Sáng hôm sau.
Sau một hồi chơi đùa với ba con mèo, cô xuống lầu đã thấy Dương Kha đợi sẵn.
Hắn vắt chéo hai chân, ly trà trước mắt vẫn chưa hết hơi nóng, có vẻ là đến chưa lâu.
“Pa pa.” Tuệ Nghiên ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hắn.
Liếc mắt thấy tâm tình con gái tốt hơn hôm qua nhiều, Dương Kha cũng thoáng an lòng.
“Về thôi.”
“Con phải tạm biệt mọi người đã.”
“Không cần.
Cố phu nhân đã ra ngoài rồi.”
“Con lên gặp chị Thiên Di với anh Luân.” Anh Luân, cô vẫn gọi anh ngọt ngào như vậy.
Đối với Dương Kha mà nói, Cố Phiến Luân chính là mối de dọa lớn nhất sẽ cướp con gái khỏi tay hắn.
“Em về đi, anh sẽ nói với Thiên Di sau.” Phiến Luân trên lầu đi xuống.
Anh mặc quân phục, toát lên mình một dáng vẻ lạnh lùng khó gần.
Hoàn toàn khác với đêm qua khi ôm cô vào lòng có bao nhiêu ấm áp dịu dàng.
Nhớ đến đêm qua, gương mặt hơi hơi ửng đỏ.
Lúc về đến phòng Thiên Di mới nhận ra lúc ấy trong phòng hai người có bao nhiêu thân mật.
Nhưng nhìn anh bây giờ, cô nghĩ đó là suy nghĩ của riêng mình mà thôi.
Chắc là anh cũng không để tâm đâu.
“Vâng, tạm biệt anh.” Tuệ Nghiên vẫy vẫy tay.
“Ừ, hôm khác lại ghé.” Anh cũng phải ra ngoài bây giờ.
Thiên Di ngủ thì cứ mặc cô ấy ngủ, lát nữa dậy không có ai thì cũng tự biết thôi.
Dù sao Tuệ Nghiên cũng không phải người lạ mới tới lần đầu.
Lần nào cô tới thì sáng hôm sau Dương Kha cũng đích thân đến đón thật sớm, cứ như sợ ở lâu sẽ có ai ăn thịt con gái hắn vậy.
Tuệ Nghiên theo Dương Kha ra về, hắn lái xe đưa cô đến nhà hàng ăn sáng, sau đó mới đưa cô về.
Mùa hè đối với Tuệ Nghiên cực kì an nhàn, cô không cần phải làm gì cả.
Lúc về đến nhà thì Sở Y đang ngồi xem tạp chí, mắt thấy cô thì kéo cô lại ngồi cạnh mình.
“Con gái đi chơi có vui không?” Cô “bỏ nhà đi”, nhưng mà họ chỉ xem là cô đang ra ngoài chơi.
“Vui.” Tuệ Nghiên ôm lấy mẹ, lấy một que trái cây trên bàn cho vào miệng.
“Vậy đã nghĩ thông chưa? Pa pa nhất định không cho con vào quân đội.” Dương Kha ngồi xuống bên cạnh.
Hắn cũng có tuổi rồi, trên tóc cũng đã thoáng thấy mấy sợi bạc.
Việc ở công ty bây giờ phần lớn giao cho phó tổng Dương Lâm, những việc cực kì quan trọng mới tới tay hắn.
Dự định năm năm nữa, hắn sẽ chuyển chức chủ tịch lại cho con trai cả.
“Vâng, con không vào quân đội nữa.” Tuệ Nghiên gật đầu chắc nịch.
Sở Y thấy vậy cũng nhẹ lòng.
Đùa gì chứ, con gái mình vất vả nuôi lớn trắng trẻo xinh xắn thế này, sao lại phải vào đó chịu khổ?
“Tốt.” Chỉ cần không vào mấy nơi nguy hiểm như vậy là được.
“Vậy con muốn làm gì? Để pa pa sắp xếp.”
“Con muốn giống như mẹ.”
Không khí lại tĩnh lặng như tờ.
Dương Kha không biết nên nói cái gì.
Hắn không có thành kiến với chuyên ngành nghệ thuật, nói gì thì nói vợ hắn là một diễn viên, con trai thứ hai thì là ca sĩ.
Nhưng Tuệ Nghiên thì khác nha!
Giới giải trí vốn không sạch sẽ.
Sở Y là người mạnh mẽ, khó chọc nếu không muốn nói là cực kì đanh đá.
Dương Khanh thông minh nhanh trí, thừa sức đối phó với tiểu nhân.
Nhưng Tuệ Nghiên thì sao? Đúng là cô rất thông minh cũng rất kiên cường, nhưng hắn sợ con gái bị tổn thương.
Nhỡ có ai chơi xấu với cô thì sao? Lỡ có kẻ nào để mắt giở trò với con gái hắn thì sao? Hắn nên làm cái gì cho tốt? Bảo vệ cô 24/24 sẽ khiến con gái cảm thấy tù túng, nhưng bên ngoài đó đầy rẫy nguy hiểm mà hắn không muốn cô đối mặt.
Còn có… chuyện kiếp trước hắn chưa quên.
Tuệ Nghiên vào đoàn phim bị người ta gây khó dễ, cô vẫn kiên cường đi lên.
