Thấm thoát đã bốn năm trôi qua, Tuệ Nghiên được năm tuổi.
Năm năm qua cô có cảm tưởng mình chẳng khác gì công chúa bị vây trong tòa thành cấm, rất hiếm khi được đặt chân ra ngoài.
Nếu không phải Cố Phiến Luân và ông bà thường xuyên tới chơi, cô còn tưởng chỗ mình ở đã bị biến thành ‘lãnh cung’.
Dương tổng không phải không muốn đưa cô ra ngoài, chỉ là cô còn bé quá.
Bé như vậy nếu để vệ sĩ đi theo chắc chắn sẽ không thích, mà không có thì lại sợ cô bị bắt cóc.
Mấy năm qua nhờ biết trước tương lai, hắn đã đưa Dương thị vượt lên ở một tầm cao mới, người người trông theo mà chẳng đuổi kịp.
Theo cùng với đó thì nguy hiểm đối với bản thân hắn và gia đình càng tăng.
Dương Lâm với Dương Khanh đi học luôn có người lén theo sau bảo vệ.
Nghề nghiệp của Sở Y đặc thù, vệ sĩ đi theo chỉ được hai người là nữ, trợ lí riêng cũng được đào tạo một khóa võ thuật.
Mỗi lần Sở Y gặp người hâm mộ đều sẽ có người trà trộn vào đám đông canh chừng.
Mà đối với Dương Tuệ Nghiên – người được Dương Kha cưng từ trong trứng lại càng phải bảo vệ đặc biệt.
Ngoài buổi tiệc sinh nhật lần đó, công chúng chưa có dịp thứ hai nhìn thấy tiểu công chúa Dương thị.
Tuệ Nghiên ở trong nhà cũng phát chán, nhưng may mà có Phiến Luân thường xuyên đến chơi.
Theo thời gian, sự cảnh giác của cô đối với anh ngày càng giảm xuống, thậm chí đã bắt đầu thói quen ở cửa chờ anh tới chơi.
Nhưng Phiến Luân còn phải đi học, mỗi tuần chỉ có thể đến chơi một lần.
Mà Dương Lâm bỗng thay đổi đột ngột, đối với anh không còn là hoàn toàn chào đón.
Hôm nay Cố Phiến Luân lại tới, trong tay là ít kẹo que.
Chút đồ cỏn con này Dương Kha có thể mua cho con gái, nhưng cô lại thích đồ của Phiến Luân đem tới.
Vậy nên mỗi lần đến anh đều mua theo kẹo.
Sợ cô công chúa nhỏ bị sâu răng nên anh đem đến khá ít, còn dặn dò cô rất kĩ mới cho ăn.
“Sao lại ồn như vậy?” Cậu thiếu niên mười hai tuổi tháo giày, đổi thành dép đi trong nhà.
Trong biệt thự lớn vọng ra tiếng khóc trẻ con.
Nghiên Nghiên khóc?
“Dạ, tiểu thư không muốn đi học.”
À, năm nay cũng đến lúc Nghiên Nghiên đi mẫu giáo.
Trường mẫu giáo thành phố A ở gần trường tiểu học, như vậy Nghiên Nghiên có thể đi chung Dương Khanh.
Anh gật đầu xem như đã hiểu, theo người hầu đi vào phòng khách.
Trên ghế sofa giữa phòng khách, Dương Kha ngồi cạnh Sở Y, Tuệ Nghiên bám trên đùi hắn khóc lớn.
Dương Lâm ngồi ở ghế bên cạnh nhìn, không biết phải nói cái gì.
Phiến Luân đến đây thường xuyên nên họ cũng không cần câu nệ tiểu tiết, anh đến ngồi cạnh Dương Lâm, lúc này cậu mới mở miệng.
“Nghiên Nghiên không chịu học mẫu giáo.”
“Ừ.”
Nghiên Nghiên lớn lên xinh xắn, da trắng hồng, mắt hai mí cùng sóng mắt long lanh ẩn hiện sau hàng mi dày thanh thoát.
Đường nét gương mặt chưa rõ ràng, nhưng lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân.
Chỉ có điều vóc người hơi nhỏ nhắn, dù cho Dương Kha tích cực bồi bổ cũng không thể khiến cô tròn trịa như những đứa trẻ khác.
