng loạt giơ tay lên.
Nhưng Tuệ Nghiên tinh ý nhận ra hai chiếc kia có chút khác biệt với hai người này.
“Anh trai em tặng sao?”
“Đúng vậy.” Ngọc Hân đương nhiên cũng nhận ra sự khác biệt, nhắc tới gương mặt lại càng thêm ửng đỏ.
“Chị đi tìm anh em đi, anh ấy chắc đang ở trong kia.
Nếu không nhanh lên sẽ có thêm mấy cô gái lại gần anh ấy đó.” Loại tiệc này đương nhiên không thể thiếu mấy vị tiểu thư thế gia.
Mà cả hai anh em nhà họ Dương đều chưa có hôn thê, chẳng khác nào một miếng mồi ngon béo bở.
Nghe cô nhắc, vẻ mặt Ngọc Hân liền nghiêm túc lại, sau đó rẽ đám đông đi vào trong, bước chân vô cùng vội vàng.
Hai người đứng sau chỉ biết cười trừ.
“Hai anh cứ tự nhiên.” Cả hai người này đều chưa có bạn gái, nếu là bình thường cô sẽ giới thiệu cho họ vài người, nhưng lần này cô chỉ im lặng mỉm cười.
Cái gì cũng có lí do của nó, cô biết hai người này có quan hệ mập mờ.
Đúng vậy, Ngô Tuấn thích Đường Dịch, đây là chuyện bí mật giữa hai người bọn họ.
Cô không biết kết cục của hai người như thế nào, nhưng thật sự mong hai người có thể hạnh phúc.
Ba người vừa đi khỏi, không lâu sau có thêm một nhóm người đi vào.
“Tuệ Nghiên, sinh nhật vui vẻ.” Người chú của cô hòa ái đi lên.
“Cảm ơn chú, mời chú vào trong, ông bà và pa pa đang ở trong đó.” Ông bà đã lớn tuổi rồi, không còn minh mẫn như lúc xưa.
Điều duy nhất không thay đổi có lẽ là tình thương cho các cháu.
Ông bà ngoại đã hơi yếu, xuất hiện vài căn bệnh tuổi già nhưng vẫn thu xếp để về đây dự sinh nhật cô.
“Ừm.” Chú đi vào trước cùng với Dương Quân, nhưng còn hai mẹ con kia cứ đứng mãi chả chịu đi.
Dương Tâm hai mươi ba tuổi, cũng nên có bạn trai rồi mới phải.
Nhà chú Dương không phải khó khăn gì, chú ấy cũng giữ một chức giám đốc trong công ty, không phải là hữu danh vô thực.
Với thân phận của Dương Tâm, tìm một người tốt môn đăng hộ đối cũng không khó, vậy mà Trịnh Lục Vân cứ kì kèo mãi.
“Thím có chuyện gì sao?”
“Tuệ Nghiên à… thực ra thím có chuyện này muốn nhờ con…” Trịnh Lục Vân làm ra vẻ áy náy.
“Vâng, thím nói đi.”
“Dương Tâm con gái thím đến nay cũng hai mươi ba tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được một vị hôn phu phù hợp.
Tiệc hôm nay có nhiều người như vậy, con xem có thể giúp thím một chút không…?”
Tuệ Nghiên nhướng mày, đáp lại: “Chuyện hôn sự này thím nên nhờ người lớn chứ.
Cháu cũng chỉ mới mười tám thôi.”
“À không không, thím chỉ muốn nhờ cháu dắt nó đi một vòng nhìn xem có ai ưng ý không thôi.” Trịnh Lục Vân cười hiền, nắm lấy tay cô khẩn cầu.
Chân mày Tuệ Nghiên nhăn lại, không giấu nổi khó chịu.
Đây là để cho Dương Tâm chọn lựa sao? Từ khi nào mà cô ta lại có đặc cách lớn như vậy? Bữa tiệc này tùy ý chọn một người cũng đều không tầm thường, vậy mà lại cho Dương Tâm chọn chồng như mua cá ngoài chợ, đúng là nực cười.
Trịnh Lục Vân biết điều đó, cho nên mới muốn Tuệ Nghiên dắt Dương Tâm đi.
Thân phận Tuệ Nghiên cao quý, nếu đi cùng nhau người ngoài sẽ cho rằng hai chị em rất thân thiết, cũng sẽ coi trọng họ hơn.
Nếu Dương Tâm may mắn được nhà giàu nào để ý, vậy hai mẹ con họ một bước lên tiên.
Nói không chừng còn ngon hơn Tuệ Nghiên sau này.
“Chị Nghiên…” Dương Tâm gọi.
Theo vai vế thì cô ta phải gọi cô là chị, mặc dù tiếng chị này làm ai cũng cảm thấy khó chịu.
Dương Tâm lớn lên không tệ, gương mặt có nét sắc sảo, nhìn cũng rất vừa mắt.
Ngoại trừ đôi mắt cáo nhìn có vẻ hơi tâm cơ.
Tuệ Nghiên cụp mắt, cô biết mình không thể từ chối được.
Thôi thì cô cứ dẫn người đi, còn nhìn trúng ai, giải quyết thế nào là chuyện của bọn họ.
“Vâng, cháu sẽ dẫn đi một vòng.
Nhưng nhìn trúng ai, hôn sự có được chấp nhận hay không thì không liên quan đến cháu.”
“Cảm ơn cháu nhiều lắm.” Hai mắt Trịnh Lục Vân sáng rỡ, sau đó không nói hai lời liền đi ra chỗ khác.
Tuệ Nghiên nhìn Dương Tâm.
Cô ta mặc một bộ váy bó sát trễ vai màu lục.
Lúc nhỏ Dương Tâm hay được đưa đến chơi cùng cô, nhưng mấy lần Tuệ Nghiên tỏ thái độ không thích, về sau viện cớ không cho người tới nữa.
Cô không ghét bỏ gì Dương Tâm, nhưng mỗi lần cô ta tới nhà liền xem như đó là nhà của cô ta.
Nói là chơi với cô, thực chất là chiếm đồ của cô chơi một mình, còn thường xuyên “ăn cắp vặt” mấy món.
Mấy thứ đó với Tuệ Nghiên không là gì, nhưng tính tình này thật sự không tốt.
Hơn nữa, có lần cô thấy cô ta lục lọi đồ trang sức của Sở Y.
Khỏi phải nói cũng biết ai bày mưu rồi.
“Đi thôi.” Tuệ Nghiên đổi ly nước trên tay thành ly rượu trái cây, đưa cho Dương Tâm một ly, sau đó dẫn cô ấy đi về bàn của mấy vị thiếu gia.
Miệng nói là mời rượu, lại còn phải giới thiệu một cô em họ.
Mấy vị thiếu gia nhìn họ cười, vui vẻ gọi một tiếng Dương tiểu thư.
Nhưng Dương Tâm thừa biết, ánh mắt họ từ đầu tới cuối đều chỉ dành cho Tuệ Nghiên.
Cô ta lại ghen tị nhìn người “chị họ” của mình.
Nước da trắng nõn dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ, Tuệ Nghiên cười một cái làm ai cũng xiêu lòng.
Đi cùng với cô, cô ta khác nào một ánh sao mờ đứng cạnh mặt trăng sáng, một chút hào quang cũng không có.
Dương Tuệ Nghiên! Bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn đáng ghét như vậy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...