Yêu Em Trọn Kiếp Này FULL


Thư phòng Dương gia.
Dương phu nhân đã được đưa về từ ngày hôm trước, trong biệt thự cũng thuê thêm một bảo mẫu.

Nhưng tiểu công chúa này có phần yên lặng quá mức không khỏi khiến hắn cảm thấy lo lắng.

Có thể không lo sao? Con nít nhà người ta mỗi khi thức giấc đều một khóc hai nháo, quậy cho cả nhà loạn cả lên.

Tiểu Nghiên Nghiên lại khác, cô lúc nào cũng an tĩnh, không khóc la, khi đói hoặc ướt tã thì chỉ a a vài tiếng.

So với hai người anh lớn của cô đúng là ngoan hơn rất nhiều!
Dương Kha xếp sắp tài liệu sang một bên, gác tay lên trán suy nghĩ.

Hắn vẫn chưa thể tin được bản thân đã trọng sinh, quay về thời điểm lúc vợ hắn vừa mang thai.
Đời trước Dương Kha tuy yêu vợ, nhưng vẫn không rũ bỏ được hoàn toàn bạch nguyệt quang trong lòng.

Lúc vợ hắn mang thai con gái thứ ba, hắn thường xuyên ra ngoài, có khi cả đêm cũng không về.

Tuy không có làm gì bậy bạ, nhưng sự lạnh nhạt vẫn khiến Sở Y chạnh lòng.

Cho đến ngày vợ hắn mang thai sáu tháng, hắn đi uống vài ly với đối tác bị chuốc say, lúc tỉnh dậy đã thấy bản thân ở trên giường cùng bạch nguyệt quang.


Hắn tuy say nhưng còn chút lí trí, tin chắc bản thân không có làm gì quá phận, chỉ để lại ít tiền rồi rời đi.
Đáng tiếc, thông tin không biết bằng cách nào lại đến được chỗ vợ hắn.

Cô ấy không nói gì, chỉ là thần sắc ngày càng u buồn, nhợt nhạt.

Hắn không biết Sở Y đã mắc bệnh trầm cảm.

Ngày vào phòng sinh, có lẽ đã quá mệt mỏi nên cô quyết định buông xuôi, chỉ kịp đặt tên cho đứa trẻ mới chào đời rồi liền nhắm mắt.
Tuệ Nghiên, hi vọng con gái cô lớn lên thông minh xinh đẹp, không bị người khác ức hiếp.

Mặc dù biết Tuệ Nghiên không phải nguyên nhân khiến vợ hắn qua đời, là đứa con gái mà hai người hằng mong ước.

Nhưng Dương Kha hắn vẫn cố chấp gán tội danh cho Tuệ Nghiên, không chấp nhận lỗi lầm về phía mình.

Hai đứa con trai của hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, đinh ninh do em gái nên chúng mới phải mồ côi mẹ, liền xem Tuệ Nghiên thành cái gai trong mắt.
Mà bạch nguyệt quang kia sau đêm đó cũng đã rời đi không rõ tung tích, cứ như thật sự uất ức nhục nhã đến mức phải bỏ đi.

Thẳng đến năm năm sau thì trở về, mang theo một cô con gái nhỏ.

Cô ta nhắn với hắn, đây là con gái hắn.

Cô ta không còn sống được bao lâu nữa nên nhờ cậy hắn nuôi con gái không lớn, không để nó nhận ba cũng được.
Dương Kha lúc này đang chán ghét Tuệ Nghiên, thấy cô con gái nhỏ đáng yêu mềm mại biết làm nũng cũng mủi lòng, nghĩ dù sao cũng là máu mủ Dương gia nên đưa về.

Chuyện sau đó…
Dương Nhã Tịnh nghiễm nhiên trở thành con gái cưng trong nhà, cả hắn và hai đứa con trai đều quên mất Dương Tuệ Nghiên.

Nhã Tịnh có một mối tình sâu đậm với người khác, hắn nghe nói Tuệ Nghiên muốn phá hoại liền cho người đánh đập, giam lỏng cô ở dưới hầm.

Khi Nhã Tịnh chia tay, gia đình đối phương xuống dốc còn muốn liên hôn, hắn liền không chần chừ đẩy Tuệ Nghiên đi thay.

