“Trốn khỏi đây á?” Cậu nhóc ngước nhìn Tuệ Nghiên, gật đầu một cái.
“Tôi từng nghĩ tới rồi.
Nhưng tôi không có tiền.
Hơn nữa ra ngoài rồi thì tôi ở đâu?”
Suy nghĩ thấu đáo thật! Tuệ Nghiên cảm thán.
Nhưng nếu cậu ta ở lại đây nữa không phải chuyện tốt.
Chuyện vừa rồi làm hảo cảm của Tuệ Nghiên với Lan Chi hạ thấp rất nhiều.
Lan Chi dường như thích bắt nạt người này, cô lại muốn giúp cậu ta thoát khỏi đây.
Mặc dù…ừm… có hơi bao đồng một tí.
Cậu nhóc ngước nhìn cô bé bên cạnh, đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
Cánh môi hồng hồng hơi hé mở, sóng mắt long lanh tập trung nhìn về phía xa.
Đôi tay đặt dưới cằm… là bàn tay vừa lau mặt cho cậu khi nãy.
Gương mặt cậu nhóc đỏ bừng, nghiêng đầu né tránh.
Người ta là tiểu thư cành vàng là ngọc trên cao, cậu làm gì có cửa?
Nhưng ít nhất, cậu cũng muốn biết tên người đã giúp đỡ mình.
“Thiên thần, em tên là gì?”
“Thiên thần?” Tuệ Nghiên tròn mắt ngạc nhiên, không lẽ cậu ta đói tới hóa ngốc rồi sao?
“Em rất giống thiên thần, thiên thần trên trời xuống giúp đỡ mọi người.”
“Không đâu, tôi tên là…” Ngay lúc này, bên kia có tiếng gọi.
Không khó nhận ra là giọng của Dương Kha.
“Nghiên Nghiên, con ở đâu? Về thôi.”
Cậu nhóc tròn mắt nhìn Tuệ Nghiên phủi váy đứng dậy.
Cô lục lục trong túi tìm ra một chút tiền mặt.
Đây là tiền Dương Kha bắt buộc cô phải mang theo bên mình, nói là để phòng thân.
Trong thực tế, bên mình phải luôn có tiền thì chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Tuệ Nghiên còn nghĩ số tiền này cô sẽ chẳng cần dùng đến, nhưng hôm nay cũng có tác dụng.
“Cái này cho anh, ở lại hay đi đều tùy anh.
À, đừng cho ai biết nhé.” Tuệ Nghiên cẩn thận đặt vào trong tay cậu, cười một cái.
Thấy người kia có ý trả lại, cô ngắt lời.
“Tên tôi là Dương Tuệ Nghiên, tam tiểu thư Dương thị.
Số tiền này anh cứ nhận, nếu thấy áy này thì sau này hãy cố gắng sống tốt, quay về trả ơn cho tôi cũng không muộn.”
Trả ơn hay không chẳng quan trọng, cô chỉ là muốn cậu ta nhận số tiền này rồi sống tốt hơn một chút.
Dù không ra khỏi nhà họ Ngụy, số tiền đó có thể cho cậu ta mua lén chút đồ ăn.
Còn nếu thực sự nghĩ đến trả ơn, cầu trời hãy cho cậu ta đủ năng lực cứu cô khỏi bàn tay nam chính và nam phụ.
Nhìn bóng dáng đã chạy xa, đến bên người đàn ông cao ráo điển trai, Triệt ngơ ngẩn nhìn.
Bộ váy trắng phất phơ bay theo bước nhảy chân sáo, gương mặt nở nụ cười tươi tắn ôm tay người đàn ông.
Trong đôi mắt nguy hiểm của người kia thoáng một tia sủng ái, bế thiên thần nhỏ ra về.
Đi rồi… Thiên thần đi rồi… về nhà của em ấy.
Nhìn mấy tờ tiền trong tay vẫn còn hơi ấm, trong tim cũng len lỏi chút ấm áp mong manh.
Người đối tốt với cậu… Dương Tuệ Nghiên…
------------------------------- trên xe ----------------------------------
Tuệ Nghiên phủi phủi tà váy còn dính chút bụi.
Cô còn chưa kịp chào tạm biệt Chấn Kiệt.
Còn có, chưa kịp nhìn qua nam chính lúc nhỏ.
Tuy rằng lúc lớn lên và lúc nhỏ trông sẽ khác nhau, nhưng nam chính lớn lên đẹp trai như vậy, lúc nhỏ chắc chắn cũng rất thu hút.
Nam chính hơn cô những sáu tuổi, hiện tại mười bốn.
Ừm, hình như cũng trạc tuổi cậu bạn lúc nãy cô gặp.
“Nghiên Nghiên” Dương Kha gọi.
“Dạ?”
