“Quà của em, sinh nhật vui vẻ.” Bởi vì đang có mặt hai vị phụ huynh ở đây, Phiến Luân cũng không dám làm ra hành động gì quá mức thân mật.
Tặng quà rồi lại âu yếm nhìn cô, một chút ánh mắt cũng không nhìn qua bên này.
Thụy Nhiễm nhìn đến si mê, ý định rời đi cũng ném hẳn ra sau đầu.
Cô ấy mỉm cười, bước lên chào hỏi.
“Chào anh, em là Thụy Nhiễm.”
Mùi nước hoa xộc vào cánh mũi làm Phiến Luân nhíu mày.
Bình thường xung quanh không có nhiều con gái, Thiên Di với Tuệ Nghiên cũng ít khi dùng nước hoa.
Nếu có dùng thì cũng là loại có mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu, nào có phải mùi hoa hồng gay mũi này.
Mùi hương tuy không quá nồng nhưng cũng khiến anh khó chịu, lùi ra sau một bước giữ khoảng cách.
Hành động này đã trực tiếp đem mặt mũi của Thụy Nhiễm quăng cho chó ăn, nụ cười trên miệng cô ấy méo xệch.
“Chào cô.” Một câu giới thiệu tên cũng không có, chỉ đơn giản là chào hỏi lịch sự cho có lệ.
Thụy Nhiễm cũng khá biết điều liền nhanh chóng rời đi, vừa đi vừa liếc mắt nhìn lại mấy cái.
Người con trai này cũng quá mức xuất sắc, cô ấy muốn có được.
Thụy Nhiễm lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh góc nghiêng của anh, sau đó nhờ người tìm danh tính.
Tuệ Nghiên nhìn hộp quà trong tay phỏng đoán.
Thực ra khiếu thẩm mĩ của anh không tốt, quà mọi năm cũng không phải quá mức bất ngờ khiến người ta kinh ngạc, nhưng những thứ đó đều được Tuệ Nghiên giữ gìn vô cùng cẩn thận.
Năm nay cũng không ngoại lệ, cô dặn phục vụ đặt phần quà của anh ở riêng một góc.
“Người lúc nãy là bạn em sao?”
“Không ạ, chỉ là đến chào hỏi mà thôi.”
Anh gật đầu, có người lớn ở đây thật sự rất bất tiện, không thể thân mật với cô được.
“Chị Thiên Di đâu rồi?” Cô tưởng Phiến Luân đi tìm Thiên Di rồi chứ.
“À, vừa mới tới bên dưới sảnh, chắc là đang đi lên.” Ngừng lại một chút, anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Ngụy Lan Chi có đến đây, em nhớ cẩn thận.”
Ngụy Lan Chi? Tuệ Nghiên ngây ra vì cái tên đó.
Giờ này đáng ra cô ấy đang du học ở nước ngoài mới phải, người nhà họ Ngụy cũng sẽ không vì một bữa tiệc mà gọi cô ấy về được.
Trừ phi, hôm nay cô ấy đến đây là để gây khó dễ cho cô.
Hừ, binh đến tướng chặn, có cái gì mà phải sợ chứ.
Ngụy Lan Chi cùng lắm là loại người đanh đá giỏi mắng chửi người ta chứ không phải tâm cơ thâm độc gì, chỉ cần có thể bắt chẹt từ lời nói của cô ta là ổn cả thôi.
“Nghiên Nghiên.” Thiên Di vui vẻ đi lại.
Trái ngược với vẻ hoạt náo của cô ấy, theo sau là một người thanh niên với khí chất ôn nhu nhã nhặn.
Hai người đi chung với nhau tạo thành một đôi rất đẹp mắt, không khí hòa thuận thấy rõ.
“Chị tới muộn quá.” Tuệ Nghiên vờ hờn dỗi.
“Tất cả còn không phải tại Chấn Kiệt sao? Cậu ấy cứ lề mề không chịu đi cùng chị.” Thiên Di nhanh gọn trao quà, lại vui vẻ nhìn về Chấn Kiệt.
“Nghiên Nghiên sinh nhật vui vẻ.” Chấn Kiệt cũng đến đưa quà, sau lại oán thán nhìn Thiên Di.
Lúc chiều cậu vốn định đến đón Tuệ Nghiên, kết quả chưa ra được khỏi nhà đã bị quấy rầy.
Thiên Di trong cái váy trễ vai đứng trước cổng đón cậu, hào hứng muốn đi chung.
Kì kèo mặc cả gần nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cậu cũng đành hòa hoãn đi cùng.
Nhưng Thiên Di lái xe quá ẩu, dọa cậu mấy phen muốn rớt tim ra ngoài.
Rốt cuộc xe đành đưa cho cậu lái, còn Thiên Di ở một bên líu ríu suốt đoạn đường.
Haizz, không biết kiếp trước đã tạo phải nghiệp gì mà kiếp này lại dính phải cô ấy nữa.
Nhìn người con gái ở trước mặt cười vui vẻ, sự bực bội trong lòng cậu cũng giảm đi nhiều.
Nhưng vừa thấy người con trai phía sau cô, nụ cười cũng tắt ngấm.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết người hôm nay đến đón Tuệ Nghiên là Phiến Luân, nhưng nếu cậu có thể đến sớm một chút…
Hừ, anh em Cố gia đều phiền phức như nhau!
