Tuệ Nghiên cầm kịch bản được sửa đổi đôi chút, chưa kịp lên tiếng thì đạo diễn đã nhận điện thoại.
Đây chỉ là một bộ phim truyền hình hạng B bình thường, vốn đầu tư không cao.
Vũ Hà Uy mới nổi chưa bao lâu, cũng chưa đủ sức ảnh hưởng để lọt vào mắt xanh của mấy đạo diễn tên tuổi.
Nhưng nữ chính thì khác.
Cô ấy là Lưu Mộng, một diễn viên tuyến tư cũng có chút tiếng tăm.
Gương mặt không phải là quá kinh diễm, nhưng dáng người thật sự quá xuất sắc.
Đặc biệt là vòng một, ừm, còn lớn hơn Sở Y mẹ cô một vòng.
Vấn đề nằm ở chỗ, nhà đầu tư vốn là kim chủ của Lưu Mộng.
Vì để chiều lòng cô ấy mà hắn đầu tư bộ phim này, từ đầu đến cuối cảnh diễn của nữ chính chiếm nhiều nhất.
Đặc biệt là đoạn nam chính lần đầu gặp bạch nguyệt quang sẽ khiến cô ấy được chú ý.
Vậy mà bây giờ bạch nguyệt quang lại đổi thành vai khác.
Hơn nữa, dù cho chỉ là phim ảnh, bắt một diễn viên khá có tiếng như cô ấy làm cái bóng đến sau cho một người không có tên tuổi, không phải làm nhục người khác thì là cái gì? Với cả… cô gái kia xinh đẹp như vậy, nói không chừng sẽ chiếm hết hào quang.
Nghĩ vậy, Lưu Mộng liền gọi điện cho kim chủ khóc lóc thảm thương.
Bên kia liền gọi đạo diễn hỏi cho ra trò.
Có lẽ cũng không ngờ đằng ấy lại phản ứng gay gắt như vậy, đạo diễn cũng lúng túng không biết phải làm sao.
“Nhưng thưa ngài, tôi cảm ấy cô ấy thực sự rất phù hợp.
Kịch bản ngay từ đầu cũng nói là nên sửa chữa.” Con mắt này đã nhìn trúng người ta, nói thế nào bà ấy cũng không chịu từ bỏ.
“Vậy thì bà đi mà kêu cô ta đầu tư cho bộ phim này!” Tiếng đạo diễn quát tháo nặng nề từ bên kia vọng qua.
“Nhưng cũng chỉ là một đoạn ngắn…”
“Tôi mặc kệ!”
Tuệ Nghiên đương nhiên nghe thấy.
Mấy học sinh đứng xem gần đó cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, tiếng cười đùa dè bĩu nho nhỏ.
Một vệ sĩ đến thì thầm bên tai cô.
“Không cần đâu.” Tuệ Nghiên lắc đầu, sau đó lịch sự đưa lại kịch bản cho đạo diễn.
“Xin lỗi, tôi cảm thấy việc này không cần nữa.”
“Nhưng mà tôi…”
Tuệ Nghiên mỉm cười rồi lắc đầu.
Dù gì giờ học chiều cũng không thể tiếp tục nữa, vậy cô đến khách sạn xem thử trước.
Bóng dáng thiếu nữ chậm rãi đi khỏi lớp, rất nhanh đã bị đám đông che khuất.
“Hừ, cũng chỉ là một con ranh.
Ít ra còn biết điều một chút.” Lưu Mộng cười.
Cô ta tham gia showbiz từ năm mới mười bảy tuổi, dùng không ít tiểu xảo mới có được ngày hôm nay.
Tuy lượng fans nhìn thì có cao, nhưng cũng chỉ là bỏ tiền ra mua.
Cô ta còn có một nghề tay trái mà không muốn ai biết tới, đó mới là nguồn thu nhập chính.
Vũ Hà Uy tần ngần nhìn theo bóng người kia.
Mái tóc đen ấy, đôi mắt ấy, nụ cười ấy giống hệt trong quá khứ.
Chỉ là cô đã lớn hơn nhiều, không còn nhỏ nhắn như năm nào.
Liệu cô có nhận ra hắn không? Rằng hắn là cậu nhóc năm nào được cô dẫn về phòng bảo vệ.
Hắn không còn là Hạ Đông Quân nữa, hắn là Vũ Hà Uy.
----------------------------------------------
“Cái gì? Nghiên Nghiên từ chối rồi?” Dương Kha trầm giọng.
“Vâng.
Tiểu thư nói không cần đầu tư cho bộ phim này.”
“Ừ, con bé đang ở đâu?”
“Thưa, tiểu thư đang trên đường đến khách sạn.”
“Bảo vệ tốt con bé.”
Hắn gác máy.
Hay cho một đoàn phim nho nhỏ cũng muốn chèn ép con gái hắn, hắn lại muốn xem người đầu tư cho bộ phim này là ai.
Hừ, Lưu Mộng sao? Hình như kiếp trước Nhã Tịnh với người này cũng có chút ân oán.
Nếu hắn nhớ không lầm, cô ta ngoài làm diễn viên còn là một người mẫu tạp chí người lớn.
Chính là loại ảnh chụp có gắn mác 18+ không dành cho trẻ nhỏ.
Ngoài ra còn thường livestream trên mấy ứng dụng đen, làm gì thì ai cũng hiểu.
Việc này đem lại cho cô ta một khoảng thu nhập cao, lại đem tiền đó đi “mua fan”.
Thời điểm này cô ta đã dấn thân vào “nghề” cũng hai ba năm rồi, bây giờ chỉ việc đem nó ra thì đủ để tạo thành một scandal khiến cô ta mãi mãi không ngóc đầu lên được.
À không, nếu đủ may mắn thì sẽ được mời đóng phim 18+.
“Pa pa.” Tuệ Nghiên từ thang máy đi ra.
Con gái hắn càng lớn càng xinh, dáng người cũng thực đẹp.
Tên nào lấy được con gái hắn thì đúng là tốt số.
“Như thế nào? Có vừa ý không?” Dương Kha dịu dàng hỏi.
Tuệ Nghiên thích màu sắc mát mẻ không chói mắt nên hắn không chọn màu đỏ hay hồng, chủ yếu vẫn là mấy màu trắng và xanh.
“Đẹp lắm ạ.” Từ nhỏ, mọi thứ của cô đều do một tay Dương Kha chuẩn bị.
Cô thích gì ghét gì, hắn còn không rõ hay sao?
“Hôm đấy pa pa sẽ mời nhiều đạo diễn và diễn viên tới để làm quen.
Con yên tâm, đều là người pa pa chọn lọc kĩ càng.”
“Vâng, nhờ pa pa hết.” Tuệ Nghiên ôm lấy cánh tay hắn.
Có pa pa hết lòng vì mình thật tốt.
“Còn anh thì sao? Anh cũng có công đấy.” Dương Lâm chững chạc đi đến.
Phía phóng viên nhà báo đã liên hệ xong, bảo đảm bữa tiệc của cô hoành tráng không kém gì liên hoan phim điện ảnh.
“Cảm ơn anh trai.
Em sẽ vui hơn nếu anh tìm cho em một người chị dâu đấy.” Nghĩ lại thì Dương Lâm đã hai mươi lăm tuổi rồi.
Tuy vẫn còn trẻ, nhưng chưa có mối tình vắt vai nào thì hơi lạ.
“Chờ em gả đi rồi anh mới lấy vợ.” Cậu là sợ có người khác rồi sẽ không lo lắng cho cô chu toàn nữa.
Cũng sợ người vợ đó gây hấn với bảo bối của bọn họ.
Cậu cả đời trước và đời này đều không yêu ai, tùy ý lấy một người vì lợi ích công ty cũng được.
Nhưng người đó nếu không biết điều thì sẽ là một loại phiền phức.
“Vậy anh sẽ phải chờ hơi lâu đó.” Tuệ Nghiên lại cười.
Gả đi? Gả cho ai?
Trong đầu bất giác lại hiện lên hình ảnh người thanh niên trong bộ quân phục, nét mặt nghiêm nghị.
Thoắt cái lại chuyển về hình ảnh anh vừa mới tắm xong, nước chưa kịp lau làm ướt một chút áo sơ mi trắng.
Ơ, cô lại đang nghĩ gì thế này?
Nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng, trong lòng hai người đàn ông đều xao động.
Nghiên Nghiên có người yêu rồi?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...