Nhưng đến khi bản thân sắp chạm tới đỉnh cao thì bị người ta hắt nước bẩn, sau lại bị hãm hại, rồi bị người ta mắng chửi liên hồi.
Sau cùng bị hất văng khỏi giới giải trí.
Đó là lần duy nhất sao rất nhiều năm cô quỳ dưới chân hắn, cầu xin hắn giúp cô.
Có thể thấy cô đối với sự nghiệp có bao nhiêu hoài bão và hi vọng, chỉ tiếc lúc ấy hắn tin yêu sai người.
“Pa pa?” Tuệ Nghiên hỏi, trong lòng lộp bộp mấy tiếng.
Không lẽ pa pa không đồng ý? Không đúng, kiếp trước hắn vẫn hỗ trợ Nhã Tịnh kia mà.
“À… con chắc chắn chưa? Ở đó không dễ dàng gì.”
“Con chắc mà, con gái pa pa là ai cơ chứ.” Kiếp trước nguyên chủ lăn lộn trong giới mấy năm, trò gì cũng biết cả.
Chỉ là sau lưng nguyên chủ không có thế lực cho nên sớm bị vùi dập.
Hơn nữa kinh nghiệm mười mấy năm đọc tiểu thuyết, Tuệ Nghiên tin mình có kinh nghiệm phong phú.
“Mẹ đồng ý.” Sở Y nói, lời này làm cô vui vẻ không thôi.
Chỉ cần ma ma gật đầu, cô dám cá pa pa sẽ không dám lắc đầu.
“Cảm ơn ma ma.” Tuệ Nghiên hôn lên má Sở Y một cái, sau đó vui vẻ chạy lên lầu.
Hôm qua giờ vẫn chưa tắm, cô cảm thấy có chút khó chịu.
Bên dưới lầu, Dương Kha vẫn trầm mặc không thôi.
Hắn vẫn phân vân không biết có nên hay không.
“Anh sao vậy?”
“Em đồng ý nhanh như vậy, không sợ Tuệ Nghiên sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Phì…” Sở Y bật cười, sao đó vươn tay vò vò tóc hắn.
“Anh khờ quá đii.
Tuệ Nghiên đã lớn rồi, con bé biết mình cần làm gì.
Cái chúng ta cần là giáo dục và hướng dẫn con cái, không phải trói buộc và ép con cái trở thành người như chúng ta muốn.” Con cái sinh ra không phải một cỗ máy, càng không phải một con robot vô tri chỉ biết nghe theo mệnh lệnh.
Trẻ con cũng có ước mơ, có đam mê, có cảm xúc và suy nghĩ riêng.
Chỉ tiếc, có rất rất nhiều người đã bỏ qua chúng.
Rất nhiều người cho rằng suy nghĩ của cha mẹ là tốt nhất cho con cái, biến con mình thành một cỗ máy hình người chỉ biết nghe lời.
Không có chính kiến riêng, đam mê và ước mơ bị vùi dập, cảm xúc và suy nghĩ không được công nhận, điều đó thực sự tốt sao?
“Vậy tại sao trước đây em không đồng ý?”
“Bởi vì đó không phải đam mê thực sự của Tuệ Nghiên.
Con bé chỉ là chọn bừa mà thôi.
Nếu con bé thực sự thích, không chừng em sẽ suy nghĩ lại.”
“Em đúng là… Thôi được rồi, anh sẽ nộp hồ sơ của con bé đến trường sân khấu điện ảnh.
Còn về phía tài nguyên cứ để Dương Lâm sắp xếp cho em gái nó.
Anh sẽ thử liên lạc với Phùng Duy.”
Nói là còn phân vân, nhưng bàn tay đã lấy điện thoại ra tìm số.
Sở Y vội ngăn lại.
“Chậm một chút.
Con bé vẫn là người mới, nhờ Phùng Duy ngay e là không phải, giống như không coi trọng mặt mũi của ông ấy.
Anh cũng biết ông ấy chỉ coi trọng người tài.”
“Năm đó không phải em lọt vào trong mắt ông ấy từ sớm sao?”
“Nhưng em cũng xuất hiện ở một bộ phim trước đó rồi.
Anh cứ nghe em, em biết điều gì tốt nhất cho con gái.”
“Em đừng lo, thật ra Phùng Duy đã ngỏ lời với anh trước rồi.”
“Thật sao?” Sở Y bất ngờ lên tiếng.
Phùng đạo diễn để mắt tới cô con gái chưa từng diễn xuất của cô sao? Thật bất ngờ.
“Ừ…” Đúng là mười hai năm trước Phùng Duy đã ngỏ lời mà.
Hắn cũng đâu có nói dối.
//"Mười mấy hai mươi năm nữa thì tôi vẫn còn chờ được, không biết lúc đó Dương tổng có sẵn lòng giao thiên kim cho tôi hay không."//
Dương Kha mở máy, chỉ nhắn vài chữ cho Phùng Duy.
//Bây giờ đã sẵn lòng.//
Chỉ tội Phùng đạo diễn ở bên kia màn hình nhận tin nhắn thì không hiểu chuyện gì.
Nghĩ cả nữa ngày cũng không hiểu ra ý của Dương tổng.
Chỉ tới khi một người trợ lí đi ngang vô tình nhìn vào màn hình, tủm tỉm cười hỏi: “Phùng đạo diễn tìm được ý trung nhân rồi à?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...