“Vẫn còn khó chịu sao? Chị đã nói là không cố ý lái xe như thế mà.” Thiên Di buồn buồn.
Hiếm lắm mới có một lần cô mặc váy cho thục nữ, còn cố tình chọn kiểu dáng cho thật dịu dàng.
Vậy mà người này một lời khen cũng không có, biểu tình trên cả đoạn đường cứ như Diêm Vương xử án.
Không lẽ cô mặc váy nhìn không đẹp sao?
Thiên Di nhìn lại mình, váy trễ vai màu vàng nhạt, eo áo bản to cùng màu.
Hôm nay cô còn cố tình thử đi giày cao gót, vừa đau vừa khó đi, chỉ mong Chấn Kiệt khen một chút.
Vậy mà cậu từ đầu tới cuối cũng không để ý, dồ vô tâm!
“Sinh nhật Dương tiểu thư thật hoành tráng, không hổ danh công chúa Dương thị.” Ngụy tổng dẫn theo con gái đi về bên này.
Tuệ Nghiên có cảm giác vị trí mình đang đứng khá là “đắc địa”, cứ một chút là lại có người tìm tới.
Ngụy tổng hơi gầy, nhìn qua có cái gì đó rất gian xảo khiến người ta phải dè chừng.
Theo sau ông ta là một người con gái mặc váy màu đỏ rượu, tóc đen dài uốn xoăn.
Ngụy Lan Chi giương đôi mắt đánh giá xung quanh, lại nhìn đến cô gái đang đứng ở bên kia.
Mắt to tròn sau hàng mi dài cong vút, đôi môi tô chút son đỏ.
Mái tóc đen dài óng mượt như thác đổ càng làm nổi bật lên nước da trắng ngần.
Xinh đẹp như vậy, khí chất cao quý như vậy làm người ta cảm thấy ganh tị.
“Ngụy tổng quá khen rồi.” Tuệ Nghiên ung dung đáp lại.
Hai cha con này ai cũng như ai, mồm miệng cực kì độc địa.
Nói chuyện với họ tốt nhất phải thật cẩn trọng bởi từng câu từng chữ đều mang theo dao găm.
“Không đến đón tiếp sớm, là chúng tôi có lỗi rồi.” Dương Kha cũng không để con gái đơn phương độc mã trên “chiến trường”.
Hai người là đối thủ làm ăn, đứng gần nhau tự khắc sẽ có mùi thuốc súng.
“Nào dám nào dám, là do chúng tôi đến trễ.
Lan Chi, lên tặng quà cho tiểu thư đi con.” Vị trí của công ty giải trí Ngụy thị so với Dương thị đúng là còn kém khá xa, Ngụy tổng cũng không dám phách lối.
Lan Chi một tay cầm quà đưa cho Tuệ Nghiên, kiêu ngạo kèm theo ánh mắt thách thức.
“Chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Tuệ Nghiên cũng không phải loại người dễ bắt nạt.
Cô dùng một tay nhận quà rồi đưa cho nhân viên phục vụ, động tác cực kì nhanh chóng và lưu loát, từ đầu tới cuối vẫn duy trì nụ cười chuẩn mực.
Đùa à? Đã không tôn trọng cô còn muốn cô cho cô ta mặt mũi? Mơ cũng quá đẹp rồi, để cô làm cho cô ta tỉnh mộng.
Hộp quà hơi to gói bằng giấy lấp lánh, xung quanh còn quấn thêm dây kim tuyến vô cùng nổi bật.
Nói thật thì trông có phần lòe loẹt.
Nhiều người cũng thấy được bên này không khí không đúng, tò mò ngồi hóng chuyện.
Một số phóng viên lén chụp ảnh lại.
Ở từ góc nghiêng của phóng viên, cả hai vị tiểu thư đều trông vô cùng xuất sắc, xinh đẹp động lòng người.
Ở Tuệ Nghiên nhiều hơn vẻ mạnh mẽ trưởng thành, còn ở Lan Chi lại có phần ngạo mạn kiêu kì.
“Có vẻ phần quà này nhỏ quá nên Dương tiểu thư một tay cũng có thể cầm được.” Ngụy Lan Chi mười bảy tuổi, vẫn còn bốc đồng nóng nảy, có cơ hội liền khiêu khích nói móc.
“Ngụy tiểu thư lại đùa rồi.
Cái kia Ngụy tiểu thư một tay cũng có thể cầm nổi, như vậy phải chứng minh là tiểu thư khỏe mạnh chứ.” Muốn đổ tội cho cô khinh thường bọn họ, nghĩ cô dễ bắt nạt lắm sao? Hộp quà to thế kia nhưng xác thực không nặng bao nhiêu, nhận một tay phần vì trả lễ cho Lan Chi, phần vì không muốn bị dây kim tuyến làm ngứa tay.
Ngụy Lan Chi trông có vẻ gầy yếu, một tay cầm được hộp quà thì chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ hộp quà trông thì to mà bên trong chẳng có bao nhiêu cả.
Hơn nữa cô ta tặng quà cho người khác lại bằng một tay, đó là thiếu tôn trọng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...