Dương Kha hắn đương nhiên biết người đối phương muốn lấy là Nhã Tịnh, muốn cho Tuệ Nghiên sau này nếm trải chút đau xót của cuộc sống hôn nhân không tình yêu.

Đến sáu năm sau, được tin con gái lăng loàn ở bên ngoài hắn càng thêm chán ghét, một chút cũng không muốn quan tâm đến, cũng không muốn nghe nhắc đến cái tên Tuệ Nghiên.
Tuệ Nghiên mất lúc nào hắn cũng không biết, chỉ biết đứa cháu ngoại kia của hắn đã được đón về.

Người ta nói thương nhau thương cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng, hắn đã không thích Tuệ Nghiên thì làm gì thương đứa cháu ngoại đó?
Nhưng ông trời thật thích trêu đùa, Tuệ Nghiên đi rồi cũng coi như nhổ được cái gai trong mắt Dương gia, vậy mà họ lại chẳng hạnh phúc.


Nhã Tịnh ngày càng bộc lộ nhiều khuyết điểm: kiêu ngạo, hống hách, lẳng lơ.

Nam nghệ sĩ trong công ty, dù là nghệ sĩ minh tinh, ca sĩ hay đạo diễn, có hay chưa có gia đình chỉ cần có chút tư sắc liền bị trêu ghẹo, dùng quyền thế áp bức.

Nhã Tịnh cũng tham gia showbiz, danh tiếng không hề nhỏ.

Nhưng điều khiến hắn bận tâm chính là Nhã Tịnh trông quá giống một người, chính là một lão đạo diễn trong công ty, người đã từng cặp với bạch nguyệt quang của hắn.
Nghi ngờ càng lớn, hắn lén đem mẫu tóc đi xét nghiệm ADN.

Kết quả Nhã Tịnh quả nhiên không phải con hắn.

Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì đã bị cô con gái cưng cho một dao sâu hoắm, thành công đẩy hắn xuống địa ngục.

Nhã Tịnh vậy mà là một con sói mắt trắng, đem tài liệu mật của công ty cho nhân tình, hại Dương thị đến bờ vực phá sản.

Dương Khanh bị giết, Dương Lâm phải gồng gánh trả khoản nợ khổng lồ, còn hắn bị giam vào trong tù.

Nhã Tịnh thì cao chạy xa bay cùng nam nhân kia.

Trước khi đi, cô ta có vào tù, vừa cười cợt vừa nói với hắn:
“Ông biết không, tôi không phải con gái ruột của ông.”
“Năm đó mẹ của Dương Tuệ Nghiên chính là bị trầm cảm đến không thiết sống nữa chứ không phải lỗi do cô ta.

Còn có, mẹ tôi chính là người gửi ảnh cho bà ấy.”
Tay hắn nắm chặt lấy song sắt, gân xanh nổi lên.
“Gấp cái gì, kịch hay còn dài ở phía sau.


Ai mà ngờ được Dương tổng thông minh tài trí, thực ra cũng chỉ là một người đàn ông bình thường dễ bị qua mặt.

Lúc mẹ tôi muốn ông nhận con, ông thậm chí còn không mang tôi đi xét nghiệm ADN.

Một đứa không có máu mủ ruột thịt lại được cưng chiều hơn cả con gái ruột.

Dương tổng a Dương tổng, ông có cảm thấy buồn cười không?”
“Nói cho ông biết luôn, ADN giả của Dương Tuệ Nghiên là do tôi làm, giết chị ta và Dương Khanh cũng do tôi sắp xếp.

Chậc chậc, có hơi tiếc cho hai anh em nhà họ Dương, họ đối với tôi cũng thực tốt.

Chỉ là, bọn chúng là con ông!”
Bóng dáng sắp sửa rời đi, hắn vẫn bình tĩnh hỏi một câu.
“Vì sao lại hận ta như vậy?”
“Vì sao? Vì ông đã vứt bỏ mẹ tôi, để bà ấy sống không bằng chết.”
Người đã rời đi, Dương Kha mới thả người vô lực ngồi xuống nền đất ẩm ướt.

A, thì ra tất cả là như vậy! Đều do hắn nhu nhược ngu ngốc mà ra.
“Sở Y, Tuệ Nghiên, kiếp này anh nợ hai mẹ con em.

Nếu có kiếp sau, anh nguyện làm trâu làm ngựa bù đắp cho hai người.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận