Ngày hôm sau, Tuệ Nghiên xin phép sang Cố gia chơi.
Ban đầu Dương Kha nghĩ cô muốn tìm Cố Phiến Luân đã định từ chối, nhưng nghe cô nhắc tới Cố Thiên Di thì đồng ý.
Dù sao hai đứa bé gái suýt soát tuổi nhau chơi cùng vẫn tốt hơn, tốt hơn hai thằng con trai cứ vây lấy con gái hắn.
Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự, hàng phượng vĩ dưới nắng sớm càng thêm rực rỡ động lòng người.
Tuệ Nghiên mặc chiếc váy màu xanh lá nhạt, tóc cột đuôi ngựa, đeo cái balo hình con mèo mướp.
Cô tung tăng đi dưới hàng cây, thích thú đưa mắt nhìn quanh.
So với chiều hôm qua thì bây giờ nó lại càng đẹp hơn.
“Thưa tiểu thư, cô Thiên Di đang ở bên kia.” Người hầu cúi đầu, chỉ tay về phía bờ hồ.
Cố Thiên Di ngồi trên ghế, tay cầm một sấp giấy, nắng vàng chiếu qua lọn tóc ngắn của chị, nhìn có chút ảm đạm.
“Cảm ơn ạ.” Tuệ Nghiên gật đầu rồi đi từ từ qua bên đó.
Thảm có dưới chân có thêm một lớp nước long lanh vì trận mưa đêm qua.
“Chị Thiên Di.” Tuệ Nghiên gọi khẽ rồi mới nhận ra gương mặt Thiên Di chứa nét buồn.
Thì ra thứ trên tay chị ấy là một bài kiểm tra, một bài kiểm tra chín điểm.
“Chị giỏi quá!” Tuệ Nghiên sống hai kiếp, nhận ra bài tập mà Thiên Di đang cầm là toán cấp hai.
Thiên Di đã có thể làm tốt đến như vậy, vì sao phải buồn?
Thiên Di ngước đôi mắt ngờ vực lên nhìn cô gái bên cạnh.
Ba cô ấy vừa gọi từ nước kia về xem bài tập hè của con gái.
Nhìn đến số 9 trên bài kiểm tra, ông ấy đã khá tức giận rồi ngắt máy.
Trong đôi mắt trong veo của Tuệ Nghiên hoàn toàn là tán dương, không có chút nịnh nọt.
Thiên Di bỗng cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm len lỏi, kéo cô bé xuống ngồi cạnh mình.
“Nhưng chị đã làm sai một bài…”
“Nhưng chín bài còn lại chị đã làm đúng mà.
Hơn nữa… sao hè rồi mà chị vẫn học?” Thiên Di chỉ hơn cô một tuổi, đáng ra chỉ mới lên lớp bốn.
Cô ấy có thể làm được một bài toán cấp hai đã rất xuất sắc rồi.
“Vì… ba sẽ khen nếu chị làm tốt…”
Tuệ Nghiên ngây ngốc.
Nguyên tác không nhắc tới ba của Cố Thiên Di nên cô không biết ông ấy là người thế nào.
Chỉ biết, có vẻ như Thiên Di đang nỗ lực để được ba mình công nhận.
“Có thật không ạ?” Tuệ Nghiên hỏi.
Thiên Di ngờ vực nhìn sang.
“Có thật chú ấy sẽ vui vẻ khen chị không? Thiên Di, chị còn nhỏ lắm, phải vui chơi cho thoải mái chứ.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, hôm nay em sang tìm chị để chơi mà.
Chúng ta qua bên kia đi, em biết cách làm con bướm từ hoa phượng đó.” Tuệ Nghiên kéo Thiên Di qua một bên, nơi có mấy hoa phượng mới rụng.
Bài kiểm tra rơi lại trên ghế, nhưng chẳng mấy ai quan tâm nữa.