Ngoại trừ hai gò má trắng mềm khi phồng lên trông khá là có thịt.
“Anh Luân… em không muốn đi học.” Nhận ra có người tới, Tuệ Nghiên liền chuyển mục tiêu tác chiến.
Không phải cô lười học đâu nha! Trước khi xuyên sách Tuệ Nghiên luôn nằm trong top học sinh xuất sắc của trường, mà nguyên chủ ‘Dương tam tiểu thư’ cũng là có đầu óc tư duy cực kì sắc sảo.
Nếu không sao cô có thể làm boss nữ phản diện được?
Chỉ là nếu tính luôn cả hai đời trước thì đây đã là lần thứ ba cô đi học lại từ đầu rồi nha! Uầy, kiến thức của các cấp trên cô còn nhớ, đưa một bài toán lớp 10 cô vẫn có thể giải được.
Vậy mà lại bắt cô đi học mẫu giáo? Không chịu không chịu đâu!
Bắt cô ở chung, chơi chung với một đám con nít loi nhoi ồn ào sao? Cô mới không chịu.
Chẳng thà ở nhà chơi với dì Trần và mấy dì giúp việc.
“Sao lại không muốn? Không phải Nghiên Nghiên muốn ra ngoài sao?”
“Không muốn không muốn đâu.”
“Ở trường mẫu giáo có rất nhiều bạn chơi với Nghiên Nghiên.”
“Trẻ con.” Cô bĩu môi.
Không khí nhất thời trầm mặc.
Dương Kha thở dài não nề.
Vẫn biết con gái thông minh hơn người cùng tuổi, nhưng đến mức chê người khác trẻ con thì hắn không biết phải làm sao
Theo trí nhớ của hắn, kiếp trước Tuệ Nghiên rất hướng nội, bạn bè chỉ có một người.
Con bé không nói chuyện với ai, thái độ lúc nào cũng băng lãnh tỏ ra khó gần.
Có người mường tượng con bé giống như một đóa tuyết liên băng lãnh, chỉ có thể nhìn chứ không thể đụng.
Kiếp này hắn đã cố gắng để Nghiên Nghiên hoạt bát hơn, xem như là có tiến bộ so với trước.
Nhưng đây là thái độ đối với người trong nhà, còn với người ngoài như thế nào thì hắn không biết.
Vốn còn định đưa cô vào nhà trẻ để quan sát, vậy mà tiểu tổ tông nhất quyết không chịu đi.
Cả hắn và vợ đều không nỡ đánh mắng con, càng đừng nói tới hai đứa anh trai cuồng em gái, nên họ chỉ có thể từ tốn dỗ dành.
“Em không học mẫu giáo, làm sao lên Tiểu học rồi Trung học?” Tuệ Nghiên thông minh, Phiến Luân tin rằng nói ra mấy lời này cô có thể hiểu.
“Em có thể học Tiểu học.” Tuệ Nghiên quả quyết.
Nếu có thể ở nhà thêm một năm nữa thì cô sẵn sàng cho họ thấy cô thông minh đến nhường nào.
Bàn tay nhỏ như búp măng xòe ra, miệng lẩm nhẩm đếm: “ Một cộng một bằng hai, hai cộng hai bằng bốn,…”
Trái ngược với ba người kia có vẻ ngạc nhiên, Dương Kha lại rất bình tĩnh.
Người hầu có nói qua với hắn việc cô đã biết đọc số và chữ.
Bác sĩ khi kiểm tra sức khỏe định kì cũng nói cô rất thông minh, nghe hiểu tốt, tiếp thu nhanh, đây là một tín hiệu đáng mừng.
“Nhưng con vẫn phải học mẫu giáo mới được lên tiểu học, đây là quy tắc đó.
Giống như khi con đi lên cầu thang, phải đi từ thấp lên cao, nếu con bỏ qua một bậc thì sẽ bị ngã.” Sở Y ân cần giải thích.
Thực ra mẹ không cần giải thích cô vẫn có thể hiểu quy tắc là gì mà.
“Nhưng pa pa có thể cho con đi cửa sau.
Giống như lúc pa pa bế con lên cầu thang.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...