Mọi người ở bữa tiệc đã đến gần đông đủ, người lớn trẻ con được chia sang hai bên.
Trẻ con ở bên phải, đều không quá mười bốn mười lăm tuổi, đứa nhỏ nhất cũng bốn năm tuổi.
Người lớn ở bên trái, nói chuyện rôm rả.
Nhân vật chính là tiểu thư Ngụy thị, Ngụy Lan Chi.
Người này tương lai cũng là một minh tinh, kiêu sa lộng lẫy.
Cốt cách ấy có lẽ di truyền từ bé.
Lan Chi đứng giữa, trên thân một bộ váy đỏ rực rỡ, tóc dài màu đen uốn xoăn.
Đuôi mắt cong cong, hai tay khoanh trước ngực chờ người khác lại lấy lòng.
Ngụy Lan Chi bảy tuổi, quen được cưng chiều.
Dưới gối Ngụy tổng có hai đứa con, một trai một gái.
Nếu nói Dương Tuệ Nghiên là công chúa của Dương thị, thì Ngụy Lan Chi chính là bảo bối của Ngụy gia.
Sau sự việc ở trường mẫu giáo năm nào, Tuệ Nghiên được Dương Kha “dạy dỗ” sao cho có phong thái của một thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng.
Chính là không dễ dàng cúi đầu, hạ mình với người khác.
Dương Kha có hàng tá lí do để bắt cô phải học, mà quan trọng nhất là bởi hắn không sợ cô đắc tội ai.
Vị thế của Dương thị hiện tại, trong nước khó mà kiếm được người vượt mặt.
Những người cao hơn thì không dễ gì gặp được, mà Tuệ Nghiên lại là người biết tiến biết lùi, ánh mắt rất tốt.
Nhưng cô gái trước mặt này đây, có địa vị ngang hàng với Tuệ Nghiên.
Cô không khi dễ những người khác, nhưng thường giữ thái độ lạnh nhạt.
Còn đối với Lan Chi, không biết nên xử sự thế nào.
“Xin chào cậu, tôi là Dương Tuệ Nghiên.”
Tuệ Nghiên chậm rãi đi về phía đám trẻ.
Cô không chen lấn, nhưng khí chất trên người khiến cho đám trẻ tự động tản ra.
Ngụy Lan Chi nghe thấy tên “kì phùng địch thủ” thì nhướng mày, nhìn thấy cô thì chấn động.
Ngón tay chỉ về phía cô, run rẩy tức giận.
“Cậu…cậu…”
Làm sao? Có vấn đề gì à? Cô tưởng hôm nay mình đã chọn bộ rất đơn giản để không chiếm spotlight của người ta rồi chứ?
Vấn đề đúng là nằm ở trang phục, Lan Chi nghiến răng ken két vì giận.
Cô bé lên giọng chất vấn.
“Cậu coi thường Ngụy gia chúng tôi sao? Đến dự sinh nhật tôi lại chọn trang phục đơn giản như vậy?! Không phải cậu là công chúa Dương thị sao, một bộ trang phục lộng lẫy cũng không có à? Hay là cậu coi thường tôi nên không mặc?”
Tiếng nói khá lớn, thu hút kha khá người để ý.
Tuệ Nghiên đơ ra một lúc, suy nghĩ như vậy cũng được sao? Theo nguyên tác lúc nữ chính đến trong bộ đồ hồng nhạt, Lan Chi đã khóc lên vì bộ trang phục ấy quá mức nổi bật mà.
“Không phải.
Tôi chỉ không muốn quá nổi bật mà thôi.” Tuệ Nghiên nhàn nhạt lên tiếng.
Đôi mắt giống Dương Kha rất có lợi, thỉnh thoảng khi cô tỏ ra lạnh nhạt bất cần, bộ dáng sẽ sao chép đến 99% gương mặt khó ở của Dương Kha, khiến người khác e ngại.
Tám tuổi, một cô bé tám tuổi đứng giữa đám trẻ con, nhưng lại tạo cho người ta cái cảm giác một cô gái trưởng thành lạc giữa đám nhóc.
“Cậu rõ ràng là khinh thường tôi!”
“Cái gì mà khinh thường chứ? Quần áo của Nghiên Nghiên do Sở gia cung cấp, chất lượng đều là thượng đẳng.
Cậu coi thường Sở gia sao?” Phương Chấn Kiệt đi lên.