Trong sân chỉ còn lại tiếng cười đùa hoạt náo của hai cô gái nhỏ.
Thiên Di mỉm cười nhìn cô gái ngồi cẩn thận xếp cánh phượng thành hình còn bướm, đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm, khóe môi cũng cười theo.
Thì ra anh họ yêu thích Tuệ Nghiên là như vậy, cô đơn thuần mà mang theo một nguồn năng lượng tích cực.
Giống một con mèo nhỏ thoạt nhìn hơi vô dụng nhưng lại biết cách làm người ta vui vẻ, yêu thích không thôi.
Cố Phiến Luân ở trên lầu nhìn xuống, rất muốn ra đón Tuệ Nghiên nhưng lại không muốn xen ngang hai cô gái nhỏ đang chơi đùa.
Đầu dây bên kia có giọng nói đàn ông trầm ổn.
“Thiên Di thế nào rồi cháu? Có phải… lại đang học không?”
“Chú đừng lo, Thiên Di đang chơi với bạn.”
“Chơi? Chơi với bạn? Luân cháu nói có thật không?”
“Vâng, lát nữa con sẽ gửi ảnh cho chú.”
“Vậy thì tốt quá, chú còn lo con bé không ra ngoài chơi đùa.
Nhưng bạn của con bé là ai vậy?”
“Tiểu thư Dương thị, Dương Tuệ Nghiên.
Kém Thiên Di một tuổi.”
“Vậy tất cả nhờ cháu, bên đó con bé có bạn chú cũng yên tâm.
Là do người làm ba như chú không tốt…”
“Không phải lỗi của chú đâu.”
Nói thêm vài ba câu nữa, anh ngắt máy.
Một tấm ảnh chụp từ xa cảnh hai cô bé ngồi trên nền cỏ xếp bướm, cười tươi tắn được gửi qua.
Cách một màn hình, anh cũng có thể biết chú của mình vui đến nhường nào.
Cố Thiên Di không phải bị đặt nặng thành tích, tất cả là bởi giữa hai cha con có sự hiểu lầm.
Thím của anh mất sớm, chú là con người kiệm lời không giỏi bộc lộ cảm xúc.
Thiên Di đặc biệt nhạy cảm, thường xuyên hiểu lầm ý ba mình.
Vừa rồi không phải chú không vui vì điểm chín, mà không vui vì con gái lại giống như già trước tuổi.
Chú gọi đến chỉ muốn nói chuyện với con mà thôi.
Bên dưới, Tuệ Nghiên cũng uyển chuyển khéo léo nói mấy chuyện này cho Cố Thiên Di nghe.
Cô bây giờ là một đứa trẻ, phải tỏ ra ngây thơ đơn thuần một chút, mấy lời này tốt nhất nên giống như là vô thức nói ra.
“Có thật không?” Thiên Di ngờ vực.
“Thật mà, không tin chị cứ hỏi ba chị đi.” Tuệ Nghiên gấp lại quyển tập trắng đã có đầy bướm đỏ, ngã người ra bãi cỏ.
“Nhưng… chị không dám.”
“Vậy để em ngồi cạnh chị nhé, nắm tay chị như thế này này…” Đôi khi, Tuệ Nghiên nghĩ mình thực sự đã biến thành trẻ con.
Lời nói nhiều lúc sẽ rất vô tri, ngốc nghếch đến chính cô cũng phát sợ.
“Được thôi, chúng ta đi.” Thiên Di kéo cô dậy, một mạch chạy vào trong nhà.
“Khoan đã, quyển tập kìa…”
“Cứ để đó người hầu sẽ mang vào.
Chúng ta đi làm chuyện chính trước.” Vẫn nhiệt huyết và hăng hái như vậy.
Quả nhiên bộ dáng ảm đạm vừa rồi chỉ là thoáng qua.
Hi vọng sau hôm nay, bức màn giữa hai cha con sẽ được tháo gỡ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...