“Con cảm thấy… Ngụy gia như thế nào? Có muốn làm bạn hay không?” Dương Kha hỏi, hắn muốn thử cơ hội này nhìn xem tính cách và trực giác của con gái như thế nào, có đủ nhanh nhạy hay không.
“Không ạ.” Tuệ Nghiên lắc đầu.
“Ngụy Lan Chi không thích con, Ngụy gia cũng không thích pa pa.”
“Ừm, tốt.”
“Còn có… pa pa, họ không phải người tốt.”
“Không phải người tốt?” Dương Kha nhíu mày.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà cô đã tìm ra chuyện xấu gì của Ngụy gia rồi sao?
“Vâng, họ sử dụng nhiều lao động trẻ em.
Còn có, không trả lương và cho người ta ăn uống tử tế.” Tuệ Nghiên đem chuyện lúc nãy kể cho Dương Kha nghe, kể luôn cả việc cô đem tiền cho cậu nhóc kia.
“Pa pa hiểu rồi, chuyện này sẽ tới tai Cố gia nhanh thôi.”
Dương Kha nhớ, tương lai của Ngụy Lan Chi rất chói lọi, nhưng chỉ trong phút chốc bị đạp đổ không còn sót lại chút gì.
Chỉ sau một tuần, Ngụy thị phá sản, tất cả những ngôi sao, diễn viên của Ngụy gia đều bị phong sát.
Ngụy Lan Chi thường xuyên ỷ thế bức người, lúc này càng nhận nhiều chỉ trích thậm tệ.
Mà người đạp đổ Ngụy thị, là Hứa thị.
Lúc đó Hứa thị vô cùng đáng gờm, là hào môn cửa cao khó với mà hắn định gả Nhã Tịnh vào.
Hứa Minh Triệt, kẻ đó yêu say đắm Nhã Tịnh.
Đem tất cả mọi thứ cung phụng cho cô ta, khiến hắn lúc đó rất hài lòng.
Vào thời khắc then chốt khi hai bên sắp hứa hôn, Hứa thị bỗng lung lay.
Nhã Tịnh chia tay, nhưng hôn ước với Hứa gia vẫn còn đó.
Vì thế, Tuệ Nghiên trở thành “vật thay thế”.
Không liên quan tới Ngụy Lan Chi cũng tốt, tốt nhất sau này càng không nên dính dáng tới.
“Pa pa ơi.” Tuệ Nghiên nhớ đến chuyện ở Phương gia, mặt hơi ngưng trọng.
“Làm sao?”
“Ba năm trước có một cô bạn tìm tới nói là con gái của pa pa, sau đó cô ấy có tìm được ba ruột chưa ạ?”
Nghe nhắc đến hai người kia, gương mặt Dương Kha lập tức sa sầm.
“Pa pa không biết.” Đúng vậy, hắn thực sự không biết.
Thẩm Nhã Hương vậy mà không tìm tới hắn để tìm ba ruột cho Nhã Tịnh.
Một năm sau khi Sở Y vô tình nhắc tới, hắn mới cho người tìm hiểu xem sao.
Kết quả ngày đó Nhã Hương trốn khỏi bệnh viện, về sau không rõ tung tích.
Đương nhiên Nhã Tịnh cũng không khác.
“Chấn Kiệt vừa mới nói với con… Phương gia nhận Nhã Tịnh làm con gái nuôi.”
“Chấn Kiệt?” Dương Kha nhíu mày.
Mấy năm nay không quá để tâm, nhưng hình như Nghiên Nghiên càng lúc càng thân thiết với hai thằng nhóc Cố gia và Phương gia.
Chuyện sẽ không có gì đáng ngại nếu không phải tương lai cả hai đứa kia đều là tai tinh của con gái.
“Dạ, là thiếu gia Phương gia.
Phương gia nhận Nhã Tịnh làm con gái nuôi.” Tuệ Nghiên tưởng hắn không biết nên cố tình nhắc lại.
Dù sao đây cũng là chuyện khá quan trọng.
Như vậy, nữ chính cũng đã trở về giới hào môn theo một cách khác.
“Nếu vậy, chắc là sắp có tiệc.” Phương lão gia là một người rất coi trọng lễ tiết.
Dù có là con gái nuôi, tin rằng cũng có tiệc chào đón.
Chậc, còn tưởng cô ta sẽ phải sống khó khăn một chút, nào ngờ vẫn tốt số như vậy.
“Tài xế, đến Nghiên Kinh.”
Nghiên Kinh là tên tiệm quần áo nổi tiếng, là tài sản của Sở gia.
Ban đầu nó có tên là Hoa Kính, về sau vì ông bà thương cháu gái nên đổi thành Nghiên Kinh.
Quần áo của mấy người trong gia đình Dương gia, còn có của hào môn phần lớn đều từ đây mà ra.
“Làm gì vậy ạ?”
“Mua thêm quần áo cho con, phải chuẩn bị trước.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...