Ba năm nay đi chung với Tuệ Nghiên, cậu ta học được can đảm không ít.
Chỉ là ánh mắt của cậu ta rất rất không đúng.
“Các cậu…!”
“Thôi nào.
Tôi đến đây không phải để gây chuyện.” Cô đi về phía Chấn Kiệt, mở lời.
“Nếu trang phục của tôi khiến cậu không vui, vậy tôi xin lỗi.”
Dù sao đang ở nhà người ta, cô cũng không so đo xuống nước trước.
Nếu để người lớn sang đây thì phiền phức lắm.
Với cả, tương lai Lan Chi là người nổi tiếng, lỡ đâu cô ta thù dai thì khổ.
Lan Chi xem như biết điều, giận thì giận chứ không nói nữa.
Tuệ Nghiên cầm một ly nước trái cây, ngồi bên ghế nhìn ra ngoài.
Đợi lát nữa tặng quà xong cô sẽ ra vườn ngồi, dù sao ở đây cũng không có ai muốn thật tâm kết bạn.
Phương Chấn Kiệt như con chó nhỏ đi theo ngay bên cạnh, hai tay vò vò gấu áo.
Bộ dạng như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Tuệ Nghiên thu hết vào trong mắt, nhưng cũng không buồn hỏi.
Dù sao chỗ đông người thế này cũng không tiện nói.
Bảo bối Ngụy thị thổi nến trên bánh kem, xung quanh là tiếng vỗ tay vang dội hòa cùng nền nhạc.
Một ít pháo giấy được bắn ra, khung cảnh rực rỡ chói mắt.
Ngụy Lan Chi mỉm cười kiêu ngạo, tất cả những điều trang hoàng lộng lẫy này đều là dành cho con bé, chỉ mình con bé mà thôi.
Những đứa trẻ khác ngước nhìn đầy ganh tị, sinh nhật chúng cũng được tổ chức, nhưng không hoành tráng thế này.
Duy chỉ có hai người, từ đầu tới cuối chỉ có vỗ tay, không thêm gì nữa.
Một chút ngưỡng mộ cũng không có.
Người đó là Tuệ Nghiên và Chấn Kiệt.
Phương gia thật ra không phải thế gia vọng tộc, nhưng hai vị tiến sĩ nhà này có tiếng nói, trong nhà cũng lắm tiền nhiều của.
Ông Ngụy đang điều trị ở Phương gia, Ngụy thị đối với họ chịu ơn, Phương gia cũng vì thế được nhiều người chú ý.
Phương Chấn Kiệt có khí chất của bác sĩ cấm dục, mấy cái này không quan tâm là chuyện bình thường.
Dương Tuệ Nghiên lại khác.
Lần sinh nhật công khai duy nhất của cô là vào năm một tuổi.
Mấy năm sau đó Dương Kha đều muốn, nhưng Tuệ Nghiên nằng nặc không chịu.
Sinh nhật cô được tổ chức kín đáo ở nhà, chỉ có người thân quen.
Hoặc là cả gia đình cùng đến nhà hàng sang trọng nào đó dùng bữa.
Tuy vậy, những người có tâm tư riêng vẫn hay canh ngày gửi quà đến.
Tuệ Nghiên không ham mê mấy thứ xa hoa này.
Với cô, làm thế chỉ thêm phần lãng phí.
Vinh quang phút chốc đó đổi lại được gì? Tiền và địa vị hiện tại mà Ngụy Lan Chi dựa vào, tất cả đều nhờ vào chữ “Ngụy” trong tên cô ấy.
Tiền không do mình làm ra, không có gì đáng để tự hào mà khoe với cả thế giới.
Cô máy móc lên tặng quà cho Lan Chi, cả hai không hẹn mà cùng nở một nụ cười chuẩn mực xã giao không hơn không kém.
Người lớn ngồi vào bàn hoặc đi tiếp rượu, trẻ con thì tự do hơn, ngồi xung quanh bàn lớn nô đùa.
Ăn một chút, Tuệ Nghiên xin phép ra vườn chơi.
Cái đuôi nhỏ họ Phương cũng lót tót theo sau.
“Cậu có gì muốn nói với tôi à?” Trong vườn cũng bày trí tinh tế thế này, Ngụy Lan Chi đúng là rất được cưng chiều.
“Nghiên… cha tớ… nhận con gái nuôi…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...